Bụng của phu lang nhà mình ngày càng lộ rõ, bỏ đi điểm đối phương trở nên càng dính nàng không nói, Vi Sinh Lan đối với người đang mang thai cốt nhục của nàng này cũng là ôm tâm tính không dám rời xa.
Mang thai hơn sáu tháng bụng đã nhìn thấy rõ, lúc ôm cuối cùng cũng cảm nhận được sức nặng thay đổi. Nhưng vào thời gian này, phu lang nhà mình lại không chịu an phận ngồi trên xe lăn, mỗi ngày còn giữ vững việc luyện đi một giờ… Vi Sinh Lan ở một bên nhìn nơm nớp lo sợ, thật là cảm thấy lòng đều bị treo lên, rất sợ Kỳ Yến một cái không chú ý hoặc là không nhịn được liền ngã.
“Tốt lắm.” Thấy trên trán Kỳ Yến toát ra mồ hôi lấm tấm, Sinh Lan không đợi đáp lại liền ôm ngang y lên, tóm lại phu lang nhà mình là sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Tới trên ghế gỗ tử đàn khắc hoa ngồi xuống, Vi Sinh Lan lực đạo vừa phải xoa bóp chân người trong ngực, nhân tiện đem chuyện tối hôm qua suy nghĩ nói ra: “Từ hôm nay ta cũng không tới trung cung ngủ nữa.” Dứt lời Vi Sinh Lan nắm tay chạm nhẹ vào trên bụng nhô lên của Dứt lời trong ngực, phu lang nhà mình thích dựa sát vào nàng ngủ, nhưng tình trạng bây giờ nếu không cẩn thận đè vào phu lang nhà mình…
Vẫn là tách ra ngủ an toàn hơn chút.
Người Trong ngực vốn là đem tầm mắt đặt hết trên người nàng, hiện tại đôi mắt đen thui vẫn là lẳng lặng nhìn nàng, nhưng lại từng chút rơi lệ. Vi Sinh Lan chính là như thế nào gặp biến không sợ hãi cũng đều lập tức ngây ngẩn, chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi một lát, phục hồi tinh thần lại nàng phát hiện mình đã là theo bản năng ôm người dựa vào lòng nàng.
Liền tiếng khóc sụt sùi nho nhỏ cũng không có, người trong ngực chính là yên lặng cứng thân thể, nhưng cũng thấm ướt hết váy nàng.
“Yến nhi...” Vi Sinh Lan giống như dò xét nhẹ giọng gọi, kéo tay của người trong ngực thả vào bên khóe miệng hôn lên lòng bàn tay, một cái tay khác cũng đặt lên sống lưng cứng ngắc hơi cong của người ở trong ngực vuốt ve vỗ nhẹ.
Lại không nói đây là người nàng yêu thích muốn đau sủng, người trong ngực này đang khổ cực mang thai cốt nhục của nàng, vì thế gặp bao nhiêu tội không nói... Mỗi lần thấy bộ dáng Kỳ Yến che miệng buồn nôn không muốn ăn, sắc mặt tái nhợt, Vi Sinh Lan thậm chí một cái chớp mắt là có chút hối hận để cho y mang thai?
Nhưng mà phu lang nhà mình đối với lần này hiển nhiên có trông đợi cực lớn, mỗi lần vuốt bụng mi nhãn đều là nhu hòa cực kỳ, rồi sau đó lúc nhìn về nàng trong mắt bừng sáng.
Tựa như cả người đều ở kẽo kẹt vang dội, chỉ nhẹ nhàng gõ một cái là có thể khiến cho sụp đổ. Ngay cả là lời khó mà mở miệng hoặc là nói không nên lời, Kỳ Yến cầm chặt tay của Vi Sinh Lan, gằn từng chữ một: “Thê chủ không thể đi tìm những người khác.”
Người trong lòng hiện cũng chẳng qua là vừa qua cập quan, không thể tránh khỏi có nhiều ham muốn, nhưng bây giờ y không cho được... Kỳ Yến biết Vi Sinh Lan gần đây đối với y cũng không phải hoàn toàn không có dục vọng, chẳng qua là cũng dừng ở giai đoạn ôm một cái hôn, trừ cái này ra không nửa động tác quá phận.
Nếu không phải người trong ngực khẽ cúi đầu, Vi Sinh Lan nhất định là có thể thấy đôi con ngươi đen thui kia đã sâu thẳm như mực. Nhưng thực tế chủ nhân của nó là vội vàng nghĩ muốn được ánh sáng chiếu vào, chẳng qua là muốn một câu nói của nàng mà thôi.
Vi Sinh Lan thoáng nhướn mi, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân gần đây phu lang nhà mình ngày càng kề cận nàng…
“Đừng muốn nghĩ bậy.” Cho dù nguyên nhân chân thực như thế nào, Vi Sinh Lan vẫn là cúi đầu trìu mến hôn một cái gò má mềm mại của người trong ngực.
Tất nhiên đối với một nữ tử tuổi trẻ khí thịnh mới vừa cưới phu lang mà không được hoan hảo trong thời gian dài quả thật là đè nén, đối với phu lang nhà mình nổi lên dục vọng mà không thể chạm vào cũng là một chuyện, nhưng Vi Sinh Lan không chút nào nghĩ tới việc ở lúc phu lang nhà mình khổ cực mang thai cốt nhục của nàng mà mình lại đi chạm vào nam tử khác, dĩ nhiên cho dù là ở lúc bình thường nàng cũng chưa từng nghĩ muốn đụng.
“Yến nhi đã mang thai hơn sáu tháng rồi.” Tay của Vi Sinh Lan nhẹ nhàng chạm bụng đã nhô lên thật cao của người trong ngực, giọng ôn hòa thủ thỉ: “Mỗi đêm lúc ngủ liền không tránh khỏi chạm vào nhau, vạn nhất nếu là ta lại vô tình đè lên Yến nhi…”
Cái này thật đúng là chuyện đã từng xảy ra, hồi lâu trước kia có một ngày khi tỉnh lại Vi Sinh Lan thì phát hiện mình lại nằm trên người Kỳ Yến, một cái tay cũng không biết làm sao liền đi sâu vào bên trong vạt áo người nào đó… Nghĩ đến chuyện này Vi Sinh Lan hiện cũng không khỏi ho nhẹ một tiếng.
“... Sẽ không” Thanh âm Kỳ Yến thấp ách nặn ra hai chữ. Nghe được từ ‘lại’, y liền cũng nghĩ đến chuyện hôm đó, nhưng y cũng không thể nói cho người trước mắt này, chuyện kia là y cố ý tạo nên, nếu không người theo quy củ nào đó tư thế ngủ chỉ có thể duy trì cùng một tư thế cho đến trời sáng mà thôi… Y đây có thể coi như là mang đá lên đập mình chân sao.
“Không ngủ cùng thê chủ… Ta không ngủ được.” Kỳ Yến hơi đối mặt với Vi Sinh Lan, không che giấu chút nào, rất là thành thực trả lời. Chỉ cần để cho đối phương bỏ đi cái ý nghĩ này, muốn y yếu thế như thế nào đều có thể.
Giữa việc có thể đè đến phu lang nhà mình cùng việc phu lang nhà mình sẽ không ngủ ngon giấc, Sinh Lan vẫn là tùy tiện liền thỏa hiệp.
“Yến nhi ít nhất cũng nên ở lúc ta nói không đồng ý mới nên khóc chứ?” Người trong ngực ngửa đầu một cái, Vi Sinh Lan thấy khóe mắt y ửng đỏ chỉ đành phải khẽ thở dài nói, giơ tay lên động tác êm ái lau đi nước mắt đọng trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng. Từ lúc mang thai, cảm xúc phu lang nhà mình cũng dễ lên xuống, trước kia trước mặt nàng không dễ yếu thế như vậy.
Trên mặt người thương trong ngực bỗng dưng hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, nói quanh co cũng không đáp nên lời, Vi Sinh Lan thấy vậy tế nhị nhíu mày liền dời đi đề tài: “Nhắc tới Thiên Cơ ở mấy ngày trước trở lại, đúng hẹn cho ta mang về một chi tinh nhuệ chi sư, ta còn suy nghĩ nên phong cho nàng quan chức gì.”
Kỳ Yến chỉ an tĩnh nghe, nhân tiện không chút lộn xộn nhìn thẳng người đang ôm mình. Y đối với Thiên Cơ vẫn là tâm tồn ngăn cách, nhưng đối phương hiện giờ là thủ hạ của Vi Sinh Lan, y cũng không thể bởi vì là một cái mộng liền đối với đối phương như thế nào.
“Ngày gần đây thành đông có bách hoa yến, đáng tiếc Yến nhi mang thai bất tiện xuất hành.” Nói đến đây Vi Sinh Lan kéo tay người trong ngực mười ngón tay tương khấu, tiếp tục ôn thanh nói: “Chẳng qua trong ngự hoa viên kỳ trân dị thảo cũng không phải ít, Yến nhi nếu là cảm thấy hứng thú, ta có thể mang Yến nhi đi thưởng thức một phen.”
Bách hoa yên nhiều người chật chội, ngự hoa viên… Nhưng người nhiều hay ít cũng không phải do nàng định đoạt.
Kỳ Yến vẫn không đáp lời, nhưng tương đối nhanh chóng gật đầu, con ngươi đen thui đã sớm sáng lên ánh sáng nhạt.
Vi Sinh Lan lựa chọn chút tin đồn thú vị cho phu lang nhà mình giải buồn, sau một thời gian ngắn người trong ngực tựa vào trên người nàng hô hấp dần dần trở nên đều đều. Nàng không nói nữa đồng thời rũ mắt nhìn về phía người trong ngực, ánh mắt trầm tĩnh mà mềm mại.
Người trong ngực này đại khái là thu hoạch lớn nhất trong đời này của nàng.
Mấy tháng sau, Kỳ Yến hữu kinh vô hiểm sinh một đôi long phượng, ngự y lúc ấy nói ‘Quân hậu cùng hài tử chỉ có thể bảo vệ một cái’ sau chuyện này không biết dưới cơn tức giận của đế vương đã bị đá đến nơi nào.
Chuyện tuyển tú cho dù tấu lên bao nhiêu lần cũng không có một ngoại lệ bị bác bỏ, thậm chí sau đó Vi Sinh Lan ra lệnh cấm loại tấu chương như vậy, cuối cùng mấy thần tử trong triều cũng bỏ phân tâm tư này, mà giai thoại đế hậu tình thâm cũng từ đây truyền lưu trong hoàng thành.
Dư quốc do đế vương hiện nay thống trị càng thêm cường thịnh so với trước kia, hiền danh của Chiêu đế thậm trí trên cả Cảnh đế Thái thượng hoàng.
Dưới tình thế này, các nước biên giới tự nguyện tuyển lấy quy thuận không phải số ít. Không muốn quy thuận, cuối cùng cũng bị lấy phương thức chinh chiến thu nạp vào trong bản đồ. Nuôi binh ngàn ngày để dùng khi cần, sát phạt không thể tránh, nhưng cho dù là quốc gia chịu chinh chiến trong miệng bách tính, Chiêu đế vẫn lấy được danh hiền minh.
“Yến nhi nhưng còn thích thứ nào nữa?” Tay ôm lấy vòng eo mềm mại của người bên cạnh, nữ tử một thân huyền mặc hơi cong mắt giọng ôn tồn hỏi.
Nam tử đồng dạng một thân huyền sắc dung tư thanh tuyển, dung nhan chợt hiện đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn chăm chú một ngọn hoa đăng xinh xắn rất khác biêt ở cửa tiệm phía trước.
Không thể nghi ngờ hôm nay là Lạc Hoa tiết, ngày mà từ năm này qua năm khác vẫn luôn tuân thủ cam kết.
Vi Sinh Lan hơi nâng cằm người bên cạnh, rũ mi liền nói lời giống như đúc với năm đó: “Ta nếu lấy được ngọn hoa đăng đó, không biết có thể nhận được một tiếng cười của giai nhân không?”
“Có thể.” Thanh âm mang theo chút lãnh đạm đã mang theo nhu hòa, mỹ nhân một thân huyền theo lời hơi nhếch lên tạo thành một độ cong, tư thái không thể ôn nhuận hơn.
Lúc thả hoa đăng, Vi Sinh Lan lại hỏi đem câu nói mà năm vừa rồi đã hỏi qua hỏi lại một lần: “Yến nhi còn không chịu nói cho ta, năm ấy cuối cùng đã hứa nguyện điều gì?” Nếu là vì nhà mình phu lang, lấy quyền mưu tư một chút… Cũng không phải không được.
Kỳ Yến nghe vậy ánh sáng trong mắt lóe lên, nhẹ mím môi kiên định lắc đầu một cái, nghiêng người thả hoa đăng trong tay xuống sông. Tầm mắt đuổi theo ngọn hoa đăng kia, thẳng tới nó trôi xa dần dần không nhìn thấy Kỳ Yến mới thu hồi ánh mắt.