Bánh Xe Định Mệnh (AllKuro)

Chương 33



-Đội trưởng, anh gọi em đến có việc gì ?

Takao mở cửa bước vào, bên trong phòng đã có sẵn hai người, anh liếc nhìn qua : là đội trưởng và... Shin - chan ? Dù khá bất ngờ nhưng Takao nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm của mình, đồng thời cũng dần đoán ra mục đích Õtsubo gọi hai người bọn họ đến đây.

-Hôm nay tôi gọi hai cậu đến là có chuyện muốn nói.

Õtsubo nhìn hai người trước mặt, phiền não thở dài. Hắn thật sự muốn cho hai tên này mỗi đứa một đấm nhưng thân là đội trưởng, hắn không thể bạo lực như vậy được. Phải thật bình tĩnh để giải quyết chuyện của hai đứa.

-Sắp đến Cúp mùa đông rồi đúng không ?

Takao khá ngạc nhiên trước câu hỏi của Õtsubo, anh " Ừ " một cách thận trọng. Còn Midorima chỉ gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe.

-Tôi không biết giữa hai cậu đã xảy ra tranh chấp gì, nhưng các cậu chính là những thành viên trụ cột của đội bóng rổ trường Shuutoku. Sự phối hợp của hai cậu rất quan trọng. Takao, Midorima - đừng khiến các thành viên thất vọng về hai người.

Nói xong, Õtsubo liền đứng dậy và rời đi để lại không gian riêng tư cho Takao và Midorima. Căn phòng lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng. Khác hẳn với không khí im lặng trong phòng, ngoài cửa sổ là tiếng gió rít gào, đập ầm ầm vào cửa sổ cùng với những tia chớp lúc loé lúc tắt báo hiệu một cơn giông sắp đến. " Có vẻ sẽ có mưa " Takao thơ thẩn nghĩ. Anh biết ngày này cuối cùng sẽ đến - ngày mà anh và Shin - chan phải đối mặt thẳng thắn với nhau nếu như họ còn ở chung một đội bóng. Có lẽ ... tình yêu và tình bạn không phải lúc nào cũng vẹn toàn. Ngay khi anh hạ quyết tâm lên tiếng thì điều mà Takao cũng không ngờ đến...Midorima lại là người mở lời đầu tiên :

-Takao....

Mưa đã bắt đầu rơi.

-.... Những lời cậu nói hôm đó... tôi đã suy nghĩ rất nhiều và nhận ra đó hoàn toàn là ... sự thật.

Midorima cay đắng thừa nhận. Sau khi nói ra điều đó, hắn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng đã đè ép mình bấy lâu nay.

-Vậy thì sao ?

Họ vẫn sẽ là đối thủ của nhau. Takao tàn nhẫn vạch trần sự thật. Ngoài kia.. mưa đang dần nặng hạt hơn, từng giọt... lại từng giọt nối tiếp thi nhau rơi xuống.

-Thì sao ư ? Vậy thì chúng ta sẽ là tình địch của nhau.

Đúng là... không thể tránh được kết cục này. Nhưng lời nói tiếp theo của Midorima là điều mà Takao trước giờ chưa từng nghĩ đến.

-Vì vậy chúng ta sẽ hợp tác với nhau.

?? Takao ngoáy ngoáy lại lỗ tai của mình để chắc chắn anh không nghe lầm những gì Midorima vừa nói. Sau khi chắc chắn những gì mình vừa nghe là sự thật, Takao nhìn Midorima với vẻ mặt không thể tin nổi :

-Hợp tác ?

-Đúng vậy !

Mưa bắt đầu nhẹ dần đi.

-Như cậu đã biết, Kuroko là một con người đáng yêu, dễ thương từ hồi còn bé, càng lớn cậu ấy càng bộc lộ sự quyến rũ của mình ra, ngay cả sự mờ nhạt bẩm sinh cũng dần không che giấu nổi điều đó. Chính vì vậy khiến cho bất cứ ai khi tiếp xúc với Kuroko đều đem lòng yêu mến và thèm khát cậu ấy ! Bla.. bla.. ( Lược bỏ mấy trăm chữ Midorima khen Kuroko :]] )

Midorima nói một lèo không ngừng nghỉ cho đến khi khô cả cổ họng. Hắn uống một hớp nước rồi tiếp tục :

-Chính vì vậy tôi cũng như cậu có rất nhiều kẻ thù cần phải tiêu diệt cho đến khi chạm được vào Kuroko. Mà cậu biết rồi đấy " Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn " ! Tôi với cậu sẽ tạm thời hợp tác với nhau cho đến khi đá đít được hết lũ kia. Vậy thì... ý cậu thế nào ?

Midorima nhìn thẳng vào Takao với ánh mắt nghiêm túc. Sự quyết tâm tràn ngập đôi mắt hắn, không do dự, sợ hãi.

-Phi vụ có lời như này tại sao tôi lại không tham gia cơ chứ ! Rất vui khi được hợp tác với cậu, Shin - chan.

Takao cười lớn trước câu nói của Midorima. Anh giơ nắm đấm của mình lên, cụng vào tay của Midorima - minh chứng cho hiệp ước giữa hai người họ. Ngoài kia, trời lại sáng, tiếng chim hót véo von đâu đây vang vọng cả không gian. Có những ngày mưa khiến lòng ta não nề đến kì lạ, mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm trong ổ chăn ấm áp của mình để nghỉ ngơi. Nhưng đâu phải lúc nào cũng vậy, có lúc khi mưa tôi sẽ chạy vù ra ngoài tắm mưa, tận hưởng không khí trong lành của bầu trời, mong đợi cầu vồng đôi khi sẽ xuất hiện. Có khi lại là ngồi nghe tiếng mưa rơi, trong lòng thanh thản đến kì lạ. Người ta luôn gắn mưa với những câu chuyện buồn nhưng đối với tôi, mưa là hi vọng. Vì sau cơn mưa, trời sẽ lại sáng....

-.- -.- -.- -.- -.- -.- -.- -.-

Kuroko không biết mình đã ở trong căn phòng tối tăm này được bao lâu. Khi mọi thứ về lại sắc đen nguyên bản, tất cả mọi thứ kể cả thời gian dường như đều vô dụng. Rồi... Kuroko nghe thấy tiếng mưa rơi " Tí tách... tí tách ", từng hạt .. lại từng hạt nặng nề đập xuống mặt đất. Chúng thi nhau tranh giành chỗ đứng, không đứa nào chịu nhường, tựa như lũ trẻ bướng bỉnh nhưng cũng rất đỗi đáng yêu. Kuroko bật cười trước suy nghĩ so sánh của mình. Cậu nhẹ nhàng nhắm lại, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này. Có hiếm ai biết được rằng, thực ra Kuroko rất thích mưa. Không vì lý do đặc biệt gì, chỉ đơn giản là thích thôi. Mọi thứ dưới mưa trong mắt Kuroko rực rỡ đến kì lạ. Mà.... tình cảnh này làm Kuroko nhớ đến quá khứ trước kia của mình. Cũng không gian tối đen... cũng tiếng mưa rơi....

" -Này, nhớ khoá kĩ đấy !

-Biết rồi ! Mất gì là ông thầy thể dục lại ầm ĩ cả lên chứ gì ! Lạ gì ổng nữa.

-Mày nói làm tao nhớ vụ bị mất mấy trái banh. Cười ỉa.

-Vụ đấy ông cứ đòi kí đầu tao vì nghi tao trộm chứ. Bựcccc !

-Haha....

Tiếng cười nói đi xa dần bỏ lại căn phòng chứa đồ tối đen sau lưng cùng với ... Kuroko. Quay lại vài phút trước, Kuroko đến đây để cất mấy tấm đệm mà hôm nay lớp cậu đã lấy để tập thể dục. Nhưng khi quay ra thì Kuroko phát hiện mình đã bị nhốt lại trong căn phòng này. Sau khi đập cửa mấy lần xác định không còn ai ở ngoài đó, Kuroko bình tĩnh kiếm một chỗ ngồi xuống. " Chắc tối nay phải ngủ ở đây rồi " Cậu thầm nghĩ. Vì sự hiện diện thấp đến đáng thương, Kuroko đã nhiều lần rơi vào tình cảnh như vầy. Lúc nhỏ còn có bố mẹ kiếm, khi lớn thì chỉ còn lại một mình. " Tí tách... Tí tách... ", Là mưa ! Kuroko vui vẻ ngồi lắng nghe tiếng mưa rơi. Mưa hiền hoà như muốn bao dung Kuroko trọn vẹn vào lòng. Dần dần, cậu cảm thấy buồn ngủ, ý thức Kuroko chìm dần xuống....

-Daiki ! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không !

-Nói nhỏ thôi bà chằn, điếc hết tai tôi rồi.

Tên than đen nào đó càu nhàu.

-Mẹ cậu vừa gọi cho tôi kia kìa. Tối nay bố mẹ cậu đi vắng nên cậu sẽ sang nhà tôi ăn.

-Biết rồi ! Nhiều chuyện quá !..... Á ! Sao bà véo tai tôi ! Huhu...

-Cất bóng rổ nhanh lên !

-Vâng, chị đại.

Aomine ngoài mặt khúm núm trả lời, trong lòng thì lại gào thét : " Quân tử trả thù mười năm chưa muộn ! ". Gã cầm lấy chìa khoá mở cửa ra, không gian tối đen đập vào mắt, mùi gỗ, mùi dụng cụ thể chất xộc thẳng vào mũi.... và mùi vani ?? Aomine ngớ người ra, rồi gã bất chợt quay phắt người lại. Momoi thấy hành động kì lạ của Aomine, thắc mắc gọi :

-Daiki ?

-Bà có cảm thấy một cơn gió có mùi vani vừa đi ngang qua chúng ta không ?

Momoi ngạc nhiên ra trước câu hỏi của Aomine, cô nhìn lại gã lần nữa, thấy gã vô cùng nghiêm túc nhìn mình...vô cùng nghiêm.. túc...

-Áaaa... sao bà cốc đầu tôi !

-Chơi bóng nhiều bị sảng rồi ngáo à :)) Làm gì có gió nào mùi vani !!

-Thật... Thật mà ! Nó còn nói " Cảm ơn " cơ ! Mặc dù vô cùng bé.

Không... không thể chịu đựng nữa ! Momoi cầm lấy cái chổi ngay bên cạnh rượt Aomine chạy khắp trường. Kết quả ngày hôm đó cả hai người đã về nhà muộn vô cùng và bị bố mẹ của Momoi phạt úp mặt vào tường sám hối :) "