Bạn Trai Thích Diễn Khổ Nhục Kế Của Tôi

Chương 36: “đôi mắt thông thiên”



[Đôi mắt thông thiên? Có tác dụng gì?]

[Đôi mắt thông thiên có thể giúp cô nhìn thấy được những vật thể mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Bởi vì công dụng đặc thù nên thời gian sử dụng đạo cụ chỉ có thể dùng tối đa 5 giờ trong 1 ngày. Cảnh báo: đạo cụ có khả năng gây biến đổi cảm xúc mãnh liệt, mong người sử dụng cân nhắc trước khi dùng.]

[Vật thể mắt thường không thể nhìn thấy? Vi khuẩn, vi trùng?] Đường Hân ngờ nghệch hỏi.

S01 thực sự cạn lời!!!

[Ha hả]

[Ể. Thái độ này của ngươi là có ý gì?]

Đường Hân trừng mắt với nó.

[Rất rõ ràng… tôi đang nghi ngờ chỗ này của cô… có vấn đề]. S01 tỏ ý chỉ vào đầu cô.

[Được lắm, hệ thống ngu xuẩn nhà ngươi dám mắng cả ta.] Đường Hân nghiến răng nghiến lợi mắng lại nó.

[Ta mới không ngu xuẩn. Đầu óc cô có vấn đề đừng đổ vạ lên tôi.]

[Ha ha đúng, ngươi không ngu xuẩn ngươi chỉ đần thôi.]

[Cô… cô thực là ức hiếp người quá đáng!!!] Dứt lời nó liền bật chế độ offline.

Đường Hân không tới mức ấu trĩ mà đi tranh cãi vấn đề này với hệ thống. Chỉ là cô không muốn bị nó quấy rầy nên dứt khoát chọc tức nó. Còn về đạo cụ kia… dù sao dùng thử là biết chứ gì, cô không quan tâm nữa.

“Đến trung tâm thương mại rồi. Các em cứ để đồ đạc trên xe. Khu vui chơi nằm ở tầng 6, bây giờ chúng ta cùng nhau đi lên. Đây là số điện thoại của thầy các em lưu vào. Có việc thì gọi điện cho thầy nhé. Nhớ không được tự ý tách lẽ. Đến 12 giờ chúng ta tập trung tại bãi đỗ xe. Rồi các em đã rõ chưa?”

“Dạ rõ rồi ạ!!!”

“Vậy được bây giờ chúng ta đi vào thôi!”

Cả nhóm lần lượt đi theo Lưu Đức. Đường Hân không có hứng thú chậm rì theo sau mọi người.

Đến tầng 6 cả nhóm nhốn nháo thử sức đủ loại trò chơi, ai nấy đều chơi rất hăng say. Đường Hân đảo mắt quanh đám nhóc đang cười nói vui vẻ, đột nhiên có cảm giác mình rất già.

Đường Hân quay người liền nhìn thấy Phó Tử Mặc vẫn luôn ở phía sau cô, chỉ là tầm mắt của cậu không còn ở đây. Đường Hân nương theo ánh mắt của cậu thì thấy thiếu niên đang hướng mắt tới vòng quay ngựa gỗ.

[Chẳng lẽ chưa từng được đi sao?]

Đường Hân quan sát một lúc thấy cậu vẫn không nhúc nhích, cô chậc lưỡi cảm thán một tiếng rồi nhanh chóng dắt tay cậu đi đến vòng quay ngựa gỗ.

“Nếu thích thì cứ mạnh dạn thử. Cậu còn trẻ đừng cứ lề mề như thế.”

Cô đưa xu cho người bán vé sau đó dắt tay cậu đi lên. Cô chọn ngồi trên 1 con voi to, sau đó quay sang nói với Phó Tử Mặc

“Cậu nhanh lên, chọn 1 con đi.”

Phó Tử Mặc vừa ngồi lên con ngựa vòng quay nhanh chóng khởi động. Đường Hân nhìn khoé môi cong lên của anh thì thầm vui mừng. Hai người ngồi thêm 1 vòng Thì Đường Hân kéo cậu sang nơi khác.

Mỗi một trò chơi cô đều lôi kéo Phó Tử Mặc thử nghiệm. Cô đến quầy gấp thú nhẹ nhàng gắp được 1 bé voi đáng yêu sau đó cô đưa đến trước mặt của Phó Tử Mặc.

“Cái này cho cậu. Nhận lấy đi. Nếu thích sau này rảnh tôi dẫn cậu đi chơi có được không?”

“Được.” cậu vui vẻ nhận lấy rồi khư khư ôm chú voi nhỏ này vào trong lòng.

“11 giờ 50 phút rồi, các em chuẩn bị chúng ta tập trung trở về xe nào.”

“Vâng.”

Lưu Đức đếm sỉ số vừa đủ liền nhanh chóng bảo các em lên xe xuất phát đến nhà hàng gần đấy! Mọi người ăn xong nhanh chóng trở về khách sạn nghỉ ngơi.