S01 âm hồn bất tán luôn phá huỷ tâm trạng của cô. Đường Hân tức giận không thèm phản ứng nó. S01 tưởng bản thân nói không đủ lớn vì thế những câu sau nó điều chỉnh âm lượng lên gấp bội. Đường Hân nghe đến phát bực. Lớn giọng quát:
“Mi có im lặng một chút hay không? Suốt ngày cứ nhiệm vụ, nhiệm vụ ta nghe thôi cũng đã nhức não. Cuối tuần mà cũng bắt người ta lao động nữa, có còn nhân tính hay không!!!” nói xong cô mới phát hiện mình nói lời thừa: Đệt, máy móc mà có nhân tính mới là chuyện lạ, đúng là giận quá mất khôn. Đường Hân tự nhận mình thông minh hiện tại lại mắng cái máy như vậy cảm giác chột dạ không dám ngẩng cao đầu. Dù sao có chết cô cũng không thừa nhận mình lại nói một câu ngu ngốc như thế.
S01 cũng không để ý rối rắm của cô. Nó vẫn là bình tĩnh nói thêm:
[Cuối tuần thì vẫn phải kiếm ăn nha. Chủ nhân hiện tại cô nên ý thức, bản thân cô rất nghèo đấy. Nếu thực sự không làm nhiệm vụ cô rất nhanh sẽ không có cái để ăn nha!]
Đường Hân bất thình lình nhận một mũi tên trí mạng từ hệ thống, vẻ mặt ngông cuồng nhanh chóng biến mất tâm. Biết chọn ngay chỗ đau của cô mà bắn, lợi hại!
Mặc dù tức giận nhưng cô lại không có lý lẽ để phản bác nó. Cô đúng thật rất rất nghèo… Hic đành vậy, cô chỉ còn cách vác cái thân tàn này đi bươn trải thôi.
Bầu trời cũng ngà ngà tối, đèn đường xung quanh đã lần lượt sáng lên, Đường Hân đứng trước cổng trường mở to mắt nhìn vào trong… đóng cổng rồi?
[Tiểu Hắc…]
[Chủ nhân, cô gọi ai thế?] S01 rời khỏi chiếc vòng tay Đường Hân, dáo dác nhìn bốn phía mà chẳng thấy một ai khác, nó ngơ ngác hỏi.
[Gọi mi đấy.]
[Ta là S01, đâu phải tiểu Hắc?] Hệ thống chớp đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn Đường Hân.
[Ta thích gọi ngươi là tiểu Hắc đấy, tiểu Hắc, tiểu Hắc, tiểu Hắc Hắc…]
[*_*] Nó lười tranh cãi với cô. Trẻ con!
Đường Hân thấy hệ thống không thèm phản ứng thì liền cảm thấy không thú vị, cô dứt khoát vào chủ đề chính:
[Nhiệm vụ ngày nào cũng như vậy không có chút mới mẻ gì hết, thêm nữa điểm thưởng lại không cao, ngươi nói xem có thể nào đổi nhiệm vụ khác không? Một cái nhiệm vụ vừa thú vị lại điểm khen thưởng cao ấy…] Đường Hân phàn nàn với hệ thống, đôi mắt sáng rực nói ra đề nghị của mình.
Có thì có thật nhưng nó mới không dễ dàng nói cho cô đâu khưa khưa khưa…
[Đề nghị của cô tôi sẽ nói lên tổng bộ, đợi đến lúc có tin tôi sẽ báo cho cô! Nhưng mà chủ nhân à nhiệm vụ hôm nay cũng không được chậm trễ nha].
Đường Hân vừa vui vẻ được một chút liền vì câu nói phía sau của hệ thống làm cho xụ mặt. Cô trừng to mắt với nó, ý tứ không cần ngươi nói ta cũng hiểu okay.
Đường Hân đứng đợi ngoài cổng suốt một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của một bạn học nào. Sức nhẫn nại của Đường Hân dần bị mài mòn theo từng tiếng réo gọi phát ra từ chiếc bụng nhỏ. Sức nhẫn nại bà đây có hạn nhá! Thế là cô dứt khoát đứng dậy đi kiếm thứ gì đó ăn tạm lót dạ. Đường Hân đi đến cửa hàng tiện lợi gần trường mua một ít thức ăn nhanh nhưng lại không thấy nhân viên thu ngân ở đâu cả. Đôi mày liễu của cô càng thêm nhíu chặt. Vừa định lên tiếng gọi thì ánh mắt cô lại bị thu hút bởi một thân ảnh ở đằng xa. Từ bóng lưng có thể thấy một thiếu niên thân hình có chút mảnh khảnh đang khó khăn di chuyển thùng hàng khỏi kệ. Từng động tác của cậu không hiểu sao lại khiến cô khó có thể rời mắt, Đường Hân nghi hoặc nhưng cũng không muốn tìm hiểu câu trả lời. Cô chỉ biết cậu ta là người cô đang tìm kiếm! Cô thả nhẹ bước chân từ từ tiến gần… Đợi đến khi cách đối phương không xa, Đường Hân liền phát hiện nơi cánh tay thiếu niên có một vết thương khá dài, tơ máu vẫn còn chưa kết vảy trông cực kì dọa người.
Miệng vết thương nhìn khiếp thế này mà đối phương không những không băng bó lại còn làm việc nặng. Đường Hân thầm cảm thán: Đây chắc là không cần tay nhỉ? Thật không hiểu nổi.
Đúng vậy. Cô không hiểu cũng là chuyện hết sức bình thường. Bởi mỗi người đều có cuộc sống có trải nghiệm không giống nhau thì làm sao có thể dễ dàng hiểu người khác cho được! Đường Hân vốn xuất thân trong gia đình quyền quý thì nào có thể hiểu thấu suy nghĩ của những người đã quen sống trong cơ cực được chứ? Với cô, việc cậu ta bị thương mà vẫn nỗ lực làm việc là “không cần tay” còn với cậu mà nói đó là trách nhiệm, nghĩa vụ, là cách để kéo dài sự sống cho bà. Với cô vết thương ấy đã là khủng khiếp nhưng với người đã nếm trải nhiều thứ còn khủng khiếp hơn thì nó lại chẳng nề hà gì! Đường Hân hiện tại không hiểu cũng là chuyện bình thường nhưng đến một ngày… một ngày không xa cô cũng sẽ hiểu ra… ở nơi xa lạ này, không còn ai trân quý bảo vệ cô như sinh mạng nữa rồi!
“Cẩn thận!” Đường Hân kinh hô một tiếng, đôi chân nhanh nhẹn phản ứng tiến lại gần đối phương, đôi tay cô chuẩn xác nắm giữ thùng hàng đang rơi khỏi kệ. Phó Tử Mặc nghe được động tĩnh liền ngước mắt nhìn, đôi đồng tử cậu đột nhiên co rút khi phát hiện người trước mặt.
Là cô… Phó Tử Mặc vô thức nuốt nước miếng, hầu kết cũng theo động tác của cậu mà di chuyển. Ngơ ngác được một lúc rốt cuộc cậu cũng ý thức được hiện tại là tình huống gì, thiếu niên đi đến trước mặt Đường Hân nhận lấy thùng hàng trên tay cô, chậm rãi nói với cô hai tiếng: “Cảm ơn…”
Đường Hân nhìn thấy cậu thì có chút ngoài ý muốn, cô nhẹ gật đầu như đáp lời. Phó Tử Mặc nhìn chăm chú Đường Hân muốn cùng cô nói chuyện nhưng vì khẩn trương cùng căng thẳng mà chẳng nói được câu nào. Dù thấy bộ dáng lúng túng của đối phương Đường Hân cũng không dư sức để quan tâm bởi chiếc bụng của cô lại liên tục kháng nghị vì đói “Ọt… Ọt…” Đường Hân chỉ biết ngượng ngùng cười nhìn Phó Tử Mặc: