Bán Thân Chôn Đệ - Tiểu Trì

Chương 13



"Nàng khiến ta làm việc không nổi, đành ngồi trong tiệm nhìn nàng, khoảnh khắc nàng nhìn ta qua màn mưa, ta bỗng không còn đau nữa."

 

"Mặc kệ là bao nhiêu bạc cũng được!" Trầm Tranh cười nhẹ, đầy sự nhẹ nhõm: "Ta nghĩ, giá nào cũng phải để nàng theo ta về nhà."

 

Gió núi lành lạnh lướt qua, những sợi tóc mai của Trầm Tranh tung bay, thỉnh thoảng lướt nhẹ qua vết sẹo bên má phải của hắn.

 

Đôi mắt đẹp đẽ của hắn trong trẻo như pha lê, làn sương mù nơi đáy mắt đã tan biến, chỉ còn lại ánh sáng thuần khiết.

 

Khóe môi hắn thoáng hiện nụ cười, thỏa mãn nhìn ta.

 

"Vậy nên, nàng hãy nói cho ta biết, nàng có thật lòng muốn gả cho ta không?" Trầm Tranh quỳ xuống trước mặt ta, ngước lên với ánh mắt đầy chờ mong.

 

Khoảnh khắc ấy, ta thực sự muốn ôm hắn.

 

Ôm lấy hắn để vượt qua những năm tháng không quen biết, vượt qua những vết thương hằn sâu trong tâm khảm và để ôm lấy cả trái tim nhân hậu chưa từng mất đi của hắn.

 

Thật là... Ta đúng là mù quáng khi định lừa hắn lấy bạc.

 

Sao ta có thể nhẫn tâm ra tay chứ?

 

Ta không kìm được lại rơi hai giọt lệ, lần đầu tiên chủ động hôn lên đôi môi hắn.

 

Môi của Trầm Tranh thật mềm, hơi lạnh một chút, mang lại cảm giác dễ chịu giữa đêm hè oi ả.

 

Chắc hắn cũng lần đầu được ai đó hôn, lưng hắn thẳng tắp, n.g.ự.c nóng hổi như miếng sắt nung, hai cánh tay vững chãi siết chặt lấy ta trong vòng ôm.

 

Hơi thở của hắn hòa quyện qua môi ta, khiến ta say mê khoảnh khắc ấy.

 

Ta nghe hắn thì thầm tên ta giữa những khoảng cách đứt quãng của hơi thở.

 

Rất lâu vẫn chưa buông tay.

 

Sau nụ hôn dịu dàng và đong đầy cảm xúc ấy, ta vừa nằm trên lưng Trầm Tranh vừa ăn kẹo mạch nha, ta vẫn nghĩ rằng ta đã sa vào tay hắn.

 

Ta từng nghĩ hắn sẽ mất cả người lẫn của.

 

Nhưng không ngờ, người mất cả người lẫn của lại chính là ta.

 

Ta đã có quyết định.



 

Ta sẽ không lấy đi của hắn một đồng nào nữa.

 

Dù là năm văn một nụ hôn, hay năm mươi văn một nụ hôn.

 

Tất cả ta đều không cần nữa.

 

Điều ta cần là rời xa hắn, nhường chỗ cho một người xứng đáng ở hơn bên cạnh hắn.

 

Ta không còn mặt mũi nào ở lại bên hắn.

 

Cuộc giao dịch giữa chúng ta ngay từ đầu đã không cân xứng.

 

Trầm Tranh trao đi chân tình, còn ta chỉ là những lời giả dối. Đến lúc sự thật phơi bày, ta phải giải thích sao đây?

 

Phải nói rằng đệ đệ ta nằm trong quan tài mấy ngày vẫn chưa hề chec sao?

 

Phải nói rằng ngày ta quỳ ở phố chỉ là để lừa hắn lấy chút bạc bỏ trốn?

 

Phải nói rằng đêm đầu tiên được hắn mua về, ta đã tính chuyện trốn chạy?

 

Phải nói rằng tấm chân tình của hắn chẳng khác gì đồ thừa thãi bị bỏ phí sao?

 

Hay phải nói rằng ta là một kẻ lòng dạ bất chính...

 

Làm sao ta mở miệng nói ra đây?

 

Quyết định rồi thì không thể chần chừ nữa.

 

Ngày tiễn Tiểu Sơn đã gần, nếu chôn xuống đất rồi thì mọi chuyện sẽ không còn đường lui.

 

Đôi giày làm cho Trầm Tranh chỉ còn phần mặt giày là hoàn tất, chỉ cần thêm một ngày nữa là xong.

 

Sáng hôm ấy, khi Trầm Tranh rời đi, ta gọi hắn lại: "Muốn... ôm ngươi một cái."

 

Sự vui sướng không giấu được, hắn ôm ta vào lòng: "Ta có thể không ra tiệm hôm nay không?"

 

"Ngươi hãy dắt theo Tiểu Đông nữa." Ta dỗ dành hắn, "Hai người đi cùng nhau sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, đến Tết hãy mua cho ta một chiếc vòng tay."

 



"Được!" Trầm Tranh cười ngốc nghếch, ra cửa vẫn còn quay lại hô: "Trâm cài, vòng tay, ta sẽ mua hết!"

 

Tên ngốc nhà họ Trầm, ta nói gì cũng tin.

 

Ta kéo lê chân đau, đặt đôi giày mới may trên giường, còn vá lại mấy bộ đồ cũ của hắn.

 

Muốn để lại vài lời cho Trầm Tranh, nhưng rồi nhận ra mình không biết chữ.

 

Người học cao thanh nhã, viết vài câu thơ đã có thể lưu truyền nghìn đời, gửi gắm yêu thương.

 

Còn ta, một kẻ nghèo túng sa cơ lỡ vận, muốn để lại vài lời biệt ly cho trượng phu cũng không thể.

 

Thật nực cười.

 

Cùng là con người với nhau, sao tình cảm của họ lại dường như đáng giá hơn ta chứ?

 

Ta cẩn thận gói hai mươi lượng bạc, đặt dưới gối của Trầm Tranh, rồi nhìn lần cuối cùng quanh sân nhỏ.

 

"Đi thôi." Ta kéo tay Tiểu Sơn, "Chúng ta đến thành Văn."

 

Vì sợ gặp người quen, ta cùng Tiểu Sơn men theo rừng bên quan đạo, đi suốt cả ngày.

 

Trời đã tối đen, thường thì giờ này Trầm Tranh đã về nhà rồi.

 

Ta đoán chắc hắn đang tức giận đến phát đ.i.ê.n.

 

Lần đầu tiên hắn thực lòng tin tưởng ta, tin rằng ta sẽ ở lại cùng hắn mà sống những ngày bình yên, thế mà ta lại bỏ chạy.

 

Ta thậm chí có thể tưởng tượng được hắn giận đến mức nào, có lẽ hắn sẽ đập tan cái bàn trang điểm mới làm được một nửa trong sân.

 

Hắn có thể ném xoong nồi chén bát ta từng dùng vào con mương đục ngầu ngoài ngõ.

 

Còn cái chăn mà ta đã nằm, chắc hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà đốt quách nó đi.

 

Trong cơn tức giận của hắn, một nửa là trách ta bỏ đi không nói lời nào, nửa còn lại là trách bản thân đã lơ là để ta rời đi.

 

Nhưng khi đêm đến, hắn nằm xuống giường, sẽ thấy lại hai mươi lượng bạc dưới gối.

 

Lúc đó, có lẽ hắn cũng chẳng còn gì để mà đau lòng nữa.