“Sao tôi lại không dám? Lúc này nhìn thấy anh, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi. Tôi khuyên anh nên tránh xa tôi ra đi, bằng không, tôi kiện anh tội quấy rối đó.”
“Không tin thì cứ thử xem!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, trong mắt không có một chút cảm xúc nào “Dư Đồng, người đã cứu tôi xuống nước, Dư Đồng hữa sẽ không để tôi sợ hãi, đã chết rồi.”
“Cút đi!”
Cuối cùng, tôi xoay người rời đi.
Tôi về đến nhà, Bạch Hân không có ở đó.
Ngồi trên ghế sô pha, tôi chưa bao giờ cảm thấy căn phòng trống trải đến thế.
“Ting ting-”
Một âm thanh nhỏ vang lên.
Tôi quay lại tìm thấy một chiếc điện thoại di động ở góc sofa, là của Bạch Hân.
Tôi nhấc điện thoại của anh ấy lên, anh ấy đã bỏ đi một cách vội vàng đến nỗi quên cả điện thoại của mình.
Màn hình hiện tin nhắn từ “Anh rể”.
Ngón tay tôi vô tình nhấn vào màn hình, chỉ với một “cái lướt “, màn hình đã được mở khóa.
Tôi ngạc nhiên nhìn điện thoại trên tay.
Làm thế nào mà anh ấy lại có thể có dấu vân tay của tôi trên điện thoại của mình?
Mở nó ra, là giao diện của WeChat.
WeChat trên cùng là tên tôi.
Thứ hai là người vừa gửi tin nhắn.
– “Tiểu Tứ, khi nào thì đưa bạn gái về nhà? Đừng nói là em chưa theo đuổi được nha? Em cũng cùi quá đi! Đã lâu như vậy rồi mà không theo đuổi được!”
– “Không phải tụi này đều đã dạy cho em rất nhiều chiêu sao? Giả bộ đáng thương, ăn bám, làm người có ích!”
– “Vậy là uổng công tụi này đào tạo em ba tháng vô ích rồi.”
Ba tháng đào tạo?
Nếu tính lúc đó, rõ ràng là chúng tôi không hề quen biết nhau.
Điện thoại lại ting-ting, một avatar nhảy ra “Tiểu Tứ, đồ em nhờ chị mua đã được gửi đến rồi, chị để ở cửa đó, nhớ kí tên nha.”
Lần này, là “Chị”.
Lúc tôi nhìn vào ảnh đại diện này, luôn có cảm giác hơi quen thuộc.
Tôi lấy điện thoại ra, mở danh bạ thì thấy hình đại diện y hệt.
Tôi mở cửa, có một hộp chuyển phát nhanh bên ngoài.
Tôi mang nó vào nhà, mở hộp ra, trong đó có đầy những thứ tôi thích ăn.
Tôi ngồi dưới đất, nhìn những thứ này, có chút sững sờ.
Đột nhiên, cánh cửa bên ngoài được mở ra, một con rắn nhỏ nhanh chóng chui vào.
Thấy tôi, háo hức chạy đến “Chi Chi! Em không sao chứ!”
Tôi nhìn Bạch Hân, rắn đã biến thành người trước mặt, sững sờ trong một giây, sau đó nhanh chóng ôm anh vào lòng.
“Bạch Hân!”
Bạch Hân dường như cũng sững sờ, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, ôm chặt lấy tôi “Chi Chi, anh về rồi, không sao không sao.”
Tôi bình tĩnh lại, xem xét đồ trong hộp, tiện thể đưa điện thoại cho anh.
“Xin lỗi, em vô tình đọc được tin nhắn của anh rồi.”
Anh cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tin nhắn, cả người đều ngẩn ra.
“Chi Chi, anh, em nghe anh giải thích, anh không cố ý đâu, anh thực sự là—”
Tôi chống khuỷu tay nhìn anh “Không sao, anh từ từ thôi.”
Bạch Hân nhìn tôi, không có vẻ gì là tức giận, chỉ bắt đầu thấp giọng nói.
Anh ấy nói, thực ra anh ấy đã gặp tôi từ năm ngoái.
Trong một lần đi chơi, anh ấy vô tình bị miếng thủy tinh bên đường làm bị thương, vốn dĩ anh ấy định tự điều trị nhưng lúc đó lại bị tôi phát hiện ra.
Tôi đã giúp anh ấy băng bó vết thương, trước khi để anh ấy đi tôi còn nói rất nhiều chuyện.
Từ đó anh ấy đã yêu tôi, bắt đầu lén la lén lút theo dõi tôi.
Một hôm, lúc thấy tôi rơi xuống nước, anh ấy đã vội vàng lao xuống nước cứu tôi, nhưng nước lúc đó không êm, cứu tôi xong thì anh ngất xỉu.
Đến lúc tỉnh dậy chạy đến thì lại thấy tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của Dư Đồng.
Anh rất buồn, muốn rời đi.
Nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn lẻn vào, thêm WeChat của tôi và xóa mọi dấu vết.
Kể từ đó, anh ấy không bao giờ kề cạnh tôi nữa.
Cho đến một ngày, anh ấy đột nhiên nhìn thấy Dư Đồng thực sự đang ở với những cô gái khác, hành vi không rõ ràng, anh rất tức giận, định vạch trần cho tôi hiểu.
Bạch Hân có vẻ vô cùng áy náy, cúi gằm mặt: “um.”
“Mấy cái đó đều là do chị gái với anh rể dạy. Họ nói con gái thường thích con rắn nhỏ yếu đuối mềm mại, tội nghiệp.”
Tôi không nói nên lời.
Quả thực, tôi đã bị vẻ ngoài đáng thương của anh lừa dối.
“Họ còn nói gì nữa?” Tôi tò mò hỏi.
“Họ nói các cô gái cũng thích những chàng trai có thể làm mọi thứ. Anh đã học nấu ăn, giặt giũ, lau sàn, massage, sửa chữa đồ đạc, thay bóng đèn, thậm chí, thậm chí anh còn học bơi nữa.”
Anh nói một cách háo hức.
Tôi thấy anh háo hức khoe tài năng của mình thì đột nhiên bật cười.
Những nghi ngờ tích tụ trong lòng hôm nay đều được hóa giải.
Hóa ra hôm đó không phải Dư Đồng đã cứu tôi——
Tôi chợt cảm thấy mình thật may mắn.
Tôi nhìn anh, đột nhiên phát hiện trên người anh rất nhiều bụi, có chút khó hiểu hỏi: “Sao người anh dơ vậy?”
Bạch Hân có chút rối rắm nhìn tôi: “Anh, anh đi phá nhà tên kia.”