Bán Tình

Chương 36: Nguy hiểm và an toàn



Đến tối ngày hôm sau sự việc đạo nhái vẫn còn nổi cộm. Dân chúng trên mạng cãi cọ không ngừng, ngoài đời thì người trong cuộc thảnh thơi hưởng thụ.

Hàn Du ngồi ở một góc quán bar quen thuộc còn Nam Dương cứ lải nhải bên tai hắn nãy giờ. Nếu không phải nể tình đối tác làm ăn đã lâu, đợt này còn giúp hắn giải quyết công việc thì hắn đã đá tên lắm chuyện này ra ngoài.

“Ông nội ơi, anh ném cho tôi một đống việc để về quê? Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà anh còn có tâm trạng về quê câu cá hả?” Mặc dù cũng nhờ vậy mà ký được hợp đồng làm ăn mới, nhưng nghĩ tới cuối tuần mệt mỏi vừa rồi là Nam Dương lại ngứa răng.

Hàn Du mặc kệ hắn, cứ hai ba phút lại kiểm tra điện thoại một lần. Nam Dương bĩu môi châm chọc: “Đợi cô em Tiểu Kiều của anh à? Người ta là con gái nhà lành, anh đừng có dụ dỗ dạy hư người ta.”

“Từ lúc nào mà cậu trở nên tốt bụng vậy? Trước đây cậu còn là người hăng hái giới thiệu bạn gái cho tôi nhất đấy.” Hết mai mối chị em họ thì tới bạn học, đến lúc hắn bực mình mắng cho một trận mới chịu thôi.

Nam Dương khịt mũi, chột dạ nói: “Thì tại cô ấy là bạn thân của nữ thần. Tôi yêu ai yêu cả đường đi chứ sao.”

“Bạn thân? Cậu để ý cái cô Bảo Vy đó à.” Hàn Du cười khẩy: “Bỏ cuộc đi, cậu đánh không lại Cao Tùng đâu. Có đánh lại thì tôi cũng không cho phép.”

Mặt mày Nam Dương bí xị, hóa ra bạn trai của nữ thần là giảng viên, còn là cháu của đối tác làm ăn quan trọng. Hắn nhận ra sự thật phũ phàng là bản thân không đọ lại tình địch thật, đã vậy tình địch còn có ô dù kinh khủng đằng sau.

Nam Dương khóc ròng, nốc rượu liên tục cho quên sầu. Khi Tiểu Kiều xuất hiện thì hắn đã hơi say, mồm mép bình thường đã hỗn nay càng láo nháo hơn: “Em gái xinh đẹp ơi, tên này không chọc vào được đâu, cẩn thận bị hắn ăn không nhả xương luôn đấy.”

Hàn Du đá mạnh một phát mới làm hắn ngậm miệng lại được, sẵn tiện dọn chỗ cho Tiểu Kiều ngồi cạnh. Cùng là quán bar lúc trước nhưng tình huống khác hẳn. Cô không còn mặc đồng phục nhân viên mà diện váy ngắn nữ tính, khép nép ngồi cạnh hắn không nói lời nào.

“Bây giờ mới biết ngại?” Hắn nhịn không được mà trêu: “Tôi còn tưởng em sợ tới mức trốn luôn rồi chứ.”

Hắn nhắn tin hẹn cô từ sáng sớm mà mãi không nhận được câu trả lời. Hôm qua cũng vậy, gửi hình xong là im lặng luôn, hắn có gọi điện cũng không chịu bắt máy. Thay vì tức giận thì hắn chỉ thấy buồn cười, còn tự nhủ nếu hôm nay cô không đến thì có nên đến tận ký túc cô bắt người đi luôn không.

Tiểu Kiều ngượng ngùng không dám nhìn mặt hắn, mắt đảo khắp nơi tìm đề tài đánh trống lảng: “Anh mới đổi điện thoại à?”

Đáng lẽ Hàn Du định tha cho cô rồi, không ngờ cô còn đào bới trúng chuyện nhạy cảm. Hắn nghiêng đầu, thì thầm vào tai cô: “Cái kia có ảnh của em nên tôi để ở nhà rồi.”

Đâu chỉ để ở nhà, hắn còn ngắt mạng, cho vào két sắt an toàn, bảo đảm không có nguy cơ lộ ảnh ra ngoài.

Hơi thở hắn nóng như lửa đốt, Tiểu Kiều bịt tai tránh né nhưng không thể nào ngăn lại tiếng tim đập rối bời. Khi cô thừa nhận rằng bản thân sợ hãi hắn thì hắn liên tục chứng minh cho cô thấy điều ngược lại.

Hàn Du vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần sát hắn. Cô hy vọng tiếng nhạc xập xình và ánh đèn mờ ảo giúp cô che giấu tâm trạng mình lúc này. Bên trong đầu của cô chẳng nghĩ được gì ngoài mùi hương trên người hắn, cùng với một nửa bên mặt nam tính quyến rũ. Nỗi sợ dần bị thay thế bởi thứ gì đó rất khác, tựa như lực hút trái dấu, cũng giống như cám dỗ khôn lường.

“Này, chúng ta còn công chuyện nữa đấy. Hai người ôm ấp như thế là muốn kẻ thất tình là tôi đây ghen tị đúng không?” Nam Dương nhăn mặt phản đối cử chỉ thân mật của họ.

Đúng lúc đó có ba, bốn người tiến đến ngồi ở phía đối diện, có vẻ như đã quen biết Hàn Du từ lâu. Tiểu Kiều ngại người lạ, muốn nhích người ra xa mà hắn không cho phép, thậm chí còn ôm eo cô chặt hơn.

Những người đến không đếm xỉa đến hành động giữa họ, vừa ngồi xuống là gọi phục vụ đem rượu đến. Tiểu Kiều nhìn từng chai rượu đắt tiền mà líu lưỡi. Cô bất giác nhớ lại lần bị bắt uống ba ly trộn lẫn đủ thứ rượu trước đó.

Hàn Du nhạy bén trấn an: “Đừng sợ, lần này không ai dám bắt em uống nữa đâu.”

“Hình như lần trước chính anh bày trò mà?” Cô trừng mắt: “Không phải anh thì đâu có vấn đề gì.”

Hàn Du cười khan, khôn khéo bỏ qua đề tài này để tiếp chuyện với người khác. Tiểu Kiều nghe cái hiểu cái không, chủ yếu là vì bọn họ nói tiếng Việt pha Anh rất nhiều, lâu lâu còn chèn cả tiếng Trung, phát âm thì đặc sệt rất khó hiểu. Đại khái là bọn họ có giao kèo gì đó liên quan đến rượu.

Cái gì không biết thì không nên nhiều lời lộ dốt, Tiểu Kiều ngoan ngoãn làm bình hoa, chán thì nhìn ra ngoài sàn nhảy. Chưa được mười phút thì có vài cô em nóng bỏng tiến đến muốn chung vui, Hàn Du và Nam Dương không nói gì nhưng mấy người kia thì thích lắm.

Trong số họ có người muốn ngồi cạnh Hàn Du thì bị hắn đẩy ra, không lưu tình nói: “Đi chỗ khác!”

“Xì!” Cô em đó bĩu môi, đổi mục tiêu sang Nam Dương, ai dè hắn né như né tà, cứ như cô ta mắc bệnh truyền nhiễm vậy.

Tiểu Kiều muốn cười mà không dám, run run dựa vào người Hàn Du. Hắn véo má cô: “Không phải những lúc như thế này em nên giúp tôi đuổi họ đi sao?”

“Ai rảnh mà kè kè theo anh suốt ngày được. Mà không phải lần trước anh hai tay hai cô sao? Giờ còn giả bộ đứng đắn cho ai xem?” Tiểu Kiều nhớ dai ghim rất lâu, nhớ lại cái danh sách luận tội dài đằng đẵng trên mạng càng khó chịu hơn.

Hắn không muốn biện hộ, ngược lại còn thừa cơ trêu ghẹo: “Ghen?”

Tiểu Kiều mím môi, quay mặt đi. Cô lí nhí trong miệng: “Không được à?”

“Được chứ.” Hắn nắm cằm cô, bắt cô nhìn vào mắt mình rồi đột ngột cắn mũi cô: “Tôi đã nói em muốn thế nào cũng được mà. Bao gồm cả việc chỉ có mình em, quan tâm đến em, không để ý đến người khác nữa.”

Tiểu Kiều ngẩn người. Làm sao Hàn Du có thể đọc được suy nghĩ của cô như thế được? Đó chính xác là những gì mà cô lo lắng khi đến đây. Cô cứ do dự mãi không thôi, sợ rằng yêu cầu trẻ con này sẽ khiến hắn buồn cười. Nhưng một lần nữa, hắn lại cho cô thấy hắn thật sự nói được làm được, không chút giả vờ.