Không để cho Tiểu Kiều có cơ hội hối hận, Hàn Du ném điện thoại qua cho cô, không quên tận tình hướng dẫn: “Dùng cam thường, đừng xài app.”
Tiểu Kiều cầm điện thoại mà cứ như củ khoai lang bỏng tay, thương lượng tìm đường sống: “Anh còn chưa làm gì mà? Chừng nào xong việc mới chụp được không?”
Hắn lắc đầu nhăn nhó: “Lỡ như em quỵt nợ thì sao?”
“Tôi cũng sợ anh lấy ảnh xong nuốt lời lắm chứ!”
Hắn khép hồ sơ cô lại, phân tích rõ ràng: “Nếu tôi quỵt thì em đâu có thiệt thòi gì, chụp một bức ảnh không lộ mặt thì tốn bao nhiêu công sức? Trong khi đó tôi làm biết bao nhiêu việc, xác minh bản quyền xong còn phải xử lý truyền thông rồi móc nối quan hệ. Em mà quỵt thật thì tôi lỗ lớn rồi. Thế nên tôi phải lấy tiền cọc trước chứ đúng không? Lần này cởi áo thôi là được rồi, làm xong thì phải cởi sạch từ trên xuống dưới đấy.”
Tiểu Kiều bị hắn nói đến đầu óc mơ hồ, cảm thấy nói thế cũng đúng mà cứ sai trái thế nào không hiểu được. Đến khi cô ngồi trong buồng vệ sinh rồi vẫn lấn cấn trong lòng.
Suy nghĩ cặn kẽ, hình như hắn nói cởi áo là được. Vậy thì cô cởi áo ngoài, mặc áo ngực vẫn tính là có cởi mà? Cứ xem như đang mặc bikini đi tắm biển là ổn.
Đả thông tư tưởng xong, Tiểu Kiều bắt đầu cởi áo sơ mi rồi điều chỉnh góc độ camera. Lần đầu chụp hình kiểu này không có kinh nghiệm, cộng thêm không gian buồng vệ sinh chật hẹp, nếu cô muốn chụp hết nửa thân trên thì chỉ có cách là đưa điện thoại lên trên cao. Từ góc độ này, khe ngực hiện ra rõ ràng, mơ hồ có thể thấy quầng ngực bên trong.
Tiểu Kiều xấu hổ, kéo áo ngực ngay ngắn rồi chụp đại vài kiểu. Chụp thì nhanh, kiểm tra lại mới tốn thì giờ. Cô cẩn thận phóng to ảnh, kiểm tra cặn kẽ đến từng vũng nước đọng trên sàn nhà. Sau khi đảm bảo không lộ danh tính mới quay lại phòng phỏng vấn.
Hàn Du kiểm tra xong thì tặc lưỡi. Hắn đương nhiên không hài lòng, rõ ràng ý hắn là cởi hết. Hắn ngẩng đầu, định phàn nàng mấy câu thì nhận ra từ lúc bước vào phòng cô cứ tránh nhìn vào mặt hắn. Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lỗ tai đỏ lựng kia đã bán đứng cô.
Hắn phì cười, quyết định tạm tha cho cô một lần vậy.
Quay lại chuyện đứng đắn, hắn dò xét: “Thật ra chuyện đạo tranh... kết quả mà em muốn nhất là gì? Ý tôi là, em muốn trừng phạt kẻ đạo nhái, lấy lại công bằng cho bản thân hay chỉ đơn giản là không muốn dây vào rắc rối thôi.”
Tiểu Kiều nghiêm túc suy nghĩ. Lúc phát hiện ra chuyện này cô tức giận lắm, chỉ muốn băm vằm bà cô kia ra cho bỏ ghét. Sau đó cô lại sợ bị mắng chửi, bị chèn ép nên chỉ còn muốn cô Hoan xóa bỏ bức tranh đạo nhái là được, không công khai xin lỗi cũng không sao.
Cô mím môi, cẩn thận trả lời: “Giới hạn của tôi là không muốn người khác trục lợi trên công sức của mình. Tôi không cần người khác công nhận bởi vì tôi tự biết khả năng của mình ở trình độ nào. Tôi cũng không cần lời xin lỗi vì với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi chỉ muốn mạnh ai nấy sống, nước sông không chạm nước giếng là tốt lắm rồi.”
Đây là câu trả lời mà Hàn Du chưa từng nghĩ tới. Đáng lẽ hắn nên thấy vui mừng vì mong muốn của cô rất dễ thực hiện nhưng ngược lại, hắn lại lo lắng thay cho cô. Sống ngoan hiền như vậy rất dễ chịu thiệt thòi. Trên đời này, miễn là thứ có thể dẫn đến lợi ích thì làm gì có chuyện không bị người khác dòm ngó.
Hắn thở dài: “Được rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này, em không cần lo đâu.”
“Vậy cuộc phỏng vấn thì sao?” Bị đạo không mất tiền, không có việc làm thì cô đói mất.
Hắn muốn hăm dọa cô một trận, nghĩ lại mấy ngày nay chắc cô sống không dễ dàng gì nên thôi. Hắn nhét hồ sơ của cô vào giữa chồng hồ sơ các ứng viên trước đó : “Vị trí của em là ở đây, chỉ dưới người này thôi hiểu không? Mà tôi nghe nói cậu ta đòi mức lương rất cao, cũng có công ty khác đang giành giật cậu ấy nên có thể em sẽ đậu đấy.”
Tiểu Kiều nghe vậy thì cười tươi rói, luôn miệng nói: “Được vậy thì tốt quá, cảm ơn anh nhiều ạ.”
Cô còn vội việc khác nên nhanh chóng rời đi, bỏ lại Hàn Du ngồi ngẩn người. Hắn cứ tưởng cô sẽ bực mình lắm sau khi bị hắn ép buộc như vậy. Thế mà chỉ nói vài câu cô đã quên hết sạch, còn cười với hắn nữa chứ. Kiểu con gái này sao có thể tồn tại đến bây giờ vậy?
Vừa bước ra khỏi tòa nhà thì Tiểu Kiều nhận được điện thoại từ Tử Long. Cô vội vàng nghe máy: “Sao rồi, mẹ còn muốn lên đây không hả anh?”
“Mẹ đổi ý rồi, không lên nữa. Nhưng mà cuối tuần này bà muốn bọn em về nhà.”
“Bọn em?”
“Ừ, hai đứa kia rồi cả em luôn, về hết.”
Tiểu Kiều vỗ trán, bất lực nói: “Mẹ định làm cái gì vậy.”
Giọng Tử Long đều đều, có vẻ chính anh cũng chán lắm rồi: “Họp mặt gia đình, ra mắt con dâu tương lai.”
Tiểu Kiều bịt miệng, suýt nữa thì cười thành tiếng. Đúng lúc đấy, một bóng người quen thuộc bước qua cô, để lại cảm giác bất an đầy cõi lòng.
“Này anh, chị dâu làm việc ở đâu vậy? Có phải tòa nhà 9Effect không?”
“Sao em biết?”
“Hình như em vừa thấy bạn trai cũ chị ấy nên đoán đại thôi.”
“Shit! Em ngăn hắn lại đi, để anh gọi cho cô ấy.”
Tiểu Kiều há hốc miệng, hình như ông anh nghiêm túc của cô vừa mới chửi thề à. Cô chưa kịp trả lời thì Tử Long đã tắt máy, để lại cô đứng giữa dòng người trong hoang mang.
Ngăn kiểu gì bây giờ? Chỗ này còn sắp trở thành chỗ làm việc của cô đấy, ai mà dám gây chuyện ở đây hả? Hay là nhờ Hàn Du?
Chưa gì cô đã nhìn thấy viễn cảnh bị bắt chụp ảnh khỏa thân thêm lần nữa.