Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 19: Khô cổ



Editor: Sakura Trang

“Miễn lễ.” Để bóng người mặc ám phi sắc quỳ xuống hồi lâu, Cảnh đế mới hơi nhẹ gật đầu.

Để cận thị quan đem đồ vật thay mặt trình lên trước mặt người đối diện, hoàng tử Duyên Sở vẫn duy trì tư thế quỳ đoan chánh, nghe theo nói: “Đây là vật tìm được từ trong địa cung của tháp Già La Phật của Thương Viên quốc, nếu không ngoài dự liệu, vật cất trong hộp chính là thánh xá lợi đời đầu tiên của Già La.”

Nghe được ba chữ ‘đời đầu tiên’ kia, một ít hạ thần bên dưới cuối cùng không nhịn được phát ra từng thanh âm khẽ hô, đây cũng không phải là đồ dùng giá trị liên thành là có thể hình dung được.

Thương Viên vốn là quốc gia hết lòng tin Phật giáo, cao tăng từ đó có thể nói là số lượng đông đảo, mà ‘Già la’ chính là tôn xưng đối với người chí cao có công tu sửa phật pháp ở đời này… Nhưng quốc gia này nửa năm trước đã bị thiết kỵ Duyên Sở đạp bằng, hiện nay trên đời đã mất một nước tên là Thương Viên quốc.

Diệt quốc gia người khác, tài vật, nhân lực cũng cướp đoạt không còn một mống cũng càng ngại không đủ, liền ngay cả vật Già La Xá Lợi thần bí như bực này cũng muốn chấm mút.

Thương Viên quốc bị bắt làm tù binh làm nô lệ người nào không phải là hận thấu xương Duyên Sở, cũng càng hận chính mình vô lực phản kháng. Có không muốn làm nô tài tham sống sợ chết, phần lớn liền đều lựa chọn tự kết liễu mình.

Bực này trân bảo hiếm thế bậc này, Duyên Sở tất nhiên nên cống nạp với bệ hạ ngài… Tiếc rằng nhân tài Duyên Sở thưa thớt, không người có năng lực cởi ra khóa cổ xưa của hộp này. Bởi vì hộp là tạo bởi huyền thiết, nếu dùng phương pháp cưỡng ép phá vỡ chắc chắn sẽ làm vật trong hộp bị hao tổn, vì vậy bọn thần không dám tùy tiện làm bậy.” Những lời này của hoàng tử Duyên Sở chân thành, nhưng mỗi một người ngồi trên điện đều là nhân tinh, đều nghe người nói đến mức này rồi, sao lại không rõ ràng ý đồ trong đó.

Đúng như dự đoán bóng người ám sắc kia một câu nói nữa chính là: “Nhân tài đông đúc Đại Dư nhân tài đông đúc, giải một cái khóa cổ xưa cỏn con này chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Vì vậy bọn thần có một yêu cầu quá đáng… Hi vọng có thể được thấy bảo vật trong hộp này.

Đồ vật được chế từ huyền thiết cho dù nhìn lớn chừng bàn tay như vậy, cầm ở trên tay sức nặng cũng là không nhẹ. Cảnh đế đặt bảo vật này lên trên bàn, tròng mắt nhẹ quét người quỳ dưới đất một cái, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Đứng dậy thôi.”

Già La Xá Lợi đúng là tương xứng với bốn chữ ‘bảo vật hiếm thế’, Duyên Sở đem cống hiến cho Dư Quốc mà chỉ cầu một điều đơn giản như vậy, yêu cầu trong tình lý cũng làm cho không người nào có thể cự tuyệt.

Vi Sinh Lan vốn vẫn còn đang yên lặng quan sát chuyện phát triển, nhưng cảm giác tay trái khoác lên ngang hông người trong ngực bị cầm chặt để nàng lựa chọn hơi cúi đầu xuống, đập vào mắt chính là thần sắc như có chút nghi ngờ không rõ của phu lang nhà mình.

“Yến nhi?” So với nhìn trình tự thông thường trên sân khấu, khác thường của người trong ngực hiển nhiên càng làm cho nàng để ý.

Lúc này Kỳ Yến lại nhìn một cái về phương hướng người ngồi trên ghế rồng, sau khi xác định mình cũng không nhìn lầm, lực đạo cầm trên tay Vi Sinh Lan không khỏi lại tăng lên mấy phần.

“Bệ hạ... Như là trúng cổ độc...” Lời này của Kỳ Yến là nói sát bên tai Vi Sinh Lan, ở những người khác xem ra, này nhiều lắm là biểu hiện thân mật cầm sắt hòa minh của Chiêu vương và chính quân mà thôi.

Từ khi Kỳ Yến vào ở phủ Chiêu vương tới nay, y liền sẽ không từng gặp mặt Cảnh đế. Cho dù là lần hỉ yến mà y lấy thân phận chính quân gả vào vương Chiêu phủ, y cũng chỉ có thể nghe tiếng mà không thấy người Cảnh đế… Thẳng đến hôm nay.

Ngu gia là trung với Cảnh đế, mà bởi vì do Vi Sinh Lan, y càng thêm một phần cảm kích với Cảnh đế.

Cảnh đế trúng mười phần chính là khô cổ, khô cổ là cái thứ gì sợ rằng không người nào có thể rõ ràng hơn y, phải biết ở trước đây không lâu y thiếu chút nữa không kiềm chế dùng vật này trên người Thiên Cơ… Hiện một cái vô tình nhìn sang lại phát hiện người trên ngồi trên ngự tọa trúng cổ độc, để cho y làm sao có thể không vì thế mà kinh nghi.

Vi Sinh Lan đè xuống kinh động trong lòng, trên mặt vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, nhưng độ cong nơi khóe miệng rõ ràng hạ xuống mấy phần.

“Này là động tác của người Duyên Sở?” Vi Sinh Lan dùng thanh âm cực thấp hỏi, nàng không nghi ngờ chút nào độ tin cậy trong lời nói của người trong ngực.

Lúc này Kỳ Yến lắc đầu một cái. Vị trí hiện giờ của y và Vi Sinh Lan cách ngự tọa coi như gần, y có lòng quan sát là có thể thấy một dấu vết rất ngắn màu nhạt trên cổ tay Cảnh đế. Tuy là rất ngắn, nhưng cái chiều dài này đã ý nghĩa đây ít nhất là mấy tháng trước đã bị hạ khô cổ.

Thấy người trong ngực lắc đầu, lòng Vi Sinh Lan không kiềm được trầm hơn mấy phần. Đây là chuyện nàng chưa bao giờ chuyện, duy nhớ đời trước lúc cùng Cảnh đế từ biệt, quân vương Dư quốc này rõ ràng vẫn là dáng vẻ thân thể khang kiện.

Mà đến từ Lương châu xa xôi, bởi vì thế lực của Khởi lâu vào lúc đó đã bị nàng chủ động buông tay, chiều hướng tiếp sau này trong hoàng thành nàng cũng không biết.

Sẽ là ngươi sao... Vi Sinh Lan đưa mắt hơi chuyển qua phía bên phải. Nhị hoàng nữ vốn vẫn duy trì nụ cười nhẹ, ở lúc đụng tầm mắt của Vi Sinh Lan, nụ cười trong con ngươi tựa như càng sâu chút.

Vi Sinh Lan chỉ đáp lời bằng cách thản nhiên hơi gật đầu sau liền dời đi ánh mắt. Vô luận muốn làm cái gì, hiện xuống đều là tạm thời không cách nào động tác, ít nhất cũng phải chờ dạ tiệc này kết thúc...

Nắm bắt đúng thời gian, sứ đoàn Duyên Sở lấy bóng người ám phi sắc cầm đầu hướng Cảnh đế hành trọng lễ.

“Bệ hạ thánh ân, khoản đãi hạ thần đến bậc này. Đợi đến thấy bảo vật trong hộp, hạ thần không còn gì thấy hối tiếc.” Cặp mắt đào hoa hẹp dài thời khắc mang theo mê hoặc của hoàng tử Duyên Sở hơi chớp chớp, đôi mắt đẹp lưu chuyển, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Không ít nữ tử Trên điện liền bị cái nhìn này câu đến không còn sức dời ánh mắt. Sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng biết cái gì gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Nếu lúc này có thể hưởng một lần mùi vị của vưu vật bực này…

Nhưng Cảnh đế hiển nhiên không có ở hàng ngũ bị sắc đẹp mê hoặc, chỉ bình thản đáp một câu: “Tự nhiên sẽ để cho bọn ngươi thấy.”

Người hầu bên người rất có ánh mắt sau khi Cảnh đế nói xong câu này liền tuyên bố kết thúc yến tiệc. Sứ đoàn Duyên Sở rất nhanh lui xuống, nhưng những hạ thần Dư Quốc khác trên điện nào dám đi, không thấy Cảnh đế đang nắm tay đè ở trên hộp huyền thiết trên bàn kia sao.

“Các khanh cũng đều nghe, kỳ hạn một tháng.” Thanh âm của Cảnh đế vẫn trầm tĩnh, như giếng cổ không sóng.

Hoàng tử kia mới vừa nói muốn ở hoàng thành du lãm cảnh tượng Dư quốc, một tháng sau trở về Duyên Sở, dĩ nhiên ý lấy đây là kỳ hạn.

Biết Cảnh đế là đang chờ người tiến lên nói chuyện, nhưng cái này nhất thời, ánh mắt các hạ thần tiếp xúc… Đương nhiên không một cái nguyện đi làm con chim đầu đàn kia.

Khóa cổ này nghĩ cũng biết không phải dễ dàng có thể mở như vậy, cởi ra là một cái công lớn không sai, tuy nhiên đây nếu là các nàng dày vò đến cuối cùng không mở ra, để cho Dư quốc mất mặt mũi... Đến lúc đó nếu để cho đế vương giận dữ, các nàng ai cũng không chịu nổi a.

Bên dưới trừ thần tử cấp quan không thấp, thật ra thì còn có người tài ba dị sĩ mà họ tìm từ bên ngoài đến, nhưng lúc này cũng đều trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Thủ Phụ điện các đứng dậy, hành lễ cúi người nói: “Thần cả gan một lời, bệ hạ có thể để hộp này trong Lâm Lang các, để mấy ngày bọn thần nghiên cứu… Đến lúc đó nhất định có thể tìm chút manh mối.”

Thủ Phụ cũng không nói nhiều, chỉ một câu nói nhiều nhưng là tương đương thúctất cả thần tử bên dưới trên một cái thuyền. Nghĩ đến tội là tất cả mọi người cùng chị, một ít thần tử cũng theo đó phụ họa rối rít.

“Vậy thì nghe theo khanh nói, từ ngày mai bắt đầu.” Một bộ minh hoàng quân vương Dư quốc đứng dậy chậm rãi xuống đài, đi qua thần tử cúi đầu khom người ở hai bên, không mặn không lạt một câu: “Đừng muốn cho trẫm thất vọng.”

Mà đợi bóng người minh hoàng kia đi ra ngoài điện, người đứng trong điện cũng chuẩn bị mỗi người đi trở về phủ.

“Thê chủ không cần quá mức lo lắng.” Trên đường về trong xe ngựa, Kỳ Yến rất là chủ động dựa vào trong ngực Vi Sinh Lan. Điều y khó chịu nhất là người đang ôm lấy y này có nửa phần không vui, nhưng bây giờ trên mặt Vi Sinh Lan ngay cả nụ cười cưng chiều ôn nhã cũng bị mất… Ánh sáng trong mắt cũng là hiếm thấy lãnh trầm.

Kỳ Yến mặc dù vui mừng với việc người trước mắt biểu lộ ra ưu tư chân thực ở trước mặt y, nhưng bộ dáng cau mày trầm mặc của người này lại để cho lòng y phiền não.

“Bệ hạ trúng là khô cổ có độc tính mãn tính, hiện cũng không hiện chỉ ẩn giấu chờ đợi, đối với thân thể bệ hạ cũng không đáng ngại. Lại nói cổ độc này ta có hiểu biết, thê chủ…” Vừa nói đến đây, đột nhiên Kỳ Yến cảm giác trên môi bị người đang ôm khẽ hôn một cái.

“Ta biết được.” Vi Sinh Lan bình tĩnh nói. Nếu không phải có thể xác định cổ độc kia trước mắt uy hiếp quá nhỏ với Cảnh đế, bây giờ nàng cũng sẽ không ngồi trên xe ngựa, mà là đã tiến bước đến ngự thư phòng.

Cổ độc là một việc dính dáng đến rất nhiều người, trong lòng phải tính toán. Nhưng hiện nếu là nàng lại suy nghĩ nhiều nữa, cũng không biết phu lang nhà mình phải gấp thành dạng gì…

Đem việc này so sánh với Duyên Sở, người sau liền tỏ ra chẳng phải quan trọng. Có rất nhiều phương thức để nắm quyền, cơ hội thăng quan tiến chức kia Vi Sinh Lan cũng không bắt buộc phải có.

Kỳ Yến sau khi nghe được đáp lại cũng không nói gì nữa, thuận ở trong ngực Vi Sinh Lan nhắm mắt nghỉ một chút.

“Yến nhi còn rõ về những thuật cổ độc này sao?” Ngay tại lúc ý thức Kỳ Yến mông lung muốn chìm vào giấc ngủ, y chợt nghe người ôm y trong ngực nhẹ giọng hỏi… Hoặc nói là trần thuật.

“Ừ.” Buồn ngủ trong chốc lát dần biến mất, Kỳ Yến lại cũng không mở mắt ra. Thanh âm lúc đáp lại cực nhỏ, nhưng từng chữ vẫn hết sức rõ ràng.

Chuyện mới vừa nóng lòng bật thốt lên… Kỳ Yến kéo căng nhắm mắt, xê dịch thân thể bên dưới đem mặt cũng chôn ở trên hõm vai của Vi Sinh Lan.

Vi Sinh Lan thấy rõ ràng động tác người trong ngực, trong con ngươi như hồ nước mặc sắc vừa mới còn lãnh trầm bình tĩnh hiện lên mấy phần nụ cười.

Phu lang nhà mình thật ra thì chưa bao giờ ẩn núp bản thân ở trước mặt nàng… Thậm chí còn khiến Vi Sinh Lan cảm thấy, chỉ cần nàng hỏi, vô luận bất kỳ chuyện gì, phu lang nhà mình cũng sẽ nói hết tất cả chuyện mà mình biết cho nàng nghe.

“Nếu là như vậy, trách nhiệm nặng nề giải khô cổ kia liền giao cho Yến nhi vậy. Đợi kết thức chuyện này, ta muốn nói rõ một ít chuyện với Yến nhi…” Đến lúc đó nên vạch rõ ràng mọi chuyện, cần giải thích nên giải thích. Ví dụ như mối quan hệ giữa Kỳ Yến và Cảnh đế, ví dụ như quan hệ của nàng và Dung Cảnh…

Kỳ Yến nghe vậy cuối cùng không kiềm chế được ngẩng đầu lên, trong mắt phượng hẹp dài, rõ ràng có thể thấy vẻ nghi hoặc.

“Đợi kết thúc chuyện này.” Vi Sinh Lan mỉm cười lập lại một lần nữa những lời này, ngay sau đó hạ một nụ hôn trên đôi mắt xinh đẹp này, để cho người trong ngực không tự chủ được nháy mắt mấy cái.

Người ôm y vào trong ngực này cũng không muốn giải thích cho y, nhưng động tác lúc người này hôn y coi như trân bảo cùng nụ cười ôn nhu lúc này… Kỳ Yến như chịu đầu độc vậy nhu thuận gật đầu một cái.