Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 35



Simon mang cơm tới phòng bệnh.

Không khí trong phòng nháy mắt đông cứng, Dương Bảo sung sướng reo lên một tiếng chú Simon, Quý Duyên Khanh nhìn cặp lồng trong tay Simon mà ngượng ngùng nhìn về hộp cơm mình đã ăn hết phân nửa.

Simon sẽ không để người mà anh quan tâm phải xấu hổ.

"Không ngại nếu thêm người và thêm món ăn chứ?"

Quý Duyên Khanh nở nụ cười: "Có những món gì vậy?"

Simon thoải mái bày từng món ăn ra: "Vừa mới đến đây nên cũng không biết rõ, đây đều là món do nhân viên khách sạn giới thiệu cho tôi, cậu ăn thử xem, nghe nói món canh này thích hợp với Dương Bảo."

Dương Bảo nghiêng đầu nhìn sang: "Có thịt không ạ?"

Simon cưng chiều xoa nhẹ đầu Dương Bảo: "Đặc biệt chuẩn bị cho con miếng thịt to nhất luôn."

Dương Bảo nghe vậy vô cùng vui sướng.

Simon chính là kiểu người nghiêm túc đứng đắn nhưng thời điểm ở cạnh Quý Duyên Khanh và Dương Bảo thì lại trở nên nhu hòa hơn, khác hoàn toàn với bình thường, thế nên càng làm anh trông quyến rũ hơn.

Tống Dương ngồi trên xe lăn từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện, chỉ nhìn cách mà Simon ở cùng với Quý Duyên Khanh và Dương Bảo đều rất tự nhiên thoải mái, lại có sự thân thiết ăn ý với nhau, hắn cẩn thận che giấu đi sự ghen tị và ảm đạm trong mắt rồi để đũa xuống.

"Tống Dương, đây là đồng nghiệp của tôi, tên Simon" Quý Duyên Khanh giới thiệu.

Khi nghe được hai chữ đồng nghiệp, vẻ mặt của Simon gần như không có biến hóa, với anh mà nói, trước khi Quý Duyên Khanh tiếp nhận lời tỏ tình của anh thì giữa hai người vẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp. Anh lại nhìn sang Tống Dương đang ngồi trên xe lăn thì thái độ của cũng nghiêm túc lên không ít, nhưng anh cũng không có ý định giới thiệu bản thân, chuyện này đối với một người được giáo dục từ nhỏ như Simon đã là một hành vi rất thất lễ.

Tống Dương cũng không để bụng thái độ của Simon, ngược lại cười nói: "Mấy năm nay cảm ơn anh đã chăm sóc cho Duyên Khanh."

"Quý rất xuất sắc, trên phương diện công việc thì cậu ấy mới là người chỉ bảo tôi." Simon trả lời thản nhiên, trên mặt cũng hiện lên vẻ không muốn nói nhiều nữa mà quay sang nhìn về Dương Bảo bằng vẻ mặt ấm áp: "Canh có ngon không con?"

"Có ạ!" Hai mắt Dương Bảo tràn ngập lấp lánh.

Tống Dương thấy cảnh này mà muốn nội thương, nhìn Simon với Dương Bảo thân thiết với nhau trên mặt hắn ánh lên một tia ảm đạm, Quý Duyên Khanh thấy được bèn nói: "Dương Bảo, con tự ăn canh đi, đừng làm phiền chú Simon."

Simon nhìn về phía Quý Duyên Khanh, đôi đũa đang gắp thịt cho Dương Bảo cũng bỏ xuống.

Quý Duyên Khanh có hơi ngượng ngùng, lời vừa nãy nói ra có phần không suy nghĩ. Bình thường Simon vẫn luôn chăm nom Dương Bảo, cậu cũng không thấy có vấn đề gì, thế nhưng lúc nãy nhìn thấy vẻ mặt vừa hâm mộ vừa buồn bã của Tống Dương khi Simon và Dương Bảo quan tâm cho nhau, rồi cậu cứ thốt ra như thế.

Bữa cơm hôm nay có hơi lúng túng, chỉ có Dương Bảo là vẫn hồn nhiên ăn uống, nhóc con ngồi trên chiếc ghế trẻ em đang sờ chiếc bụng tròn trịa phát ra một tiếng ợ thỏa mãn. Hành động này khiến trong mắt Tống Dương cũng ánh lên ý cười, dọa cho Dương Bảo hết hồn, nhóc con vừa nhìn Tống Dương vừa không được tự nhiên nói: "Con lỡ ăn nhiều quá!"

"Sức ăn của trẻ con lúc nào cũng nhiều mà, lúc chú bằng tuổi con cũng có thể ăn nhiều như vậy đó."

"Thật ạ?" Giọng cậu nhóc tràn ngập vui sướng, tại có đôi lúc tự nhóc cũng cảm thấy mình ăn khá nhiều nên hơi béo, lần này nghe Tống Dương cũng ăn nhiều như nhóc thì bàn tay múp míp vừa vỗ bụng vừa nhìn kĩ lại vóc dáng của Tống Dương, hào hứng nói: "Sau này con lớn sẽ không béo nữa!"

Mấy đứa trẻ mập mạp ở nhà trẻ hay hù dọa cậu nhóc, khiến lần nào ăn cơm nhóc cũng đều sầu thúi ruột, nhưng hễ cứ ăn là không dừng được.

Tống Dương nói đầy ẩn ý: "Con giống chú, nên sẽ không sợ béo đâu!"

Simon nghe đến đây thì lập tức nhìn Tống Dương, Quý Duyên Khanh lại thấy Tống Dương thật ấu trĩ.

"Câu trả lời của cậu đâu?" Simon đột nhiên hỏi.

Quý Duyên Khanh hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu Simon đang nói tới chuyện gì, cậu dừng một lát mới nói: "Chúng ta ra ngoài đã."

Vườn hoa nhỏ phía sau bệnh viện vô cùng vắng vẻ.

Quý Duyên Khanh và Simon cùng nhau đi tới.

"Quen biết nhau đã lâu, tôi hiểu rõ cậu sẽ từ chối tôi thôi." Simon nói thẳng, đôi mắt anh mang dáng vẻ trước nay chưa từng có nhìn chằm chằm vào Quý Duyên Khanh: "Mỗi người chúng ta đều có quan niệm về cách sống khác nhau, cậu cảm thấy tôi đối xử bình tĩnh lý trí lại nghiêm túc với cậu không phải là tình yêu, nhưng đối với tôi, tất cả những gì tôi làm đều là yêu."

"Tôi dùng cách thức đó để yêu cậu, hi vọng đi cùng cậu đến hết cuộc đời, nhưng tôi cũng sẽ không ép cậu phải đưa ra quyết định." Đôi mắt xanh biếc mang theo vẻ dịu dàng của Simon vẫn chăm chú nhìn cậu: "Tôi không phải là người sẽ dồn hết thời gian vào việc yêu đương, đặc biệt là với một người vẫn luôn từ chối tôi, nguyên tắc của tôi không cho phép tôi tiếp tục hạ mình xuống nữa, nhưng cậu lại có thể phá vỡ nguyên tắc này, Quý, nếu cậu vẫn nghĩ đây không phải là yêu vậy thì có lẽ cả đời này cũng không biết tình yêu là thế nào."

Quý Duyên Khanh chưa từng nhìn thấy một Simon như vậy, hình ảnh này không phù hợp với một người luôn lạnh lùng nghiêm túc như anh.

"Anh nói thế sẽ khiến tôi thấy áy náy."

"Không, cậu biết tôi không hề có ý đó, tôi cũng không muốn cậu thấy khó xử." Simon xua tay, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn: "Tôi sẽ ở lại đây ba ngày để chờ câu trả lời của cậu, nếu không chỉ cần tôi rời đi thì cậu sẽ lại phá vỡ nguyên tắc của tôi." Nói tới đây Simon mỉm cười.

Quý Duyên Khanh thực sự không biết nên nói gì.

Quan niệm về tình yêu của cậu và Simon không giống nhau, nhưng đúng như anh nói mỗi người có một định nghĩa về tình yêu khác nhau, trước kia anh rất dứt khoát nhưng có yêu một người hay không thì bản thân anh vẫn hiểu rất rõ.

Trên lầu, Tống Dương đang ngồi cạnh cửa sổ, Dương Bảo tò mò ló đầu ra nhìn: "Chú Dương, chú nhìn gì lâu vậy? Dưới đó có gì đẹp sao?"

"Ba của nhóc đó."

Dương Bảo lập tức dán mặt vào cửa sổ: "Ở dưới nhìn mọi người bé xíu à, con không thấy rõ ba con ở đâu hêt." Cậu nhóc giương đôi mắt tràn đầy sùng bái nhìn Tống Dương: "Chú ơi, chú thật lợi hại!"

Tống Dương không quay đầu lại: "Nhóc có biết thiên lý nhãn không? Chú có thiên lý nhãn, dù cho ba nhóc có ở đâu chú cũng đều sẽ nhìn thấy, chú còn nhìn thêm được cả nhóc nữa đấy."

Đây là lần đầu tiên Dương Bảo nghe tới thiên lý nhãn, miệng cậu nhóc mở to, càng sùng bái Tống Dương, hơn nữa Tống Dương còn nói nhìn thấy cả nhóc nữa, nhóc con liền níu lấy tay áo của hắn bắt đầu chuỗi mười vạn câu hỏi vì sao.

Tống Dương từ nhỏ đã là một tiểu bá vương, đánh nhau không ai địch nổi, cũng rất biết cách lừa người, đối với một đứa nhóc như Dương Bảo hắn càng không phải nghĩ ngợi gì nhiều mà tuôn ra từng câu lại từng câu mang theo khẩu âm Bắc Kinh uốn lưỡi cuối vần giống như đang diễn tấu đơn đáp lại Dương Bảo, nhóc con hỏi xong càng hâm mộ Tống Dương hơn.

Lúc Quý Duyên Khánh trở về thì thấy cảnh Dương Bảo đang nằm bò trên đùi bị thương của Tống Dương, hai mắt lấp lánh, còn miệng liên tục phát ra tiếng òa tán thưởng, cứ một câu lại một câu, kế đó Tống Dương bóp cái miệng nhỏ đang nói không ngừng của nhóc.

Tống Dương nhìn sang Quý Duyên Khanh, còn liếc nhìn phía sau cậu, không thấy người mà hắn ghét mới giả bộ hỏi: "Simon về rồi hả? Sao không ở lại chơi thêm chút nữa?"

Quý Duyên Khanh nghĩ thầm nếu Simon thực sự quay lại không biết hắn sẽ trẻ con tới mức nào nữa!

Nhưng ngoài mặt lại nói với Dương Bảo: "Chân chú bị thương, con không nên đè lên vậy."

"Thằng nhóc này nặng được bao nhiêu? Đè lên cũng không nặng." Tống Dương nói xong cũng không quên hỏi cậu bạn Dương Bảo: "Chú nói có đúng không?"

Dương Bảo cũng lớn tiếng nói nhóc không nặng, chú lợi hại vậy sẽ không thấy đau đâu.

Cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn Tống Dương đã bỏ bùa gì cho cậu nhóc nữa.

Quý Duyên Khanh không ngăn cản Dương Bảo chơi với Tống Dương, cậu ở bên cạnh xử lý công việc, Tống Dương đang đùa giỡn với Dương Bảo đột nhiên nói: "Em nghỉ ngơi đi, xem máy tính lâu không tốt cho mắt đâu."

"A?" Quý Duyên Khanh giật mình khép máy tính lại: "Cũng có hơi hoa mắt." Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời gian không còn sớm, anh..."

Tống Dương liền nói: "Anh về đây."

Dương Bảo lưu luyến không rời, liên tục năn nỉ Tống Dương ngày mai lại tới nói về thiên lý nhãn và thuật phong nhĩ cho nhóc nghe.

Ra khỏi phòng bệnh, vẻ ngoài ôn hòa của Tống Dương lập tức thay đổi trở nên vô cùng lạnh lùng. Trợ lý Hứa chờ ở dưới lầu, vừa thấy người xuống đã vội chạy lên đón, đưa hắn lên xe.

Tài xế khởi động xe, trợ lý Hứa ngồi ở ghế phó lái báo lại những chuyện buổi chiều đã điều tra được.

"Quý Trạch Khanh, hiện tên là Quý Duyên Trạch, học khoa quản lý trường Đại học X, nghỉ hè đã được đưa tới Tống Thị để thực tập." Trợ lý Hứa không biết gì về mối quan hệ của Tống Dương và Quý Duyên Khanh năm năm trước, đối với cái tên Quý Duyên Trạch đột nhiên xuất hiện đâm ra rất tò mò, trong đầu hiện lên toàn chuyện máu chó nhưng trên mặt lại nghiêm trang nói: "Bởi vì thời gian quá ngắn nên tôi chỉ mới điều tra được thông tin cơ bản, còn chuyện phẫu thuật thẩm mỹ của Quý Duyên Trạch, theo như bạn học của cậu ta nói thì hồi năm nhất của cậu ta với hiện tại thay đổi rất nhiều." Hiện tại Quý Duyên Trạch không chỉ đặt tên dựa theo tên Quý Duyên Khanh mà ngay cả tướng mạo cũng giống tới bảy phần.

Có điều Quý Duyên Khanh còn có khí chất rất nổi bật, lạnh lùng trầm tĩnh, chỉ đứng một chỗ cũng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn là trời sinh mà có nhưng không phải kiểu đẹp của nữ sinh.

Còn về Quý Duyên Trạch thì khí chất bình thường, khuôn mặt nhìn thoáng qua có vài phần kinh diễm nhưng càng nhìn thì càng thấy kỳ quặc.

Bởi vì khí chất và ngoại hình này hoàn toàn không hợp với nhau.

Trợ lý Hứa trong lòng đã tự biên tự diễn một câu chuyện bao dưỡng thế thân tranh đấu nhưng ngoài mặt vẫn bất động như núi: "Sếp còn muốn tiếp tục tra nữa không?"

"Không cần." Trên mặt Tống Dương mang theo vài phần chán ghét.

Hắn tựa lưng vào ghế nhưng khuôn mặt cũng không thả lỏng. Năm năm trôi qua, giờ đây nhắc tới Quý Trạch Khang, hắn cũng chỉ nhớ tới cái ngày hắn đứng ở trước cửa phòng bệnh nghe được cậu ta nhục mạ Quý Duyên Khanh, lúc ấy hắn nghĩ rằng Quý Duyên Khanh lại vì người em trai như này mà từ bỏ tình yêu giữa bọn họ.

Có điều bây giờ những điều này đã không còn quan trọng nữa, người quan trọng nhất chỉ có Quý Duyên Khanh mà thôi.

"Đi tới tiệm thú cưng đón chó về."

"Sếp, anh muốn qua lấy luôn bây giờ sao?"

"Không cần, sáng mai đem tới cho tôi."

Trợ lý Hứa nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của ông chủ, thật sự y càng ngày càng không hiểu ông chủ đang muốn gì. Y biết chú chó kia, là một trợ lý, việc chăm sóc chó cưng là một phần trách nhiệm của y, rõ ràng hắn không hề yêu thích chó nhưng vẫn luôn tiêu tiền để chăm sóc nó tại tiệm thú cưng, còn mang đi khám bệnh định Kỳ.

Cũng không biết hắn muốn gì vì đây cũng là lần đầu tiên hắn muốn đón chó về sau năm năm y làm trợ lý.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý Hứa cùng với chú chó vàng đứng đợi dưới lầu, bởi vì mỗi ngày được ăn ngon nên chú chó cũng được chăm tới rất xinh xắn. Thời điểm Tống Dương nhìn thấy nó cũng sững người cảm thán một câu lớn vậy rồi.

Lúc hắn ôm cún con về lông của nó vẫn thiên về màu trắng trông vừa đáng thương cũng vừa có chút ngốc. Hiện tại đã thay đổi rất nhiều, nếu không phải có trợ lý Hứa đang dắt nó thì chắc chắn Tống Dương không biết đây là cún con năm đó.

Bởi vì chú chó này mà đêm đó Quý Duyên Khanh đã đồng ý ở bên hắn.

"Chỉ mong lần này mày cũng vẫn có ích." Tống Dương vuốt đầu nó nói.

Tuy rằng đã năm năm không gặp nhưng chú chó này cũng đã bị nuôi dưỡng thành dáng vẻ ngây ngốc, ai sờ nó cũng đều ngoan ngoãn chấp nhận, kêu nó Tống Ngốc Nghếch nó cũng sẽ đáp lại.

Bệnh viện không cho phép thú cưng đi vào, vẫn là Lục Phong đứng ra giải quyết với điều kiện chó không được chạy lung tung và không được ở qua đêm.

Tống Dương nắm dây dắt chó, nói cảm ơn với Lục Phong, Lục Phong xua tay nói không cần khách sáo.

Vào tới phòng bệnh, Dương Bảo vừa nhìn thấy chú chó thì rất vui vẻ, đúng là trẻ con thì luôn thích động vật, Dương Bảo cũng không ngại lệ, chỉ có điều Quý Duyên Khánh quá bận không có thời gian để chăm thú cưng, cậu cũng không quá yêu thích động vật nên ngay khi vừa nhắc tới nuôi chó là cậu lại nhớ tới cún con Tống Ngốc Nghếch mà Tống Dương từng nuôi.

"Chú ơi, con chó này tên là gì ạ?"

Tống Dương nhìn vào mắt Quý Duyên Khanh, bình tĩnh nói: "Tên là Tống Ngốc Nghếch."

Chú chó nghe thấy có người gọi nó cũng gâu gâu mấy tiếng giống như đang làm nũng, điều này lập tức gợi lên ký trước kia của Quý Duyên Khanh.

Lúc đó Tống Ngốc Nghếch còn đang bị thương, đáng thương rên ư ử, nó chỉ thích có người vuốt lông cho, cũng rất biết cách làm nũng. Mặt mày Quý Duyên Khanh ôn hòa nhìn về phía Tống Dương: "Nó đã lớn vậy sao."

"Nó cũng đã trở lên cường tráng hơn nhiều."

Quý Duyên Khanh sờ đầu chú chó, nó vẫn chưa được tháo xích, cọ tay cậu, Dương Bảo ở bên cũng vuốt lông nó, liên tục khen Tống Ngốc Nghếch thật đáng yêu nọ kia.

"Bình thường bận công việc nên không có thời gian chăm sóc nó, anh toàn gửi ở tiệm thú cưng, hôm nay nó được gặp một người cha khác của mình chắc vui lắm" Tống Dương nói với Quý Duyên Khanh.

Nhìn Quý Duyên Khanh né tránh ánh mắt mình, trong lòng Tống Dương hơi thất vọng, hóa ra vẫn không được ----

"Chi phiếu này trả anh." Quý Duyên Khanh lấy ra tờ chi phiếu cậu đã chuẩn bị rất lâu.

Tấm chi phiếu này trả lại đại diện cho điều gì, cả hai người đều biết rõ.

Tống Dương nhất thời kích động, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, Quý Duyên Khanh vừa nhìn hắn vừa chân thành nói: "Không nói tới chuyện trước kia, nhưng hiện tại cũng không đảm bảo chúng ta có thể đi hết cuộc đời."

"Vì sao?" Tống Dương nhận lấy tấm chi phiếu: "Bởi vì anh đã từng không biết suy nghĩ, nói em là quái vật sao?"

Quý Duyên Khanh mỉm cười tự giễu: "Anh đúng là rất thông minh, đều đã nhìn thấu em." Dỗ Dương Bảo cùng với chú chó đi ra phòng khách chơi, cậu mới nói: "Em không phải kẻ bẩm sinh đã tự tin kiêu ngạo như anh nghĩ, tận trong cốt tủy em vẫn là rất tự ti, vẫn thiếu cảm giác an toàn."

"Năm năm đã xảy ra rất nhiều chuyện, em cũng không còn là Quý Duyên Khanh mà anh biết lúc chúng ta còn yêu nhau nữa, nói đúng hơn là kẻ luôn lạnh nhạt ích kỉ, có thù tất báo mới chính là em." Thời điểm Quý Duyên Khanh nói trên mặt cậu cũng không có cảm xúc, cậu rất thẳng thắn và thực tế, đôi mắt sắc bén nhìn Tống Dương, cũng tỉ mỉ nhìn kĩ lại: "Anh cũng không còn là Tống Dương trong trí nhớ của em nữa."

Tống Dương có thể phản bác, nhưng hắn lại im lặng, với sự thẳng thắn và chân thành Quý Duyên Khanh, cậu sẽ không bao giờ lừa gạt hắn.

"Nhưng anh vẫn luôn yêu em, chưa từng thay lòng đổi dạ."

"Em tin."

"Vậy ý em là –" Tống Dương thấy ánh mắt vốn sắc bén của Quý Duyên Khanh dần hóa thành dịu dàng thì lập tức hiểu ra ngay.

- Hết chương 35 -