Ánh nến hơi lắc lư, thư phòng đốt đèn lên ngọn đèn ánh sáng cũng không rõ. Hai bóng người trong phòng không tiếng động đối lập, bầu không khí giằng co trong phòng so với bóng đêm bên ngoài còn muốn lạnh thâm trầm hơn nhiều lắm.
Một người trong đó mặc triều phục màu xanh, trên người cũng không đồ trang sức dư thừa, nhưng bẩm sinh tới thân phận cao quý cùng giáo dục kĩ lưỡng khiến cho người đó quanh thân đều lộ ra sự tao nhã.
“Nên làm không nên làm, Liễu cận thị nhưng mà cũng làm Bây giờ Bây giờ muốn nói với bổn vương dừng tay, không khỏi quá muộn chút.” Người này là nhị hoàng nữ Vi Sinh Kỷ, mà đích ‘Liễu cận thị’ trong lời nói của nàng cũng không là người khác, chính là ban đầu đến phủ Tả tướng tuyên đọc thánh chỉ chỉ hôn tên cận thị quan kia.
Sắc mặt Liễu Ký Ẩn lạnh lùng, ánh mắt trành coi Vi Sinh Kỷ giống như rắn độc ăn thịt người lộ ra răng nanh: “Ngươi cam kết với ta không làm bệ hạ bị thương.”
Dù cho đối phương là hoàng nữ, Liễu Ký Ẩn nói chuyện cũng không có nửa phần cung kính.
Coi như con em thế gia, ở lúc Cảnh đế vẫn chỉ là Thái nữ chưa lên ngôi, Liễu Ký Ẩn chính là bạn đọc lúc còn nhỏ của Thái nữ. Sau khi Cảnh đế lên ngôi bên người liền có ba tên cận thị quan, từ đó đến giờ Liễu Ký Ẩn cũng tự tin nàng là người Cảnh đế tín nhiệm nhất.
Mà Liễu gia đời đời hiển quý, thế lực gia tộc thẳng tới bây giờ cũng vẫn là một nhánh khổng lồ.
Liễu Ký Ẩn là người nắm quyền Liễu gia đã mặc định, nếu như nàng nghĩ, tương lai làm người dưới một người trên vạn người cũng không phải không thể nào. Nhưng cam tâm đứng hàng ngày bên người Cảnh đế làm một người cận thị quan không lớn không nhỏ.
“Nhưng Bổn vương nhưng không có dùng thủ đoạn bức bách ngươi, chén thuốc kia cũng là ngươi tự mình đưa tới không phải sao?” Môi Vi Sinh Kỷ nhếch lên độ cong nho nhỏ, nhưng nụ cười trên mặt dù sâu thế nào, hai con ngươi màu mực cũng không thấy chút nào dao động.
Tay che giấu trong tay áo của Liễu Ký Ẩn đã nắm chặc, móng tay đâm vào lòng bàn tay lưu lại dấu hằn sâu, nhưng nàng giống như không cảm giác được cảm giác đau cứ duy trì động tác này.
Đầu tháng trước Cảnh đế nhiễm phong hàn, chén thuốc kia chính là vì thế mà được dùng. Vi Sinh Kỷ sớm cùng nàng nói rõ trong thuốc có trộn lẫn số ít ‘Mộng hồi’, để cho nàng sau khi đem thuốc thang đưa đi ngự thư phòng, thừa dịp Cảnh đế dùng xong ngủ say lật xem tấu chương có ích.
Vi Sinh Kỷ nói mỗi một câu nói, Liễu Ký Ẩn cũng sẽ mang theo ba phân hoài nghi, chưa bao giờ thật sự tin tưởng. Dẫu sao yêu cầu trong lời nói của người này chưa chắc đã là mục đích thực sự của nàng, ba năm qua lại, Liễu Ký Ẩn đã hiểu rõ Vi Sinh Kỷ là một người lòng dạ thâm sâu như thế nào, che giấu mưu tính quá nhiều… Khó lòng phòng bị.
Trước khi đi mang thuốc đi nàng dùng ngân châm lặp đi lặp lại nhiều lần thử độc, cũng dùng muỗng lấy một bộ phận để nghiệm chứng liều lượng của ‘mộng hồi’, sau khi chắc chắn không có một tia sai lầm mới đưa đi.
Vạn không nghĩ tới như vậy cũng vẫn là bị lọt vào mưu kế.
“Như thế nào ngươi mới chịu giao ra giải dược.” Liễu Ký Ẩn kềm chế tức giận trong lòng, sống lưng thẳng tắp như thường, nhưng thân thể cao lớn này đang không kìm nén được khẽ run.
Cảm giác sợ hãi không cách nào đối mặt sự thật cực đoan… Chính là nàng tự tay đem độc được đưa cho người không đề phòng bị nàng.
Vi Sinh Kỷ nhẹ quét Liễu Ký Ẩn một cái, mi mắt vô cùng lạnh lùng, môi hơi cong tự dưng hiện lên một phen cười nhạt cười nhạt: “Mũi tên rời cung sao có đạo lý dừng lại.”
“Với thân phận gia chủ Liễu gia, khanh làm sao cần phải khuất phục với một chức cận thị. Đợi bổn vương đăng lâm đế vị, nhất định sẽ vì khanh trải một con đường tiền đồ tươi sáng.” Quyền lực, danh lợi hay hoặc là những thứ khác, người không thể nào không muốn không cầu, luôn có một thứ có thể khiến cho người động lòng. Trêu đùa lòng người đối với Vi Sinh Kỷ mà nói chính là sở trường, thông qua lời nói có thể dễ dàng dẫn dụ người khác cam tâm tình nguyện bán mạng vì nàng.
Vì thế Liễu Ký Ẩn nhẹ nhếch mép một cái, tạm từ chối cho ý kiến.
Một bước sai, từng bước sai.
Chỉ cần một cái ánh mắt thất vọng của Cảnh đế cũng đủ để cho Liễu Ký Ẩn như rớt vào hầm băng, nhưng chuyện nàng từng làm… Người nọ nếu là biết được, sợ không chỉ là đơn giản thất vọng đối với nàng như vậy.
Người thậm chí càng… thêm chán ghét nàng.
Lúc đầu tiên đế lưu lại một cái cục diện rối rắm cần dọn dẹp, thế lực trong triều cành lá đan chen, đơn giản là không ngừng hỗn loạn căng thẳng. Liễu Ký Ẩn liền nhìn nữ tử bị lấy đi nụ cười ôn nhã luôn thường trực trên môi sau khi tiếp nhận đế vị liền thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, trở nên nói năng thận trọng, các loại yêu cầu đối với bản thân cũng gần như cao đến mức phải dùng hà khắc để hình dung.
Người này hoàn mỹ làm được một người đế vương nên làm tất cả, nhưng duy chỉ có làm việc tự do phóng khoáng khác người… Cố ý để cho một nam tử không rõ lai lịch thân phận ngồi lên vị trí quân hậu, thậm chí vì thế không để ý tới góp lời của quần thần.
Phân vị trong hậu cung thực tế cũng là một mắt xích ngăn được thế lực trong triều, nói càng thẳng thừng chút… Cảnh đế chính là tùy tiện đem một cái thế gia công tử nạp vào trong cung sắc phong làm quân hậu, có thể lấy được trợ ích cũng so với việc này càng hơn trăm lần.
Nam tử tên Dung Hoa này thực ảnh hưởng quá lớn đối với Cảnh đế, chắc chắn là không giữ lại được.
Tất cả ‘Người biết chuyện’ cũng cho là Quân hậu là uất ức mà chết, sự thật lại cũng không phải là như vậy.
Người vốn đã bất cẩu ngôn tiếu* nay lại càng thêm ba phần cô quạnh, nhất là mấy ngày quân hậu mới mất, Liễu Ký Ẩn nhìn thấy đau thương ẩn sâu trong mắt Cảnh đế.
Điều này khiến cho trong lòng Liễu Ký Ẩn hiện lên một trận đau đớn khó có thể bỏ qua.
Nàng có phải… Làm sai hay không?
Vượt qua mấy năm trong lo lắng bất an, thời gian lâu dài nhường Liễu Ký Ẩn cho là việc dơ bẩn này có thể một mực bị che giấu.
Cho đến vị nhị hoàng nữ mang theo nụ nhẹ kia tìm đến cửa.
So với bị Cảnh đế chán ghét, Liễu Ký Ẩn không có chút nào do dự liền đón nhận ‘thỉnh cầu’ của Vi Sinh Kỷ. Tuy biết rằng có một thì sẽ có hai, nhưng không biết làm sao vì cái chuôi của chuyện sai lầm đã bị Vi Sinh Kỷ giấu đến quá tốt, nàng không tìm được cơ hội nào để đem tiêu hủy.
Nghĩ đến nếu như không trợ giúp nàng, Vi Sinh Kỷ tuyệt không khả năng nhanh chóng như vậy vươn tay đưa đến lục bộ.
“Chỉ mong Cung vương có thể nhớ lời ấy.” Liễu Ký Ẩn cuối cùng xả ra nụ cười, xưng hô thay đổi ở trong mắt Vi Sinh Kỷ liền giống như thái độ yếu dần.
Người thức thời luôn là dễ dàng nắm trong tay hơn, Vi Sinh Kỷ đối với lần này hài lòng nhẹ gật đầu.
Ngoài phòng mưa phùn bay lất phất. Cự tuyệt đề nghị ngủ lại ở phủ Cung vương, một mình Liễu Ký Ẩn đi ra cửa vương phủ, xe ngựa của Liễu phủ ở bên ngoài chờ đã lâu.
Không che dù, trường bào màu trúc xanh bởi vì dính vào hạt mưa mà hơi có ướt lạnh, nhưng Liễu Ký Ẩn cũng không quá để ý. Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần bởi vì cúi đầu phủ thêm một tầng bóng mờ, thần sắc trong con ngươi càng lộ ra u ám không rõ.
Có thể chi phối nàng cho tới bây giờ đều không phải là quyền thế, nhưng Vi Sinh Kỷ nhìn không rõ điểm này.
Nếu so với an nguy của Cảnh đế, bị chán ghét đối với Liễu Ký Ẩn mà nói cũng biến thành có thể chấp nhận chịu đựng.
Ranh giới cuối cùng không thể bị chạm đến của nàng, từ đầu đến cuối… Chẳng qua chỉ là một người duy nhất này thôi.
P/s: Sao ta thấy có mùi bách hợp nhỉ, Liễu Ký Ẩn – Cảnh đế?