Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 51: Có trách anh không?



Tư Cảnh Vực bỏ túi thức ăn xuống bàn rồi xoa đầu Diệp Sở An một cái, lại nhìn đến Diệp Noãn mặt mũi nhợt nhạt trên giường.

"Tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?"

Diệp Noãn khẽ lắc đầu, cười nhàn nhạt, bảo:

"Không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là hơi mệt một chút."

"Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra."

Sau khi bác sĩ đến kiểm tra lại cho Diệp Noãn, bà ấy bảo cơ thể cô đang bình phục rất tốt, dưỡng bệnh một khoảng thời gian là được. 

Cậu bé Diệp Sở An rất hiểu chuyện, muốn cho người lớn có khoảng không gian riêng với nhau nên lấy phần của mình chạy ra ngoài, nói rằng đang rất đói bụng, ra ngoài ăn uống sẽ thoải mái hơn.

Phòng bệnh lúc này chỉ còn lại Tư Cảnh Vực và Diệp Noãn đối diện với nhau. Nghĩ đến hắn đã không màng cứu mình, cô cảm thấy khá bối rối.

Tư Cảnh Vực trông thấy vẻ gượng gạo đó của cô, hắn không biểu hiện gì, lấy phần cháo nóng hổi trong túi thức ăn ra. Mùi hương theo từng nhịp khuấy cháo của hắn sọc vào mũi Diệp Noãn làm bụng cô reo  hò kháng nghị. 

Tư Cảnh Vực múc một muỗng cháo lên thổi thổi, sau đó đưa đến trước cô.

"Há miệng!"

Diệp Noãn liền lắc đầu từ chối:

"Tôi tự ăn được rồi!"

Đôi mày đẹp đẽ của hắn cau lại, giọng điệu rõ không vui:

"Bảo em há miệng thì mau há miệng ra ăn mau!"

Cô hơi khó xử, nhưng cũng không kháng nghị nữa, đành nghe lời hắn há miệng ra. Chất lỏng sền sệt thấm vào lưỡi Diệp Noãn, hương vị cháo rất vừa miệng cô.

"Cảm ơn anh!"

Hành động múc cháo của Tư Cảnh Vực ngừng lại. Hắn hiểu cô cảm ơn mình vì việc gì, cười nhạt nhìn Diệp Noãn.

"Sao? Cảm động rồi?"

Chút cảm động của cô vừa nhem nhói đã bị hắn làm cho tiêu tan, quay ngoắt sang chỗ khác. Tư Cảnh Vực cười ra tiếng, dùng hai tay nâng mặt cô đối diện với mình.

Ánh mắt đùa cợt ban nãy không còn đâu, thay vào đó là sự nghiêm túc khó tả, cũng có chút muộn phiền, chút yêu thương.

"Noãn Noãn, xin lỗi! Là tôi xử lý chuyện của Saka không dứt khoát để em bị cô ta bắt đi, là tôi bảo vệ em không tốt!"

Đôi bàn tay hắn xoa xoa hai cái má mềm mại của cô. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền trên da mặt làm Diệp Noãn mê man, hai mắt trong veo nhìn gương mặt sắc nét của người đàn ông, đột ngột phũ phàng đẩy hai tay hắn ra.

"Noãn Noãn gì chứ? Nghe sến súa chết được. Chúng ta không thân thiết đến nỗi xưng hô thế đâu."

Hắn xoa xoa đầu cô, lại buồn cười. Tư Cảnh Vực thấy nhũ danh này rất hợp với Diệp Noãn. Mà nhìn cô với vẻ giận dỗi như này rất đáng yêu mới xoa đầu cưng chiều, lại lần nữa chọc cho cô tức giận, nắm lấy cái gối chọi thẳng vào mặt hắn vừa hét:

"Này này, đừng tưởng anh cứu tôi rồi tôi sẽ ngoan ngoãn bị anh xoa đầu như An An nhá? Mau cút ra khỏi phòng ngay cho tôi."

"Đừng tức giận, ngồi yên đó, tay em còn đang truyền dịch đấy."

Tư Cảnh Vực để cô ngồi ngay ngắn lại. Thở dài một hơi rồi kéo cô ôm chặt trong ngực mình.

"Đừng vùng vẫy. Tôi chỉ muốn ôm em một chút."

"Không được, buông ra!"

Hắn ôm lấy lưng cô xoa xoa, đôi mắt nghiêm nghị nhắm lại. Có trời mới biết lúc Diệp Noãn bị Saka đẩy rơi xuống hồ, hắn đã khẩn trương thế nào.

Hắn lúc ấy chẳng còn để thứ gì vào mắt, suy nghĩ đầu tiên chính là nhảy xuống cứu cô.

Khi đưa được Diệp Noãn lên bờ, hắn lại một lần nữa mất bình tĩnh bởi kiểm tra được cô không còn thở nữa. Hắn lúc đó rất cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng. Lần đầu tiên hắn biết chữ "sợ" nó kinh khủng thế nào. 

Người cao ngạo như hắn nào có sợ thứ gì, nay lại sợ mất cô.

Người phụ nữ trong lòng hắn không cự quậy nữa, hắn cũng thả lỏng cô ra một chút, cúi đầu hít thở hương tóc mềm mại của cô một hơi, thoả nỗi lòng lo lắng hai ngày hai đêm nay.

"Noãn Noãn, có trách anh không?"

Cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang dùng loại ánh mắt kì lạ với mình, cau mày hỏi:

"Trách gì chứ? Ý anh… là chuyện của Saka?"

Hắn khẽ gật đầu. Cô rất bình tĩnh thong dong nói:

"Tính tình cô ta xấu xa như vậy tôi đã nhận ra từ rất lâu rồi. Với lại lúc ở buổi tiệc anh chỉ có lòng đòi lại công bằng cho tôi thôi mà, không trách anh đâu."

"Thật sao?"

"Thật!"

Nghe được lời khẳng định này, Tư Cảnh Vực nhẹ nhõm hơn hẳn, đã ôm rồi phát nghiện, cứ ôm khư khư không chịu buông Diệp Noãn ra.

Cô thế mà lại không kháng cự hắn. Mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng Tư Cảnh Vực cứ thế chui vào mũi cô, như một chất gây nghiện làm cô yếu ớt, làm cô dựa dẫm không muốn buông. Cô muốn tham lam chiếm hữu cho thỏa một lần này.

"Hai người đúng thật là khó hiểu, bày trò gì mà chăn gối bay khắp nơi thế không biết."

Giọng nói lanh lãnh của cậu bé làm  Diệp Noãn thất tỉnh, xấu hổ buông Tư Cảnh Vực ra, mặt mày bắt đầu đỏ bừng lên.

Diệp Sở An chưa hết khó chịu, lại lên tiếng than thở.

"Muốn đùa vui gì thì hai người cũng phải nhỏ tiếng chút chứ, làm phòng kế bên than vãn ồn ào suốt kia kìa. Chẳng biết hai người là đứa trẻ bảy tuổi hay là con nữa. Lớn rồi sao lại để đứa bé bảy tuổi nhắc nhở như vậy, hai người có cảm thấy hổ thẹn không?"

Cậu bé hoá giận như thế chính là vì vừa nãy bị người nhà mấy phòng lân cận than trách với cậu vì tiếng hét của mẹ cậu. Diệp Sở An không biết phải giấu mặt đi đâu.

Tư Cảnh Vực nhìn xung quanh căn phòng bệnh, ra vẻ khinh thường.

"Bệnh viện lớn mà chẳng có cách âm sao?"

"Chú à, đây là bệnh viện đó, nếu mà gắn cách âm, bệnh nhân có gặp bất trắc làm gì sao có thể hô hoán nhanh được. Cháu thấy chú theo đuổi mẹ cháu đến giảm bớt IQ luôn rồi. Hay là lúc chú cứu mẹ cháu dưới nước đã chạm trúng ở đâu?"

"Thằng nhóc lắm mồm này!"

Tư Cảnh Vực thẳng tay vác Diệp Sở An lên vai, tét vào mông cậu một cái.

"Nhóc không được nói giọng điệu như vậy với người lớn biết chưa?"

"Chú mau thả cháu xuống, mẹ ơi!"

Diệp Noãn vờ như không thấy gì, nhìn bọn họ rất đỗi buồn cười, cô không nhịn được mà che miệng.

Tư Cảnh Vực nhướng mày:

"Hửm? Còn muốn kêu mẹ giải cứu? Nhóc con, từ giờ chú sẽ dạy con cách cư xử đúng mực với người lớn. Con mà dám nói leo thử xem, chú đánh tét mông con."

"Mẹ ơi, chú đánh con kìa!"

Diệp Sở An đưa đôi mắt đáng thương cầu cứu cô, không ngờ sự thật phũ phàng, Diệp Noãn không giúp gì cho cậu còn cười nắc nẻ. Đây rốt cuộc có phải là mẹ cậu không?

"Đến công ty với chú, để mẹ cháu nghỉ ngơi đi."

"Không chịu đâu, thả cháu xuống, thả xuống…"

Tiếng của Diệp Sở An càng lúc càng xa. Diệp Noãn sau khi nhìn cánh cửa đóng lại, liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Cậu nhóc này để cho Tư Cảnh Vực dạy dỗ cũng tốt, dẫu sau cùng là quan hệ cha con…

Cô lại nhớ đến hôm bản thân ngay phút đối diện với cái chết đã hối hận về việc mình tráo đổi kết quả xét nghiệm ADN.

Hiện tại, cô không muốn cứ ích kỷ như vậy, nhưng Tư Cảnh Vực đã có hôn thê. Con của cô làm sao sống tốt? Càng nghĩ Diệp Noãn càng rầu rĩ.

Điện thoại kêu vang lên. Cô vươn tay bắt máy, nghe được tin tức không mấy hay ho.