Hàn Thuyên lao đến, Lăng Thần liền chém xuống một nhát kiếm bá đạo, hướng chém về phía Hàn Thuyên.
Hàn Thuyên vừa dùng đến Tàn Đao là hắn đưa ra đỡ lấy. Nhưng mà hắn vừa đưa tay ra đỡ lấy, thì bản thân hắn đã bị lực công kích đánh bay ra ngoài.
Hàn Thuyên rơi khỏi khán đài ngã trên đất, hắn được một vị đệ tử đỡ lấy, lại nhìn trên khán đài Lăng Thần chắp tay nói: " Lăng Thần huynh đệ đa tạ đã nhường."
Lăng Thần trên cao cũng chắp tay nói: "Hàn Thuyên huynh đệ, ngươi cũng không tầm thường." hắn cúi thấp người chắp tay nói, bên dưới Hàn Thuyên cũng cười cười.
Hắn đưa tay ném một tấm lệnh bài lên cao, Hàn Thuyên liền quay người đưa tay trái lên cao, thân thể bình phục nói: "Ta không bị thương. Nhưng Lăng Thần huynh đệ ngươi đã thắng."
Hàn Thuyên bước đi dần dần, nhưng trước mắt hắn lại cười, Luyện Khí cảnh lục giai, giống ta haha. Nhưng mà huynh đệ ngươi không có ác ý vậy ta cũng không có ác ý với ngươi.
Haha, cũng như vậy trận chiến cuối của Lăng Thần suôn sẻ mà chiến thắng, nên mới có cảnh lúc nãy. Hắn thân hình lẻ loi bước đi đến căn phòng.
Trời cũng dần tối, hắn bắt đầu tu luyện, một hôm cứ như thế trôi qua, bên này Lăng Liên cùng Lăng Thanh tối hôm qua hai người thế nhưng bận bịu chuẩn bị dọn dẹp căn phòng.
Nhưng mà thật ra chỉ một người, Lăng Liên một mình phụ trách. Lăng Thanh nằm trên giường, mặt ủ rủ nhìn lên trần nhà cao mái ngói.
Suy nghĩ, mã đan dịch chuyển kiểu trong phim ta không thích ứng được, thay bằng sư tôn mở một đường hư không bước đi. Ta còn cảm thấy dễ chịu đi.
Nhưng mà dịch chuyển hai lần, giống như đi máy bay hạng lâu ngày vậy. Làm nàng muốn nôn, nhưng mà không thể nôn được. Tiền kiếp thế nhưng đi máy bay một lần, muốn khóc đến nơi.
Lần này lại được hai lần, cảm giác thật là không thể tả nổi muốn ói, nàng thật sự như vậy. Nhưng trước khi ngủ nàng cũng nhỏ một giọt máu, làm xung quanh liền tạo nên một kết giới.
Lăng Liên một mực chuẩn bị rồi cũng đi ngủ, hôm sau mấy người liền được phân phó vào khóa học. Làm Lăng Thanh nhíu mày, vậy vậy mà lại lại bị đi học.
Nàng đứng trên giường ôm đầu gào khóc, làm Lăng Liên bên cạnh hiếu kỳ nói: "Muội muội, ngươi làm sao đây. Thế nhưng sáng sớm gào khóc." Lăng Liên ngồi dậy lau lau mí mắt.
Lăng Thanh nàng dậy sớm, bước ra khỏi cửa thì trước của có một tấm lệnh bài. Nàng vừa cầm lấy lệnh bài liền truyền đến tiếng chấp sự nói.
Ngoại môn đệ tử phải học tập, tu luyện cánh sử dụng linh khí làm sao học tập công pháp bala bala. Làm nàng đầu ong ong bước vào phòng liền ngồi trên giường khóc rống.
Nên mới làm Lăng Liên thức dậy, Lăng Thanh liền nói: "Lại bị đi học, ta thế nhưng không muốn đi học ô ô." Lăng Liên nghe vật nhíu mày? Rốt cuộc chỉ là đi học thôi mà, người cần như vậy không.
Nàng liền thức dậy kéo lê Lăng Thanh đi đến trước gương, chuẩn bị trang điểm cho nàng. Bởi vì hôm qua thế nhưng cũng chuẩn bị đầy đủ phòng.
Nội môn bên này Mạn Chi, Tô Hạo và Lăng Thần liền thức dậy ba người đều chuẩn bị xong xuôi, đi đến trước động phủ, ba người liền nhìn thấy tấm lệnh bài.
Đương gọi là Lệnh Đạo Âm, Lăng Thần vừa nghe đến mặt liền biến sắc, lại đi học. Hắn thế nhưng học rất là không tốt ah. Hắn nhớ đến tiền kiếp.
Một đứa học kém đi, ẹc hắn lại không muốn nhớ đến. May thay hắn là nội môn nên khóa học của hắn còn có ít người. Còn nội môn thật sự rộng ah.
Vân Phàm liền cùng ba người đi đến khóa học, nơi đây cách đại điện đỉnh núi thứ hai một đường xa xa, hắn còn tưởng rằng trên đỉnh núi sẽ không có rộng lắm đây.
Ai ngờ rằng xung quanh còn có nhiều đảo bay, Tiên Đạo Tông rộng tuy không bằng Vân Quốc nhưng mà to lớn như này, hắn liền chán nản. Hắn còn ít khi ra khỏi hoàng cung, lần đi xa nhất của hắn là đi đến Tiên Đạo Tông.
Còn có còn có, suýt đi đến Mộng Quốc ah, nhưng mà lúc đó hắn là mù đường, hắn cùng Tô Hạo hai người mù đường cứ đi về phía tây hướng nam bala bala nhưng thật ra là đi về hướng bắc. Hướng thẳng Mộng Quốc mà đi đến.
Bởi vì hắn thường hay trốn học, phụ thân có nói mẫu thân dạy hắn, nhưng hắn cũng nhiều lần trốn đi. Nên lần này không thể trốn hắn thật sự đi học, nước mắt hắn tràn ra.
Không thể không nói, hắn mù đường là sự thật, hắn vừa suy nghĩ cũng đã đi đến một căn nhà, hành lang có rất nhiều đệ tử đi qua.
Hắn khái quát xem qua. Đây được chia làm mười hai căn phòng, xung quanh cũng có nhà khác nhau. Còn có một khán đài nhỏ, hắn liền suýt nói ra lời: "Mã." đây không khác gì trường học trên địa cầu.
Hắn liền đi xung quanh xem xét, có tổng cộng ba khóa học, năm thứ ngất nội môn với năm thứ hai nội môn. Năm cuối cùng là năm ba nội môn.
Mỗi năm được chia làm ba khóa kỳ, hắn là ở kỳ cuối đi, bởi vì cảnh giới cao thâm cùng với con ông cháu cha haha. Hắn thật sự quá là ghê gớm trùng sinh thân phận đặc thù.
Hắn liền bước đi đến, một căn nhà mười hai căn phòng. Hắn được một tên chấp sự mời đi đến. Đây là căn phòng học của hắn đi, Vân Phàm suy nghĩ.
Vân Phàm bước vào trong, trong phòng không nhiều người lắm. Mấy người trong phòng đều chào hỏi ba người.Bởi vì bá khí trên người ba người, biết ngay là hoàng tộc, nên không ai giám làm gì.
Còn bên này ngoại môn, không khác biệt là bao, ngoại trừ có tổng cộng bốn năm, còn có mỗi năm hai phòng.
Có nghĩa là mỗi năm hai lớp, Lăng Thần hắn được phân khóa năm nhất trung kỳ, hắn cảnh giới coi như là được vào. Còn ai không có cảnh giới, thì thật sự rất mới sơ kỳ.
Hắn ngồi trong phòng, cũng có nam nhân vào phòng học của hắn đứng trên bục giảng. Trên còn có một cái bảng gỗ, lúc này Lăng Thanh cùng Lăng Liên cũng bước đến.
Hai người dìu nhau đi vào trong phòng, nam nhân đứng thấy hai người vào phòng thì nói: "Các ngươi được phân phó ở đây, có thể cho ta xem lệnh bài được không?"
Hắn hiếu kỳ nhìn trước cửa hai người bước vào nói, Lăng Liên liền gật đầu, mang hai tấm lệnh bài của hai người ném bay đến. Khi hắn vừa cầm vào nhìn trên đó có một giấu đỏ.
Hắn liền run rẩy, đây lệnh bài là do chưởng môn tự thiết kế, đây coi như ngoài chưởng môn quan tâm. Có khả năng làm chưởng môn đời kế tiếp không nên đắc tội.
Hắn liền cúi thấp bản thân nói: "Hai vị cô nương mời vào, mời vào." hắn thân thể run rẩy cúi thấp người nói. Còn tay đưa lệnh bài bay về phía hai người. Lăng Liên liền dìu Lăng Thanh đi đến bàn cuối cùng.
Hai người thế nhưng phải tách bàn ra, nhưng Lăng Liên dùng linh khí kéo bàn lại vào cạnh bàn Lăng Thanh ngồi. Trên bục giảng nam nhân thấy vậy không phản bác, chưởng môn tương lai ngươi muốn làm gì thì làm, ta mắt không có nhìn thấy.
Lăng Thanh cùng Lăng Liên ngồi dãy hàng thứ sáu, từ trên xuống dưới. Mỗi bên có bốn bàn, Lăng Liên cùng Lăng Thanh hai người hàng thứ sáu, cách biệt xa nhất.