Bánh Sữa Mềm Trên Đầu Tay Cậu Nhỏ

Chương 15: Chính thức làm quen



Buổi chiều 14h 45'

Quán Three O'Lock

Nguyễn Kiều Hạnh ngồi trên tầng 2, tâm trạng hiện tại rất hồi hộp và lo lắng, lần đầu tiên gặp mặt nhau nói cô không lo lắng bối rối thì là nói xạo, dù cô là người đưa ra đề nghị hẹn gặp mặt nhưng tâm thái một cô gái chưa từng yêu đương ít tiếp xúc riêng với người khác giới như cô đây cũng xem như một bước ngoặt lớn, Kiều Hạnh là người tương đối nhút nhát ít nói chỉ những người thân thiết nhất định cô mới có thể thoải mái mà nói chuyện thôi, còn những người không quen hoặc không thân cô luôn đối đãi ở mức xã giao, con người Kiều Hạnh tuy kiệm lời nội tâm nhưng được cái tính tình rất dễ sống, thật thà, tốt bụng.

Ở trong lớp Kiều Hạnh quen thân được ít người mà Nghi Mạch là một trong số đó, tuy gia cảnh không bằng ai nhưng cô rất biết cách hài lòng, cố gắng nổ lực, tự lập lo cho bản thân đó là một điều đáng quý.

Tay cầm ly trà đá uống một ngụm hết sạch, cảm giác mát lạnh này khiến cô bớt căng thẳng hơn.

Hôm nay Kiều Hạnh ăn mặc rất kín đáo và lịch sự, tủ quần áo của cô đa số là quần với áo, váy hoặc đầm chỉ vỏn vẹn hai cái, bình thường cô rất ích mặt váy hoặc đầm chỉ những dịp quan trọng lắm cô mới mặc chúng thôi, đi học hay đi làm đi chơi quần luôn là sự lựa chọn ưu tiên, quần tây đen, quần nhung, quần kaki ngắn, quần jean,...cô sưu tập nhiều loại quần, khác nhau, áo thì áo thun ngắn tay chiếm số lượng nhiều.

Một chiếc quần nhung màu be phối với chiếc áo thun màu xanh dài tay, chân mang đôi giày thể thao màu xanh lam, mái tóc dài được chải chuốt kĩ càng để hai bên vai, mặc dù Kiều Hạnh khá vụng về trong việc make up nhưng vì buổi hẹn hôm nay cô đã bỏ công hơn một tiếng đồng hồ ngồi trước gương mà cố gắng trang điểm sao cho trạng thái tốt nhất khi gặp mặt người ấy.

Dương Tuấn Kha bước vào nhìn dòng tin nhắn gửi đến mà đi lên lầu hai, anh nhìn thấy con gái người ta đang ngồi một mìn chờ đợi mình, thoáng qua thấy cô bé này đang căng thẳng thì phải, hai tay ôm lấy ly hít một hơi lớn rồi thở ra, Tuấn Kha cảm thấy cô bé này khá đáng yêu, tiếp bước đi về hướng cô.

Kiều Hạnh nhìn thấy anh đang lại gần liền đứng dậy, khi Dương Tuấn Kha đã ngồi xuống ghế đối diện mình cô gái ngốc nghếch này vẫn chưa biết làm gì tiếp theo cô nhìn anh đến ngây người ra.

" Ngồi xuống đi "

Dương Tuấn Kha lên tiếng bảo cô ngồi xuống, cô gái này có vẻ khá rụt rè thì phải, gặp mặt thôi mà anh có làm gì cô đâu.

" À...Dạ ! "

Cô đáp lại giọng nói thể hiện rõ sự ngại ngùng .

" Cô tới lâu chưa? "

Anh tiếp tục lên tiếng hỏi, Kiều Hạnh cũng nhanh chóng trả lời

" Dạ chưa, em cũng mới tới thôi "

" Ừhm, vậy cô muốn uống nước gì để tôi gọi? "

" Dạ tùy anh, em uống gì cũng được không kén chọn đâu "

" Ừhm, vậy nước cam nhé? "

" Vâng ! "

Anh oder hai ly nước một nước cam và một đen đá ít đường.

Kiều Hạnh nhìn người đàn ông trước mắt, cả người điều toát ra sự sang trọng, phong thái bề ngoài rất chủ chu và lịch lãm, đúng là người đàn ông có địa vị tiền tài, nhìn lại bản thân mình chợt xỉu lòng, hai người đúng là không cùng một tầng lớp, liệu anh ấy có chịu làm quen kết bạn với một người như cô không?

" Cô không thoải mái sao? "

Dương Tuấn Kha cảm nhận được tâm trạng chán nản nhìn thấy được sự thất vọng tiếc nuối qua ánh mắt cô, nên mới liên tiếng hỏi



Kiều Hạnh lắc đầu gượng cười : " Dạ không, em có gì mà không thoải mái chứ, gặp anh em vui mà "

" Vậy tên cô là gì? "

" Tên em á? À em quên chưa tự giới thiệu bản thân mình, em tên Nguyễn Kiều Hạnh, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm 2, xuất thân từ nông thôn, quê em ở Bình Định, em lên Sài Gòn cũng gần được hai năm rồi "

" Giới thiệu đầy đủ như vậy? "

" Vâng, đã giới thiệu thì phải giới thiệu đầy đủ

chớ nếu không thì khó kết bạn lắm "

" Vậy cô biết tôi là ai không? "

" Biết chứ, tấm danh thiếp anh đưa em còn giữ mà "

Kiều Hạnh mỉm cười đáp lời, lấy tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Tuấn Kha. Cầm tấm danh thiếp của mình trong tay nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô gái trước mắt, Dương Tuấn Kha không nhịn được mà nở nụ cười trên môi.

" Em có thể gọi anh là anh Tuấn Kha không? "

" Biết tôi là ai mà còn gọi là anh? Tôi lớn hơn cô 11 tuổi đấy? "

" 11 tuổi thì đã sao chứ, gọi anh bình thường mà "

" Không tính gọi chú ? Tuổi của tôi có thể làm chú của cô đấy "

" Gọi chú thì già quá nhìn anh trẻ như vậy, lại đẹp trai cho nên gọi anh là thích hợp nhất "

Lúc này còn khá rụt rè nhưng sao bây giờ lại dạn như vậy chứ, có vẻ vô đúng chủ đề là mọi ngăn cản cảm xúc đều có thể bỏ qua hết.

Cô nhóc mới đầu căng thẳng rụt rè đâu, bây giờ lại bạo dạn như vậy? Dương Tuấn Kha lay nhẹ ly trà đá thích thú nhìn cô.

" Gọi anh cũng được nếu em thích "

" Rốt cuộc anh cũng đổi cách xưng hô với em rồi, vậy là chúng ta có thể làm bạn đúng không "

Kiều Hạnh cong môi mỉm cười phấn khích, hai mắt linh động mở tròn tràn đầy sự vui vẻ nhìn anh, nhất thời Dương Tuấn Kha bị cô nhóc này làm giật mình, cô kích động nên không tiết chế được giọng nói mà nói hơi to.

Kiều Hạnh để ý chứ, từ khi vào đây anh luôn xưng cô với tôi làm cô cảm thấy có chút không gần gũi tự nhiên, nhưng mà cô hiểu được người gặp lần đầu đa số đều xưng hô như vậy, chưa là bạn hay là gì của nhau nên xưng hô xã giao cũng là chuyện bình thường.

Không nghĩ anh là thay đổi cách xưng hô với mình như vậy làm Kiều Hạnh vui chết đi được, một dấu hiệu tiến gần hơn giữ hai người.

" Cảm ơn em vì hôm qua đã nhặt ví giúp anh nhé ! "

" Không cần cảm ơn đó là chuyện nên làm mà"

" Dù sao cũng đã giúp anh, anh là người không muốn mắc nợ ai bất cứ thứ gì, có ơn phải trả đó là chuyện hiển nhiên, vậy nên em muốn anh trả ơn như thế nào cứ nói "



" Vậy em muốn một cuộc hẹn nữa được không? "

" Được, không thành vấn đề, ngày và giờ tùy em sắp xếp "

" Được, em sẽ nhắn cho anh sau "

Cuộc gặp mặt diễn ra rất suôn sẽ, mới đầu còn ngại ngùng mất tự nhiên nhưng càng nói hai người càng tìm thấy điểm chung.

" Anh Tuấn Kha hiện tại đã có người yêu chưa ạ? "

" Ừhm....anh vẫn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương cho nên vẫn còn độc thân "

" Em hỏi như vậy, là đang thăm dò trước à? "

" Em thật ra chỉ hỏi cho chơi thôi, em cứ nghĩ người như anh ít người độc thân lắm, người độc thân như anh đã ít nếu có thì làm gì tới lượt mấy người như em chứ "

" Em rất là ngưỡng mộ anh đấy, tài giỏi, thành đạt, thông minh, lại còn rất là đẹp trai "

" Em không cần ngưỡng mộ anh, mỗi người đều có con đường đi khác nhau không ai giống ai, không nhất thiết phải bằng người này hơn người kia, chỉ cần nổ lực hết sức mình làm cho mình tốt hơn không so sánh với người khác chỉ so sánh với chình mình "

" Ồ em hiểu rồi em sẽ cố gắng nổ lực học thật tốt tương lai sau này sẽ cố gắng cho sáng lạng ! "

Dương Tuấn Kha hài lòng khi cô đã hiểu được ý mình, thật ra cô không cần nhìn ai mà so sánh với mình, mỗi cá nhân đều là độc nhất không ai giống ai, chỉ cần cố gắng vượt qua bản thân mình tiến bộ từng ngày tin chắc sẽ không cảm thấy hối hận đâu.

Anh lấy từ cái túi bên cạnh đưa cho Kiều Hạnh, bên trong là một chiếc váy anh nhờ trợ lý mua cho để tặng cô đấy, món quà thay cho lời cảm ơn của anh dành cho cô.

" Tặng em ! "

" Tặng em? "

Kiều Hạnh mở túi ra lấy nhìn thất chiếc váy, trong lòng sinh ra cảm giác vui vẻ, nhưng cô không nhận nó mà trả lại cho anh.

Kiều Hạnh không thích tùy tiên nhận đồ của người khác tặng, bây giờ hai người vẫn chưa tính là bạn chỉ mới gặp nhau 2 lần, nếu nhận sẽ mắc nợ cho nên tốt nhất là từ chối nhận.

" Em cảm ơn anh đã có lòng tặng em chiếc váy này, nhưng mà em nghĩ để dịp sau sẽ tốt hơn quan hệ chúng ta chỉ mới bắt đầu, con người em rất rành mạch không thân sẽ không nhận quà tùy ý, hơn nữa chiếc váy này tuy rất đẹp nhưng không hợp với em "

Thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy anh cũng không ép hay nói gì nữa.

" Em đã nói vậy thì anh cũng không ép em nhận nó nữa, hay là anh đưa em về nhé ? "

" Dạ không cần, trọ em cũng gần đây đi vài bước chân là tới à "

" Ừhm, cũng tới giờ rồi anh về làm việc đây, lần sau gặp nhé "

" Dạ, lần sau gặp ! "

Cuộc hẹn kết thúc, hai người chào tạm biêt nhau hai người hai hướng rời đi.