Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!

Chương 95: Hãy tha thứ cho anh



Địa hình sốc nảy khiến cho cơ thể của Diệp Noãn không ngừng va đập vào khoan xe, đầu đập vào vật vô cùng cứng làm cho cô tỉnh dậy.

Trong người vẫn còn ngấm thuốc ngủ, khi tỉnh giấc Diệp Noãn cảm thấy toàn thân truyền đến từng cơn đau tê tái, hệt như búa bổ vào đầu.

Cô hơi cử động người, xương cốt rã rời giống không phải của mình. Diệp Noãn mở mắt, tầm nhìn liền bị che chắn bởi lớp vải kín, tối đen như mực khiến cho cô không biết mình đang ở nơi đâu, chỉ có thể cảm nhận được bản thân đang nằm trên mặt phẳng cứng ngắc, bên tai truyền đến động cơ xe.

Trong bụng cô nghĩ thầm, lẽ nào bị ả đàn bà xấu xa Dư Diệu kia hãm hại?

Diệp Noãn định chống tay ngồi dậy nhưng phát hiện ra hai tay cùng với hai chân của mình bị trói chặt vào với nhau, bàn tay cùng với bàn chân tê cứng lại vì máu hai nơi khó lưu thông.

Xe chạy thêm một lúc nữa, sau đó dừng lại.

Diệp Noãn cố lắng nghe động tĩnh xung quanh, tiếng đóng cửa vang đến, tiếng bước chân của đoàn người vang vọng, dần tiến gần phía cô.

"Lôi con đàn bà này xuống!"

Dư Diệu đứng từ phía xa, ra hiệu cho ba gã đàn ông cao to lực lưỡng, toàn thân từ đầu đến cuối mặc trang phục màu đen, đen kính râm.

Bọn họ nghe mệnh lệnh từ cô ta, ngay lập tức tiến lại gần khoang xe phía sau. Động tác vô cùng tàn bạo, không nhẹ nhàng với phụ nữ, trực tiếp nắm lấy tóc Diệp Noãn mà lôi ra. . Có‎ gì‎ ho?????‎ Chọ????‎ ????hử‎ ????гang‎ #‎ ????гùⅿ????г????‎ yện.????n‎ #

Diệp Noãn không kịp phản ứng lại, cả cơ thể của cô theo đà lôi kéo của đối phương, mất trọng lực rơi xuống đất.

Cảm nhận được viền cỏ sắc bén cắt vào da thịt, Diệp Noãn đoán được ý đồ của Dư Diệu. Cô cố gắng ngồi vực dậy, lại bị bàn tay to khoẻ của gã đàn ông bụng phệ nắm chặt lấy cái ót, nhẫn tâm kéo lê cơ thể cô một đoạn rõ dài. Hắn ta ép Diệp Noãn quỳ dưới chân Dư Diệp, ép mặt cô sát vào mu bàn chân của cô ta.

Dư Diệu đắc ý ngửa mặt lên trời cười lớn. Điệu cười rùng rợn vang vọng trong không gian tối đen như mực. Một tia chớp rạch ngang nền trời u ám, đèn pin được bật sáng, chiếu rọi vào đoàn người đang bận rộn khu vực thẳm heo ít không bóng dáng người qua lại.

Ả ta ngồi chễm chệ trên ghế, tay chống dưới cằm, hai chân vắt chéo lại với nhau, ánh mắt đầy tà khí nhìn đăm chiêu lấy dáng vẻ chật vật của con mồi dưới chân.

"Diệp Noãn, cùng tôi chơi trò trốn tình không?"

Gương mặt dưới ánh đèn vàng ánh lên nét thần bí, khoé môi cong lên để lộ một nụ cười quái ác. Vừa nói ả ra đưa chân ra nâng cằm của Diệp Noãn lên cao, miệng không ngừng buông lời chế giễu.

"Tôi đã mất mấy năm qua để theo đuổi Tư Cảnh Vực không thành, vậy mà cô chỉ mới xuất hiện đã chiếm được thiện cảm của hắn ta. Cô tưởng chỉ cần dùng vài chiêu trò dơ bẩn của mình là có thể tranh giành Tư Cảnh Vực với tôi sao? Thật không tự lựa sức mình."

Mười năm trước, khi còn học thời cao trung, Dư Diệu vô tình gặp Tư Cảnh Vực dưới mái hiên trường khi đang trú mưa. Kể từ giây phút ánh mắt chạm nhau, trái tim của cô ta rung động, biết thích một ai đó. Những ngày sau Dư Diệu tìm cách tiếp cận xin wechat của Tư Cảnh Vực, nhưng khổ nỗi hắn luôn trưng nét mặt lạnh lùng với ả ta.

Có một lần Dư Diệu nhân ngày Valentine đã mạnh dạn tỏ tình hắn trước hàng nghìn ánh mắt của đám đông, nhưng lại bị hắn phũ phàng từ chối. Kể từ đó cô ta đã ghi hận trong lòng, tìm mọi cách để rửa nỗi nhục này.

Đến khi học năm hai, Dư Diệu mới phát hiện ra người đàn ông mình thích đã có vị hôn thê. Vì để trả thù Tư Cảnh Vực, cô ta đã lén lút đứng sau tất cả mọi việc làm sai trái, bỏ ra không ít tiền để mua chuộc đám bạn học trong trường, gây khó dễ với Cố Nguyệt. Bạo lực học đường ngày ngày diễn ra, mà Cố Nguyệt vốn dĩ hiền lành nên khi bị đám bạn bắt nạt cô không dám nói với một ai. Từ đó cô ấy bị ám ảnh khi gặp đám đông, sau này đi du học bên nước ngoài mới hồi phục lại tinh thần của mình.

Dư Diệu vốn dĩ dùng tuyệt chiêu mỹ nhân kế để quyến rũ Tư Cảnh Vực, nhưng lúc đó cô ta lại bị người nhà đưa sang bên Ý học tập để sang này nắm giữ tài sản của gia tộc.

Cô ta cũng không ngờ Tư Nguỵ Minh lại biết mọi chuyện sai trái mà chín năm trước đã làm với Cố Nguyệt. Lợi dụng điểm yếu đó từ Dư Diệu, ông ta đã giao phó cho ả ta một nhiệm vụ, trong vòng mười ngày khiến cho Diệp Noãn biến mất hoàn toàn, đổi lại cô ta sẽ có được Tư Cảnh Vực.

Đâu ai có thể lường trước được mọi việc. Chính kế hoạch đầy bất cẩn này khiến cho cô ta hối hận mãi mãi.

Vào lúc cô ta định ra tay với Diệp Noãn, bên tai bỗng truyền đến ba tiếng súng thật đanh thép.



Dư Diệu giật mình, ngước mắt lên nhìn về phía thoát ra tiếng động đó.

Đập vào mắt cô là một bóng dáng mập mờ của một người, dưới đất có ba tên vệ sĩ đã ngã gục dưới họng súng của người thần bí.

"Không... không thể nào... không thể như vậy..."

Sắc mặt của cô ta tái xanh không còn giọt máu nào, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía người đàn ông thoát ẩn thoát hiện trong bóng tối.

Dư Diệu nhìn thấy hắn ta như nhìn thấy thần chết đang tiến lại gần. Toàn thân run rẩy đứng dậy khỏi ghế, sợ hãi lùi lại phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Tại sao..."

Dáng người này đích thị là Tư Cảnh Vực!

Cô ta không ngờ hắn có thể thoát khỏi những tên vệ sĩ đã từng lăn lộn trong giới sát thủ, tìm đến tận nơi cô ta đang tính ra tay thủ tiêu Diệp Noãn.

"Dư Diệu, cuộc chơi đã kết thúc!"

Gọng súng vẫn còn bốc một làn khói trắng hướng về phía mi tâm của Dư Diệu, từng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần phía cô ta.

Dư Diệu bị động thái của người đàn ông doạ sợ đến hồn bay phách tán. Nhưng cô ta không hề yếu thế. Vào giây phút cận kề với cái chết, bỗng nhiên bộ não của cô ả nảy số, ánh mắt không giấu khỏi nỗi sợ hãi mà nhìn về phía sau lưng Tư Cảnh Vực.

"Bác... bác Tư... cháu... cháu xin lỗi..."

Tư Cảnh Vực theo phản xạ mà nhìn về phía sau lưng, nhân cơ hội đó cô ta nhanh như cắt xông đến lôi Diệp Noãn đứng dậy. Trong tay cầm một con dao găm được mài giũa sắc bén kề sát vào cổ của Diệp Noãn, ép cô làm con tin.

"Tư Cảnh Vực! Nếu anh còn tiến lại gần, tôi sẽ giết chết con đàn bà này!"

Đối mặt sự đe doạ của ả ta, Tư Cảnh Vực vẫn giữ sắc mặt không cảm xúc, con ngươi u ám liếc nhìn Diệp Noãn trong tay cô ta, sau đó lại nhìn về phía gương mặt hoảng sợ của Dư Diệu.

"Cô đừng tỏ bản thân mình cứng rắn như vậy! Đến cầm con dao mà tay cô cũng run cày sấy, thử hỏi cô có dám ra tay thủ tiêu cô ta hay không?"

Tư Cảnh Vực hạ súng xuống, bước chân điềm tĩnh tiến lại gần về phía ả.

"Anh đừng có lại đây! Đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi!"

"Cô cứ việc ra tay! Tôi căn bản không có hứng thú với người đàn bà đã qua một đời chồng."

"Nói dối! Chính mắt tôi nhìn thấy anh đã trao nhẫn đính hôn cho cô ta, còn nói là không có hứng thú?"

Người đàn ông cười lại, đốt điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi, sau đó nhả ra một làn khói trắng đục.

"Ha, tóm lại cô có ra tay không hay là để tôi ra tay hộ?"

Lời nói vừa dứt, Tư Cảnh Vực lập tức rút súng ra nhắm thẳng vào bụng chân Diệp Noãn mà bắn.

"A..."



Diệp Noãn sửng sốt, mắt trừng lớn dưới lớp vải đen, hai chân đứng không vững mà ngã khuỵu xuống đất, máu từ bắp chân không ngừng tuôn ra.

"Anh..."

Dư Diệu không ngờ Tư Cảnh Vực ra tay với người phụ nữ mà hắn yêu. Nhân lúc cô ta không để ý, một tiếng súng vang lên.

Chỉ thấy con dao trên tay Dư Diệu rơi xuống, ngay sau đó hai tay đưa lên ôm chặt lấy ngực phải của mình, máu từ miệng vết súng chảy ra thấm đẫm lòng bàn tay của ả.

Tư Cảnh Vực mặt lạnh gài súng vài đai lưng, sau đó tiến lại về phía Diệp Noãn.

Khoé môi giật nhẹ vài cái, con ngươi hằn lên vài tia máu đỏ.

Hắn giúp Diệp Noãn cởi bỏ vải che mắt cùng với dây thừng ở tay và chân, dang tay ra bế cô vào lòng.

"Xin lỗi!"

Giờ phút này hắn không biết phải giải thích làm sao, chỉ biết mở miệng nói một câu xin lỗi.

Từ phía sau lưng Tư Cảnh Vực xuất hiện một người đàn ông khác, trên tay cũng cầm một khẩu súng lục.

"Anh Vực, tôi đã đến muộn!"

Tư Cảnh Vực không thèm liếc nhìn người đàn ô g, ngay lập tức đưa Diệp Noãn rời đi.

Trước khi đi, hắn nhắc nhở người đàn ông kia một câu.

"Xử lý cô ta cho tốt vào, sau đó đưa đến cho lão già đó."

Bất cứ kẻ nào động đến người phụ nữ của hắn, chẳng khác nào tìm đến cái chết.

Tư Cảnh Vực đưa cô vào chiếc xe jeep gần đó. Hắn ra phía sau khoang xe lấy ra một hộp cứu thương.

Hắn tiêm cho cô một liều thuốc tê, sát trùng lưỡi dao bằng rượu, sau đó lấy cồn rửa miệng vết thương của cô.

Tư Cảnh Vực thuần thục cắt đi phần thịt sưng tấy sung quanh, nhẹ nhàng lấy viên đạn ra, sau đó băng bó lại vết thương cho cô.

Từ đầu đến cuối, Diệp Noãn không thèm liếc nhìn hắn, ánh mắt nhìn vô hồn trong không trung, sắc mặt trách bệnh vì chảy máu quá nhiều.

Hắn đau lòng nhìn cô, sau đó vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, lực ôm thật chặt.

"Noãn Noãn, anh thật sự hết cách nên mới làm như vậy..."

Hắn thật sự hết cách rồi! Vì không muốn Diệp Noãn bị ả đàn bà Dư Diệu đem tính mạng ra làm trò đùa, vậy nên hắn mới tự tay làm tổn thương cô.

"Hãy tha thứ cho anh… Noãn Noãn..."

Hắn không hiểu vì sao nước mắt tự dưng lăn trào khỏi hốc mắt. Là vì hắn làm tổn thương người mình yêu hay là vì biết được cô là người phụ nữ bảy năm trước hắn không muốn đánh mất?