Bán Tình

Chương 14: Một ngày đánh ghen hai lần



Khi Tiểu Kiều chạy đến nơi thì anh cô đang vật lộn với một người đàn ông lạ mặt. Cô chen qua đám đông, tìm thấy Bảo Vy đứng cầm điện thoại.

Cô lau mồ hôi, thở gấp nói: “Cậu gọi cảnh sát chưa?”

“Chưa, gọi làm gì?”

“Thế cậu cầm điện thoại làm gì đấy?”

“Quay video lại làm kỷ niệm.”

Tiểu Kiều bật cười, đúng là chuyện hiếm lạ này đáng được lưu trữ lại thật. Cô không hề lo lắng cho an nguy của anh trai. Mẹ cô đặc tên anh ấy theo chiến thần Triệu Vân, từ nhỏ đã được cho đi học võ, ít người có thể đánh lại.

Cô ngoái nhìn xung quanh, tò mò hỏi: “Cô gái đó đâu?”

Bảo Vy hất đầu: “Người đang ôm ngực ngồi dưới đất kìa.”

Người đông quá, Tiểu Kiều tìm mãi mới thấy một nhóm nhỏ đang vây xung quanh cô gái kia. Cô nhíu mày vì đối tượng của anh trai khác xa những gì cô nghĩ. Cứ tưởng hình mẫu anh ấy là em gái ngọt ngào như kẹo, hóa ra lại là phụ nữ mặn mà thành thục.

“Cô ấy sao vậy?”

“Bị dọa ngất xỉu.”

Bảo Vy một bên cầm vững điện thoại, một bên kể hết đầu đuôi sự việc. Nghe đâu anh trai cô đang hẹn hò với cô gái kia thì bỗng dưng bạn trai cũ tìm tới. Hai bên lời qua tiếng lại một hồi thì muốn động tay động chân. Cô gái kia can ngăn thì bị bêu xấu giữa đường, tức quá nên lên cơn đau tim suýt ngất. Anh trai cô nóng máu nhảy tới tẩn tên kia một trận mới thành ra thế này.

Cô hiểu rõ đầu đuôi rồi thì trận chiến cũng kết thúc. Tên kia bầm dập cả người mà còn cứng miệng, gân cổ lên la lối: “Đồ gian phu dâm phụ, chúng mày không có kết cục tốt lành gì đâu.”

Tử Long bị xây xác chút đỉnh, chỉnh lại mắt kính rồi đáp trả: “Có thế nào cũng tốt hơn loại ăn bám phụ nữ như mày.”

Đừng nói Tiểu Kiều, đám đông xung quanh ồ à lên phụ họa góp vui. Hóa ra không phải bên nữ bắt cá hai tay mà là bên nam ti tiện áp bức bạn gái à. Drama này có mùi hơi thơm, ai nấy đều dài cổ ra hóng chuyện.

“Mày đừng có ngậm máu phun người. Tụi tao quen nhau năm năm, cha mẹ hai bên ai cũng biết. Mày là cái thá gì mà dám xen vào? Còn cô, cô bỏ tôi đi theo thằng trai tơ mới quen được mấy tháng, đúng là đồ lăng loàn...”

Bao nhiêu lời khó nghe xa xả vang lên, thanh niên trí thức Tử Long không quen cãi nhau kiểu như thế nhất thời rơi vào thế hạ phong. Bảo Vy nóng mặt, chẳng cần biết tiền căn hậu quả, cứ bênh vực người nhà trước đã rồi tính sau.

Cô sấn tới, lấy túi xách đập túi bụi vào tên bạn trai cũ, lu loa lên: “Cái đồ khốn nạn này, thì ra anh có bạn gái quen nhau mấy năm rồi còn dụ dỗ tôi. Sao lúc trước anh bảo chỉ yêu mình tôi, còn cam đoan sang năm sẽ cưới tôi về nhà?”

Giọng Bảo Vy vừa to vừa vang, nói câu nào câu nấy chấn động bốn phương. Chiêu đầu tiên đánh phủ đầu, chiêu thứ hai là lấy lòng thương hại từ người khác, tìm kiếm đồng minh. Cô bật khóc như thật, mếu máo trách cứ: “Tôi bỏ học, bỏ nhà đi theo anh, tháng nào cũng vất vả đi làm thêm, có bao nhiêu cũng đưa anh hết sạch để đi đầu tư. Thì ra anh chỉ lừa dối tôi thôi, anh có yêu thương gì tôi đâu.”

Tên kia đâu đứng im chịu trận, nhưng vừa mở miệng đã bị cô cho ăn một cái bạt tay, đánh lệch cả mặt. Chiêu cuối cùng là kết liễu đối thủ trước khi kịp phản kháng, Bảo Vy trừng mắt, la lên: “Hôm nay tôi nhìn rõ mặt chó của anh rồi, tôi nhất định không tha cho anh đâu, anh chờ đơn kiện tội lừa đảo mời lên tòa đi nhé.”

Chỉ vài câu mà đã dựng lên được một vở kịch rõ ràng, mở đầu là bi kịch nữ chính bị lừa, khúc giữa chịu hết tủi nhục, kết thúc vươn lên trả thù thành công. Người xem thỏa mãn tặng cho tràng pháo tay nồng nhiệt, huýt sáo cổ vũ náo động. Tên kia bị người xung quanh thóa mạ, còn quay chụp cận mặt, thể nào cũng bị tung lên mạng làm trò cười cho thiên hạ. Hắn không chịu nổi nên chật vật bỏ đi, nhìn tướng chạy chân cao chân thấp thế kia thì chắc không gãy xương cũng bong gân nhiều chỗ.

Kịch vui đã hết, đám đông dần tan ra nhưng vẫn còn bàn luận rôm rả. Tử Long đi đỡ bạn gái đứng dậy, hoàn toàn không để ý hai cô em vừa giúp hắn giải vây.

Tiểu Kiều vì chuyện này mà trễ giờ học, dứt khoát cúp tiết luôn. Cô lại gần, quan tâm hỏi: “Chị ấy không sao chứ?”

Cô gái ngước mặt lên, giọng nhỏ líu ríu: “Chị không sao, ngồi nghỉ một lát là được.”

Mặt nhỏ tái xanh, mắt đen lúng liếng, nhìn gần thế này Tiểu Kiều mới thấm được vẻ yêu kiều của cô gái. Thời này con gái luôn theo đuổi hai kiểu nhan sắc đối lập, một là trẻ trung thanh thoát, hai là sắc bén trưởng thành. Còn cô gái này nằm ở giữa, thành thục ổn trọng nhưng vẫn giữ được nét mảnh mai.

Tiểu Kiều xác định lại cho chắc: “Chị là bạn gái của anh em hả?”

“Phải!”

“Không phải!”

Anh trai cô gật đầu chắc nịch trong khi cô gái kia bối rối xua tay. Tình huống drama liên tục thế này làm phổi Tiểu Kiều quá tải không thở nổi. Bảo Vy xoa tay, cảm thấy chuyện người ta làm sao nóng sốt bằng chuyện trong nhà được. Cô vỗ ngực: “Chị gái, có phải Tử Long ép buộc chị không? Phải thì nói một tiếng, em xử lý dùm cho.”

Cô gái nghe tới hai từ “ức hiếp” thì mặt chuyển từ xanh sang đỏ, thẹn thùng quay đi. Tiểu Kiều đùa giỡn xua tan bầu không khí ngượng ngùng: “Chuyện bạn trai cậu còn lo chưa xong, đừng có gây họa nữa.”

“Tớ và bạn trai đang yêu nhau thắm thiết nhá, cậu đừng có mà nói gở.”

Tiểu Kiều sửng sốt, mới đây đã làm lành rồi sao? Cô mừng rỡ thay bạn: “Cao Tùng giải thích xong rồi sao?”

“Ai bảo cậu bạn trai tớ là Cao Tùng? Tớ có bạn trai mới rồi.”

“Ai? Là tên khốn nào?”

Tiếng thét còn vang dội hơn cả giọng Bảo Vy truyền tới. Tiểu Kiều sợ hãi quay đầu, người đến đúng là Cao Tùng. Bình thường hắn hay cười nhìn còn ra dáng nam nhi đại trượng phu, còn bây giờ hai mắt trừng trừng, mồ hôi đầy mặt, nghiến răng ken két thì chẳng khác gì con gấu đang nổi giận cả.

Tiểu Kiều không hề xấu hổ mà trốn ra sau lưng Tử Long, âm thầm cầu nguyện cho bạn tốt. Trận đánh ghen lúc nãy có thể coi là hiểu lầm, lần này mới là đánh ghen hàng thật giá thật. Với cái tính bám dai như đỉa của Cao Tùng thì phen này Bảo Vy thảm rồi, còn cậu bạn trai mới kia nên bắt đầu ăn chay niệm phật thì hơn. Hứng một đấm của con gấu này, không chết cũng bị thương thoi thóp.