Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 31: Bệnh



Nghe tiếng đáp lời của cô, Phó Tử Mặc mới tìm tư thế bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô trên giường. Nằm trên nệm mềm mại Đường Hân thoải mái chọn tư thế hợp ý, miệng khẽ kêu “ưm” một tiếng, xem ra rất hài lòng. Phó Tử Mặc thấy vậy khoé môi bất chợt nở nụ cười. Cậu lấy chăn đắp lên người cô rồi lặng lẽ trở về nhà.

Thấy Phó Tử Mặc về, bà lão đang ngồi thêu tranh trên ghế nhanh chóng đứng dậy, ân cần hỏi.

“Con về rồi à? Đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn thì để bà đi hâm nóng cơm lại cho con.”

“Dạ thôi ạ, để con tự làm, bà ngoại, không còn sớm nữa bà mau vào nghỉ ngơi đi, mai rồi lại làm tiếp cũng không muộn.”

“Giờ còn chưa tới 8 giờ mà. Bà làm tới 8 giờ rồi đi ngủ. Đừng xem thường bà vẫn còn khoẻ lắm.”

Phó Tử Mặc nghe vậy thì mỉm cười:

“Con biết bà khoẻ nhưng mà cũng không thể vì bản thân còn khoẻ mà xem thường chuyện này được. Hơn nữa buổi tối không đủ ánh sáng sẽ ảnh hưởng nhiều đến mắt…”

“A thôi được rồi, bà biết rồi, lập tức đi nghỉ ngơi đây, cháu cứ lải nhải mãi bà đau đầu luôn này.” Bà ngoại trong lòng rất vui vẻ khi được cháu trai quan tâm nhưng lại tỏ vẻ nhức đầu khi nghe thiếu niên lải nhải. Bà nhanh chóng thu dọn đồ rồi trở về phòng, trước khi đi nói với Phó Tử Mặc một tràng câu:

“Cháu cũng nhanh ăn cơm rồi nghỉ ngơi, đừng chỉ nói mỗi mình bà. Nhìn xem đã ốm đến như này rồi, gầy quá không khéo sau này không ai thèm lấy cháu thì phải làm sao?”

Phó Tử Mặc nghe vậy thở dài, cậu chậm rãi bảo: “bà cả nghĩ rồi.”

“Aiz, biết đâu được…” bà lão chậm rãi đi vào phòng mình đóng cửa lại.

Phó Tử Mặc đi đến chiếc kính trong nhà vệ sinh liếc nhìn thân ảnh minh trên gương tự hỏi: “ Mình gầy lắm sao?”

Phó Tử Mặc đột nhiên tò mò không biết liệu Đường Hân nghĩ về cậu thế nào?

***

Sáng hôm sau Đường Hân bị đồng hồ báo thức kêu đến tỉnh dậy. Cơn đau nhè nhẹ nơi đầu khiến Đường Hân khó chịu. Thầm nghĩ nếu biết cơ thể này tửu lượng kém như thế thì hôm qua cô cũng không dám buông xả mà uống nhiều như vậy. Đường Hân mệt mỏi lấy điện thoại nhắn tin cho thầy Triệu xin thầy nghỉ buổi sáng. Vừa bấm gửi đi thì S01 lại lên tiếng.

[Chủ nhân, hôm qua cô say rượu nên có lẽ còn chưa biết giá trị hạnh phúc đã tăng lên đến 48% rồi nha.]

Đường Hân nghe vậy thì ngơ ngác. Cô cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua, ký ức có chút lộn xộn không rõ. Cô chỉ nhớ mình có gặp Phó Tử Mặc ở trước cửa, hình như cô có mời đối phương vào nhà, cô lại không nhớ rõ hai người nói gì, chỉ nhớ mang máng bản thân ngủ quên thì phải… vậy điểm này làm sao mà có. Đường Hân vừa động não một chút mà đầu lại chợt đau hơn. Cô dứt khoát không nghĩ, lên tiếng hỏi hệ thống:

“Ta làm cách nào mà điểm tăng thế?”

[Đương nhiên là đè… a ta cũng không rõ nữa. Lúc ấy ta treo máy!]S01 nhanh nhẻo sửa miệng.

[Chủ nhân, chủ nhân cô chuẩn bị nhanh lên, Phó Tử Mặc đang đợi cô bên ngoài kìa.]

“Ta vừa mới xin nghỉ, đau đầu lắm không đi đâu.”

[Nếu thế cô cũng nên ra nói với cậu ấy một tiếng chứ. Nếu lỡ vì đợi cô lâu trễ giờ học khiến cậu ấy bị phạt thì có khi nào giá trị hạnh phúc mới tìm về lại bị mất nữa không?]

[Lại mất? Không thể như thế được!] Đường Hân hì hục bước xuống giường định bụng đi gặp đối phương nhưng vừa bước xuống lại bỗng nhớ đến mình có điện thoại mà. Không cần phải tốn công như thế, cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Tử Mặc.

“Hôm nay có chút đau đầu, tôi đã xin thầy Triệu nghỉ buổi sáng, cậu đi học trước đi khỏi rước tôi.”

“Được… trà gừng cậu nấu 1 ít giải rượu xong sẽ thấy tốt hơn.”

“Đã biết… cảm ơn cậu. Chiều gặp.”

“Chiều gặp” Phó Tử Mặc biết cô ở một mình thì có chút lo lắng.

“Nếu vẫn không thấy ổn thì nhắn tin cho tôi nhé.”

“Ok.”

Phó Tử Mặc đến trường học, Đường Hân cũng trở về giường ngủ tiếp.

Tiết học buổi sáng rất nhanh kết thúc. Phó Tử Mặc nhắn tin cho Đường Hân, đợi mãi mà không thấy trả lời, cậu đắn đo một lúc rồi nhấc máy điện cô. Chỉ nghe điện thoại vang lên tút tút tút… gần hết 1 phút mới có tiếng trả lời.

“Alo”

Phó Tử Mặc nghe giọng nói thều thào của đối phương, cậu nhẹ giọng hỏi:

“Chưa dậy sao? Còn mệt hửm?”

Đường Hân đưa tay dây trán lại phát hiện nhiệt độ trán hơi cao. Cô dùng giọng mũi có chút tủi thân nói:

“Tử Mặc… hình như tôi bị sốt rồi, khó chịu…”. truyện tiên hiệp hay

Phó Tử Mặc niết nơi lòng ngực bỗng nhiên rúng động dữ dội vì lời nói của đối phương, cậu kiên quyết nói.

“Cậu ráng đợi chút, bây giờ tôi qua cậu.” Vừa cúp điện thoại Phó Tử Mặc liền nhanh chóng đi lấy xe đạp, mua thuốc và một ít cháo dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đến nhà Đường Hân.

“Đường Hân, Đường Hân mở cửa.” Phó Tử Mặc đập mạnh vào cửa ra sức gọi.

Đường Hân phi thường hối hận cô chưa từng rơi vào tình cảnh bệnh tật mà không có ai bên cạnh như thế này. Cô chậm rãi xuống giường đi mở cửa. Vừa thấy Phó Tử Mặc hốc mắt Đường Hân càng thêm đỏ, giọng nói khe khẽ khiến người nghe không khỏi thương xót cho cô.

“Cậu đến rồi.”

Phó Tử Mặc thấy cô như vậy thì đau lòng, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô ấn ủi:

“Ừm. Đi vào thôi, ăn chút cháo rồi uống thuốc. Chốc lát sẽ khỏi thôi.”