Trầm Tranh ăn xong, ta liền dọn dẹp bát đũa, còn hắn chỉ đứng đó, không làm gì.
Đợi ta sắp bước ra khỏi tiệm, hắn giữ lấy cổ tay ta: "Còn bữa trưa thì sao?"
Ta giả vờ ngây ngô hỏi lại: "Bữa trưa gì? Cơm à? Chẳng phải vừa vào bụng ngươi rồi sao."
Giữa ban ngày ban mặt, ta đoán hắn chẳng dám nói thẳng, chỉ lạnh lùng nhìn hắn làm bộ dạng cố nén, mặt đỏ bừng.
Trên đường về, ta vẫn cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong n.g.ự.c, không nuốt xuống được, cũng chẳng buông bỏ nổi, còn khó chịu hơn lúc tận mắt thấy con trâu già bị người ta giec thịt.
Nghĩ đi nghĩ lại, thấy ví von như thế lại không hợp!
Con trâu già đã theo ta mười năm.
Trầm Tranh mới ở bên ta có bốn ngày.
Sao hắn có thể so với trâu nhà ta chứ!
Đúng là ta giận đến hồ đồ rồi.
Ta, một kẻ đang muốn trốn đi, hơi đâu mà quan tâm đến cô nương một lượng hay hai lượng gì kia chứ!
Ta chỉ mong có ai mê hoặc được Trầm Tranh, để khi ta bỏ đi, hắn không có thì giờ đuổi theo ta.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, ta bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tảng đá trong lòng tan biến, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Trong lúc giả vờ khấn vái trước linh đường, thực chất là lén cho đệ đệ ăn uống, ta không kiềm chế được mà cúi xuống nhìn đệ ấy cười tươi.
Đệ đệ ta nằm trong quan tài, ăn no nê xong cũng ngốc nghếch cười lại.
Tiểu Đông đứng ở cửa than thở gọi: "Sư nương ——"
"Hử?" Ta quay đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi.
Tâm trạng ta khá vui vẻ.
Lại đến lượt Trầm Tranh cảm thấy phiền muộn rồi.
Về nhà, hắn bị Tiểu Đông kéo sang một bên thì thầm điều gì đó, khiến sắc mặt hắn khi đỏ, khi trắng, rồi từ trắng chuyển sang xanh, xanh lại thành tím, cuối cùng ngồi xuống ghế, im thin thít, không làm gì cả.
Hắn chỉ nhìn ta.
Đến khi ta đã chui vào chăn rồi, hắn vẫn nhìn ta.
Không chỉ nhìn, hắn còn đưa tay chạm nhẹ lên má ta.
Hắn hỏi: "Có phải nàng bị kích động không?"
Thật kỳ lạ, hắn không nhắc đến chuyện ta lỡ hẹn, mà lại quan tâm đến ta.
Tên ngốc này đúng là đầu óc không được nhạy bén.
"Không, ta rất ổn." Ta mỉm cười chân thành với hắn: "Thật đấy."
Ngón tay thô ráp của Trầm Tranh dừng trên má ta: "Tiểu Đông nói nàng trở về mà cứ cười ngớ ngẩn với quan tài."
"Hắn kể vậy, ta nghĩ ta nên giải thích với nàng."
Được thôi, ta cũng không thể cản người khác giãi bày lòng mình nên gật đầu.
Trầm Tranh nói: "Hôm qua lúc nàng chưa mang cơm trưa đến, nàng ấy có đưa cho ta cái bánh."
"Ồ."
Thấy ta không có phản ứng gì lớn, hắn lại chần chừ nói thêm: "Nhưng ta không muốn cái bánh của nàng ta. Nàng mà mang cơm, nàng ta sẽ không đưa bánh nữa."
"Ngươi đúng là ngốc." Ta đã thông suốt, nên cũng rộng lòng, "Ăn đi chứ! Không ăn thì phí! Dù gì cũng đâu phải bột mì của nhà mình bỏ ra."
Đôi mắt Trầm Tranh mở lớn, vẻ mặt nghiêm túc: "Tần Tiểu Thảo, nàng đang nói gì đấy! Làm sao ta có thể ăn đồ của người khác, ta chỉ ăn cơm nàng nấu thôi."
Xin lỗi ngươi, chẳng mấy chốc ngươi sẽ không còn được ăn nữa đâu.
Ta cười nhạt: "Đừng khắt khe như thế. Lỡ ngày nào ta không có ở nhà thì sao..."
"Nàng là thê tử của ta!" Đôi mắt Trầm Tranh ánh lên vẻ chân thành, nhìn ta đầy tha thiết: "Nàng đi đâu, ta cũng đi đó; dù nàng có mất tích, ta cũng nhất định tìm được nàng."
Ta chợt rùng mình.
Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, chỉ cần một ngã rẽ, ta đi đông, hắn đi tây, có thể cả đời sẽ chẳng gặp lại.
Muốn tìm ta ư…
Thật là… một suy nghĩ quá ngây thơ.
Trầm Tranh vì muốn chứng tỏ không hề dính líu gì đến cô nương một lượng kia, nhất quyết bắt ta đến tiệm rèn cùng hắn.
Ta không muốn đi.
Chạy trốn cần một đôi giày chắc chắn, mấy hôm nay ta bận rộn làm giày mới cho mình và Tiểu Sơn, nào có thì giờ đi theo hắn làm trò?
Nhưng Trầm Tranh chẳng chịu, hắn cúi người, một tay ôm, nhẹ nhàng đặt ta lên vai.
Ta bị treo ngược đầu mà choáng váng, theo phản xạ đ.ấ.m vào lưng hắn: "Ngươi mau thả ta xuống."
Trầm Tranh không buông, còn cố tình nhún vai một cái, bờ vai chắc nịch cọ vào khiến ta ê ẩm: "Không thả. Nàng ngồi ở tiệm chờ, xong việc ta đưa nàng đi chợ đêm."
Gia tài hắn còn được bao nhiêu mà muốn đưa ta đi chợ? Định hù ai đây!
Ta giãy giụa không ngừng, khi thì đạp chân, khi thì đ.ấ.m đá, cố thoát xuống.
Trầm Tranh giữ hai chân ta mà đi hết quãng đường, đến tiệm thì cũng có phần khó xử vì tư thế này của chúng ta khiến người qua đường ai nấy đều nhìn.
Lão Vương bán cháo quên cả thu tiền, cô nương một lượng quên luôn khóc than, đến gã bán hàng rong hôm qua chỉ đường cho ta cũng quên rao hàng.
Trầm Tranh thả ta xuống.
Chân vừa chạm đất, ta lập tức thấy chóng mặt, chỉ có thể bám lấy cánh tay hắn mà đứng vững.