Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 40



Editor: Sakura Trang

Hơn một tháng trôi qua, những phong thư của người mà y nhớ nhung gửi về hoàng thành… Bảy ngày trước nhận được chính là một cái cuối cùng.

Hiện trên bàn dài để một chồng giấy lớn tức là toàn bộ bao thư hơn một tháng qua này nhận được, mỗi phong thời gian cách nhau không vượt qua năm ba ngày, nhưng phong cuối cùng này…

“Thê chủ...” Người trên xe lăn nhìn như là đang nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, thực thì suy nghĩ đã sớm không biết du đãng đi nơi nào.

Những phong thư trên bàn dài kia thật ra thì nội dung cơ bản giống nhau, đều là bình an các loại giải thích, nhưng Kỳ Yến chính là đem từng chữ từng câu trong mỗi một phong thư dán kín quen thuộc trong lòng.

Là bởi vì một câu ‘Chờ ta trở lại’ của người kia, y mới có thể chịu nhịn tính tình chờ tới bây giờ.

Ảnh Thất ngược lại là một như thường lệ ngày kế truyền về tờ giấy, xa xa một tiếng ưng kêu réo rắt, Hải Đông Thanh màu xám liền đúng kỳ hạn bay tới.

“Để cho quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa.” Thần sắc lãnh đạm của người trên xe lăn sau khi nhìn xong tờ giấy liền ngay lập tức trầm tối lại.

Đôi mắt đen thui thu lại một tia ánh sáng cuối cùng, đối diện một cái, Ngu Thư Ngôn đứng ở bên cạnh thậm chí không dám hỏi nhiều liền lộp bộp gật đầu lui ra ngoài.

“Chủ, chủ tử... Công tử muốn nô đi bảo quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nô...” Sau khi ra khỏi cửa chưa được mấy bước, Ngu Thư Ngôn nhìn thấy Ngu Kỳ được người hầu che dù, chậm rãi đi đến. Hắn mơ hồ ý thức được ý chỉ thị này của Kỳ Yến, tuy không đồng ý nhưng không cách nào không tuân theo, hiện thấy Ngu Kỳ liền như có người làm chủ vậy.

Ngu Kỳ cau mày lại, trầm ngâm chốc lát sau đó nói: “Ngươi trước chờ một lát.”

Đợi hắn vào cửa, xe lăn người nọ kêu hắn một tiếng sau liền vẫn rũ mắt.

“Yến nhi nên không phải muốn đi Ký châu kia chứ.” Ngu Kỳ mới vừa nói hết, cúi đầu liền liếc thấy trên tờ giấy đang mở kia bốn chữ ‘Nhiễm bệnh bất tỉnh’, hắn không kiềm được hơi nhíu mi.

Làm sinh phụ của người đang ngồi xe lăn kia, hắn dĩ nhiên là rõ ràng tính cách của y, hắn chỉ có thể dùng tình dùng lý phân tích: “Lấy thân phận hoàng nữ của nàng tự nhiên sẽ phải khuynh lực cứu chữa, vả lại con đi cũng vu sự vô bổ… Chớ nói chi là còn có nguy hiểm nếu dính vào dịch bệnh kia.”

“Thê chủ đến lúc đó nếu có thể bình an vô sự, ta tự nhiên cũng có thể.” Người trên xe lăn vốn luôn luôn ưu tư nội liễm, tuy nhiên lúc này thần sắc lo âu trong tròng mắt là không thể rõ ràng hơn.

Ngu Kỳ nghe lời này nhưng là giận cười, dưới sự tức giận lại hợp với ho khan hồi lâu: “Khụ khụ... Theo như lời con, nàng nếu là không qua được, con cũng định cứ đi theo như vậy? Hắn cuối cùng cũng không đem từ ‘chết’ cùng ‘chôn theo’ nói ra khỏi miệng.

“Cha...” Kỳ Yến cũng không trả lời thẳng, chỉ thấp kêu trong thanh âm lộ ra khẩn cầu và hổ thẹn.

Nhưng đây là câu trả lời không thể rõ ràng hơn nữa.

Vi Sinh Lan không có ở đây, trong phủ Chiêu vương từ trên xuống chính là lấy lệnh của chính quân cầm đầu, Ngu Kỳ tuy là cha đó cũng là không ngăn được.

Kỳ Yến chỉ mang theo hai người, một là tên người hầu bên cạnh Ngu Kỳ, hoặc cũng có thể nói là tử sĩ, hai chính là Vân Sanh xin đi theo.

“Y phục, ngân lượng... Còn có những thứ khác có thể sử dụng nô đều đã chuẩn bị xong, chính quân nhưng yên tâm.” Vân Sanh ngoan ngoãn nói, chuyện xảy ra ở Ký châu hắn chưa biết được, hắn chỉ biết hắn cần chăm sóc kỹ người trước mắt này.

Trước khi xuất hành Vương gia nhà mình mới căn dặn muốn hắn nhìn chằm chằm những người khác ở trong phủ, như có dám ở thời gian nàng đi Ký châu bất kính đối với chính quân… Tất cả đều trượng trách sau bán ra ngoài phủ.

Mặc dù hắn cảm thấy Vương gia nhà mình nhưng thật ra là quá lo lắng, chỉ riêng với vị trí chính quân, cho dù Kỳ Yến không được cưng chiều như thế nào, trong phủ cũng là không người dám bất kính chút nào… Chớ nói chi là chuyện chính quân được sủng là sự thật mà mọi người trong phủ Chiêu vương đều biết.

Trên đường chỉ ngừng nghỉ mấy lần, đem chặng đường vốn là cần tiêu phí nửa tháng mới hoàn thành súc giảm tới ngày.

Mấy chỗ cửa thành đều có trọng binh canh giữ, đứng ở trên tường thành Lăng Tần một cái liền nhận ra chiếc xe ngựa có ký hiệu khá cổ phía dưới kia… Hơi làm phỏng đoán liền có thể biết là người nam tử được Vi Sinh Lan ôm vào lòng lúc săn bắn mùa thu, chính quân Chiêu vương Chiêu vương.

Lúc này xe ngựa đang bị cản trước cửa thành, lúc này cửa thành vốn là khép lại bởi vì Lăng Tần mà mở ra chút.

“Nàng hiện ở nơi nào?” Kỳ Yến tự nhiên nhớ nữ tử đang từ từ đến gần xe ngựa là ai, lúc y vén màn xe ngựa lên nhìn ra ngoài, gần như là lập tức liền đưa ánh mắt dời tới trên người hắn.

Là người trong dự đoán của nàng, nhưng cái này ngược lại không dễ làm. Chần chờ chốc lát, Lăng Tần khom người thi lễ một cái: “Bên trong Châu thành dịch bệnh tàn phá, hiện không biết làm sao đành phong thành…” Người vào thành không thể rời đi Ký châu.

Tuy nhiên Kỳ Yến cũng chưa cho nàng cơ hội nói xong, thanh âm lãnh đạm lúc này là dồn dập mấy phần, lập lại lần nữa vấn đề vừa nãy: “Nàng hiện ở nơi nào?”

Lăng Tần yên lặng chốc lát, nói chung ý thức được nam tử trước mắt sẽ không vì lời nàng mà dao động.

“Ở một nhà khách bỏ thành tây, đối diện cửa hàng son phấn.”

Vào thành chính là bằng vào ý nguyện cá nhân, khuyên nhủ nếu vẫn không có khuyên được, thủ vệ quân thì sẽ không ngăn trở nữa. Nhưng một khi vào thành, đến lúc đó nghĩ đổi ý ra khỏi thành cũng là tuyệt không khả năng.

Xe ngựa vào thành liền thẳng tắp đi phương hướng phía thành tây, lúc này Lăng Tần hậu tri hậu giác nhớ tới…

Người nọ nhiễm bệnh ngã xuống, là do thế tử phủ Thương Tĩnh hầu vị kia nhận chăm sóc. Nàng cũng không phải người mù, tự nhiên nhìn ra được người sau đối với người trước là loại tình cảm nào.

Hiện chính quân của người kia đã tìm tới...

Thôi, nàng hiện đều đã vội vàng bể đầu sứt trán, vả lại chuyện này nàng cũng không can thiệp được. Lăng Tần nhẹ thở ra một hơi, từ khi người nọ nhiễm bệnh ngã xuống, gánh vác trách nhiệm duy trì thế cục châu thành vững vàng liền rơi vào trên vai nàng, thực ép tới nàng có chút không thở nổi... Thật không biết người nọ hơn một tháng qua làm sao có thể duy trì thần sắc bình thản kia.

“Muốn cho ngươi uống cái thuốc thật là khó khăn.” Thương Chỉ cười khổ thở dài, người này rõ ràng là mất ý thức hàng ngày ở lúc mớm thuốc lại mím chặt môi, hắn dùng thìa đi đút là nửa điểm đút không vào.

Do dự hồi lâu, Thương Chỉ ánh mắt rất là phức tạp nhìn nữ tử thần sắc mang chút đau đớn đang nhắm mắt nằm trên giường nhỏ. Hắn muốn bên người này, không chỉ là bởi vì nhìn trúng nàng sẽ bước lên đế vị, một phần khác cũng là bởi vì… yêu thích.

Tuy nói giữa cái thứ này, thực vậy cái trước tỉ trọng cao hơn chút, nhưng cái sau cũng không cách nào coi nhẹ.

Mùi vị quả thật khổ sở, mới vừa nâng lên chén uống một hớp nhỏ vào trong miệng, Thương Chỉ liền nhíu chặt mi, nhưng hắn vẫn là ngậm vào miệng sau đó cúi người xuống.

Lấy lý do mớm thuốc, theo động tác cúi người, môi của Thương Chỉ và người kia trên giường nhỏ kia đã nhanh muốn dán lên…