Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 33: Hình như cô lại để bản thân nổi bật quá, làm sao đây?



Cảm ơn thầy. Em vẫn còn ổn ạ. Đường Hân nhìn sang người bên cạnh rồi quay sang nói với Triệu Hải.

“Vậy được, vậy giờ chúng ta bắt đầu học nhé. Phó Tử Mặc tài liệu vừa in đấy phiền em phát cho mỗi bạn một phần nhé.”

“Vâng.” Phó Tử Mặc đứng lên cầm theo 4 xấp tài liệu cậu vừa mới chia nhỏ ra. Sau đó đi đến phát cho đầu bàn mỗi tổ 1 xấp…

“Các cậu lấy phần của mình rồi truyền xuống cho các bạn còn lại…” Phó Tử Mặc phát giấy xong liền trở về chỗ ngồi.

Triệu Hải thấy tất cả học sinh đều đã cầm tài liệu thì mới bắt đầu nói.

“Đề toán này từ câu 1 đến câu 25 tất cả thành viên lớp chúng ta đều phải nắm chắc là làm được. Từ câu 26 đến câu 50 thuộc dạng nâng cao. Thời gian rảnh các em có thể thử sức một chút. Riêng các bạn tham gia kỳ thi Olympic toán thì bắt buộc phải giải xong các câu này và nộp cho thầy trước thứ 3 tuần sau nhé. Có gì thắc mắc thì có thể tìm thầy hỏi. Cách kỳ thi Olympic còn chưa tới 3 tuần các em trong đội tuyển Olympic của lớp chúng ta bất kể bộ môn nào thì cũng phải cố gắng hết mình, trau dồi kiến thức, đặc biệt đừng tạo quá nhiều áp lực cho bản thân. Tri thức rất quan trọng nhưng thời điểm mấu chốt đó thì trạng thái tinh thần của các em cũng quan trọng không kém, chỉ khi tinh thần và sức khỏe tốt thì các em mới phát huy tốt nhất. Vì vậy, nhớ giữ vững tinh thần và sức khỏe đấy.”

“Dạ Vâng.” Các bạn đồng thanh đáp.

“Được rồi. Bây giờ các em tập trung giải đề đi. 15 phút sau thầy sẽ gọi vài bạn lên bảng làm vài câu nhé.” Triệu Hải dứt lời đã thấy cả lớp cắm cúi đọc đề và giải đề.

Đường Hân nhìn vào đề toán lại nhìn sang Phó Tử Mặc.

“Cậu đang làm câu mấy?”

Phó Tử Mặc chỉ vào đề toán câu 38 nhẹ giọng trả lời “Tôi thấy câu này là một dạng mới nên muốn giải thử.”

“Được! Vậy để xem đáp án của ta có giống nhau không?”

Hai người chuyên chú giải đề nên không phát hiện Triệu Hải đang đứng ở phía sau quan sát. Bởi vì Phó Tử Mặc là một trong những học sinh dự thi Olympic toán nên khiến ông không khỏi tò mò đi đến quan sát.

Phó Tử Mặc với Đường Hân đồng thời dừng bút.

“Xong rồi!” Đường Hân nghiêng đầu nhìn qua đáp án của đối phương rồi mỉm cười nhìn cậu.

“Rất tốt, không khác nhau.” Lúc này cô đã phát hiện Triệu Hải đang đứng phía sau Phó Tử Mặc đáy mắt kích động không thôi. Triệu Hải thấy Đường Hân nhìn mình thì ha ha một tiếng rồi mừng rỡ nói:

“Tử Mặc, Đường Hân à, đưa thầy mượn vở nhìn một chút nhé.” Ông nhận lấy quyển vở của 2 người càng xem ánh mắt càng phát sáng. Đầu tiên là bài làm của Phó Tử Mặc, Triệu Hải có thể thấy cậu áp dụng cách giải đã học được từ ông và thêm vài công thức mới khác để ra được đáp án cuối cùng. Riêng bài làm của Đường Hân ngày từ bước đầu đã khác hoàn toàn cách giải của Tử Mặc, công thức cô sử dụng không dùng cho học sinh lớp 12 mà những công thức này hoàn toàn là lên môi trường đại học mới được tiếp cận!!! Đây… quả thực khiến ông khiếp sợ.

Triệu Hải điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi quay sang hỏi Đường Hân:

“Đường Hân à… em những công thức này em biết được từ đâu thế?”

Đường Hân há miệng định nói thì chợt dừng.

Tất nhiên là cô biết được nó từ khi học đại học rồi nhưng ở thế giới này thì cô còn chưa là sinh viên đại học nên cách giải của cô trở thành cách giải vượt cấp. Đường Hân lúc này mới hiểu ánh mắt sáng quắc kia của Triệu Hải là có ý gì. Đường Hân lúc đầu không để ý giờ mới phát hiện câu hỏi này là câu hỏi vượt cấp hơn nữa nếu là sinh viên năm nhất thì phần lớn đều sẽ không giải được!!!

Định mệnh! hình như cô lại để bản thân nổi bật quá làm sao đây?

Đường Hân đột nhiên nghĩ đến cô biết giải bài này bởi vì cô cũng từng được học kiến thức này. Vậy mà Phó Tử Mặc chưa từng được học qua lại có thể giải đúng chứng tỏ anh cực kỳ thông minh nha… Đường Hân nhìn Phó Tử Mặc sau đó mỉm cười trả lời Triệu Hải.

“Khoảng thời gian trước em có mượn anh họ một ít sách của khoa kinh tế tài chính trường anh ấy xem thử, nhìn thấy công thức trong sách hữu ích nên tiện thể ghi nhớ lại. Em thấy dùng công thức nào cũng được quan trọng là nó nhanh và chính xác thì ưu tiên sử dụng nó. Thầy Triệu nói có đúng không ạ?”

“Ha ha đúng! em nói đúng! Chỉ là thầy thật không ngờ chỉ xem qua sách mà em có thể thành thạo áp dụng vào bài làm như thế này đúng là cũng dụng tâm không ít. Tinh thần của này rất đáng quý. Thầy mong rằng không chỉ bạn học Đường Hân mà tất cả lớp chúng ta cũng cần phải phát huy tinh thần đáng quý này. Thầy tin chắc sau này các em sẽ ngày càng thành công và tiến bộ. Cả lớp cố lên nhé!!!”

Triệu Hải sau khi truyền dạy một đống đạo lý thì cũng hết tiết học. Nhờ vào Triệu Hải mà Đường Hân thành công trở thành tiêu điểm hôm nay. Không ít người tò mò hơn nữa là ghen ghét cô. Đường Hân có chút đau đầu, đưa tay day day trán. Phó Tử Mặc thấy thế thì quan tâm hỏi:

“Sao thế?”

“Có chút đau đầu.”

“Về nghỉ nhé!”

“Không cần thiết…” lời từ chối chưa nói hết thì trước mắt cô bỗng xuất hiện bóng dáng cao lớn, thiếu niên đưa thuốc cho cô, dịu dàng nói:

“Thuốc trị đau đầu rất hiệu quả, buổi sáng tôi cũng vừa dùng. Cậu dùng không?”