Bảo Bối Của Tổng Tài Hàn Thiếu

Chương 22: Cô Ấy Là Vợ Tôi....!



Sau chuyện đêm qua. Từ lúc thức dậy thì anh cảm thấy cô lạ lắm. Luôn có vẻ né tránh anh. Anh chả hiểu lí do. Lúc trên đường đến công ty, anh và cô cũng chả nói với nhau lời nào. Vì có nói thì cô cũng không trả lời.

*Hông lẽ đêm qua mình làm mạnh quá hả ta*Anh thầm nghĩ. *Không thể nào.! Cô ấy chắc chắn không giận mình vì việc đó.! Vậy là lí do gì.?* Trong đầu anh lúc nào cũng tự đặt câu hỏi.

Đến công ty cô cũng không ở phòng làm việc với anh. Cô đi lòng vòng, có khi anh kêu cô, cô cũng như không nghe thấy.

Cứ như vậy đến tận trưa. Anh và cô cùng đi ăn trưa. Anh tự quyết với mình rằng sẽ hỏi lí do tại sao cô lại cho anh ăn một đóng bơ siêu to khổng lồ như vậy.

Đến nhà hàng, anh và cô vào một phòng ăn riêng. Cô tỏ ý không muốn trong đấy mà chỉ muốn ăn ở ngoài như bao người, nhưng cuối cùng cũng phải vào trong với anh. Phục vụ bưng thức ăn vào rồi đi ra. Anh nhanh chống hỏi cô

"Này bảo bối, hôm nay em sao vậy. Anh làm gì sai à.?" Anh nhìn cô rồi nói.

"Ờm...ờm...hông có, anh hông làm gì sai. Tại hôm nay em...em...! À mà ăn đi.!" Cô nhìn anh rồi cuối mặt xuống. Gương mặt có chút ửng đỏ. Cứ nhìn thấy anh là cô lại nhớ đến chuyện tối qua. Mà hôm nay anh còn gọi cô bằng bảo bối nữa thì ai chịu nỗi.

"Em giận anh gì à.! Có chuyện gì nói với anh đi a.!" Anh nhìn cô nũng nịu nói.

Cứ nhìn thấy gương mặt nũng nịu ấy, trái tim cô như tan ra. Gương mặt đẹp trai lạnh lùng mà đi nũng nịu thì ai chịu nỗi.

"Ờm...ờm... thì là chuyện tối qua...ờm...do em say quá a...với em... em đọc tiểu thuyết có cảnh đó nên em thử làm theo...!"Cô cuối mặt ngập ngừng nói.

"À...đúng là em hơi quá đang nhưng anh thích, không sao đâu, tưởng chuyện gì.!" Anh từ tốn nói với cô. Gương mặt hiện lên ý cười.

"Em...em sợ anh chọc em..."Cô đỏ mặt nói.

"Anh không chọc em đâu, chọc như vậy không vui, anh muốn chọc chỗ khác cơ.!" Anh nói với cô rồi nở nụ cười xấu xa.

"Anh...anh kì quá à.! Ăn trưa đi a.!" Cô nói.

"Ờm. Tối nay đi dự tiệc cùng anh.!" Anh vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói.

"Dự tiệc hả.? Đó giờ em chưa được đi a.!" cô tỏ vẽ hứng thú nói với anh.

"Thôi ăn đi á. Thức ăn nguội hết rồi.!" Anh nhẹ nhàng nói với cô. Loading...

****************

Chiều.!

Cô và anh cùng về nhà. Anh đã chuẩn bị sẵn đồ cho cô mặc. Đó là bộ váy ôm 3 vòng màu xanh hơi tối. Cùng với bộ trang sức ngọc trai gồm hoa tai, dây chuyền và vòng tay.

Sau khi mặc vào thì cô thấy hơi hở, cô nhìn một hồi thì thấy ngay cái áo vest của anh. Cô lấy và khoát lên người.

Máy tóc đen uống nhẹ và lớp trang điểm vừa phải khiến cô trở thành một quý bà lịch lãm.



*Hình ảnh mang tính chất minh họa.

Thay xong cô bước ra ngoài, vẽ đẹp đó khiến anh ưu mê không lối thoát, Anh rất ghét loại phụ nữ diêm dúa nhưng riêng cô, cô lại phối đồ một cách rất quyến rũ. Nhìn cô như có nét giống một nữ tổng tài.

Cô thay xong thì tới anh.

Anh mặc một bộ vest màu nâu đen, bên ngoài khoát một chiếc áo kiểu tây có cổ áo to. Tóc 2 máy thì anh vuốt một bên lên. Nhìn anh lúc ấy thật quyến rũ, và rất giống một badboy chính hiệu.



*Hình ảnh mang tính chất minh họa*.

Thay quần áo xong thì 2 người cùng đi ra xe và đi đến nhà của Cẩn Phong và Tuyết Vân, tại vì Ngô Tuyết và Cao Thành đã đến đó nên họ dự định đến đó rồi cùng đi.

Hôm nay anh dùng chiếc BMW thể thao của anh, Cẩn Phong và Tuyết Vân thì đi chiếc Lamborghini, còn Ngô Tuyết và Cao Thành thì đi chiếc Mercedes.

Sau 30p lái xe thì cũng đến chỗ dự tiệc. 3 chiếc xe thể thao tiền chạy vào cùng lúc mọi người đồng loạt nhìn về đó. Ngô Tuyết và Cao Thành bước ra đầu tiên, rồi đến Nam Cẩn Phong và Mộc Tuyết Vân, 4 người xuất hiện thôi cũng đủ làm mọi người há hốc mồm. Họ tò mò nói với nhau không biết là ai ở trên chiếc BMW kia. Không chờ họ đoán ra thì anh và cô đã từ từ bước ra.

6 người cùng bước vào bữa tiệc, được mọi người chú ý đến rất nhiều. Có khi lại trở thành tâm điểm của bữa tiệc.

Nếu Ngô Tuyết và Cao Thành mang vẽ thanh lịch quý phái thì Mộc Tuyết Vân và Nam Cẩn Phong mang vẽ dễ thương và ngọt ngào của những người đang yêu còn Hàn Hạo Thiên và Lục Niệm Niệm lại mang vẽ bí ẩn và quyến rũ đến mê người.

Vừa vào bữa tiệc được một lúc thì có sự xuất hiện của Lục Bạch Bạch và Tiêu Mặt Đằng.

Thấy cô, Lục Bạch Linh đi đến giả vờ hỏi. Cô bơ luôn cô ta và cùng Hàn Hạo Thiên đi gặp các vị khách khác. Được một hồi thì cô hơi mệt nên đến ghế ngồi, cho anh đi một mình.

Đang bình yên nhâm nhi ly cốc tai thì Lục Bạch Bạch đi lại, sau lưng còn có 1 người đàm ông trung niên.

"Hoắc Tổng, đây là em gái tôi.!" Lục Bạch Bạch nhìn ông ra rồi nhìn Lục Niệm Niệm.

"Chào cô Lục tôi là Hoắc Thành Nam.!" Ông ta nhìn cô rồi đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay.

"Chào ông tôi là Lục Niệm Niệm.!" Vì phép lịch sự nên cô phải chào ông ta và đưa tay ra bắt tay với ông ta.

"Tôi đi trước đây, Hoắc tổng ở đây nói chuyện với em gái tôi đi.!" nói rồi cô ta xoay người rời đi, bỏ lại người đàn ông bắt tay cô không chịu buông.

"Hoắc tổng, ngài vui lòng bỏ tay tôi ra.!"Cô tỏ ý khó chịu nói với ông ta.

"Cô em nhìn cũng quyến rũ đấy, cái áo vest này cũng không phải dạng rẻ gì, chắc người bao nuôi cô em cũng giàu lắm.!" Ông ta nhìn cô rồi nhìn vào chiếc áo vest nói.

"Hoắc tổng, xin tự trọng. Ông nói gì tôi không hiểu.!"Cô cau mày nói với ông ta.

"Cô đừng giả bộ nữa. Tôi nghe chị cô nói hết rồi.! Bỏ cái người bao nuôi cô hiện tại đi. Đi theo tôi. Kỉ thuật của tôi tốt." ông ra nhìn khắp cơ thể cô rồi nói.

"Hoắc tổng ông nói vậy là ý gì. Không ai bao nuôi tôi cả.!" Cô nói với ông ta. Lúc đó cô dùng lực và rời bàn tay mình ra khỏi bàn tay ông ta. Cô toang bước đi thì bị ông ta kéo lại.

"Không phải cô thích những người đàn ông trung niên sao, tôi đây cô đừng làm giá, cô cũng chỉ là một con đi*m được bao nuôi thôi.!" Ông nhìn nói, rồi phả khói thuốc lá mà ông ta đang hút vào mặc cô.

"Hoắc tổng xin ông xem lại lời nói và hành động của mình.!" nói rồi cô xoay qua tát vào mặt ông ta một cái.

"Con chó này.! Mày làm giá với ông đây à.!" ông ta hét lớn làm mọi người chú ý và nhìn vào. Họ bàn tán rất nhiều.

Cô thủ thế định đá ông ta một cái thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Bỏ vợ tôi ra.!" Là giọng của Hàn Hạo Thiên. Anh dùng ánh mắt lạnh lùng mà sắc lẹm nhìn ông ta.

"Hàn...Hàn tổng chào ngày... thật v...i...nh...." Ông ta nhìn anh ngập ngừng nói.

"Bỏ vợ tôi ra.!" anh nhắc lại lần 2.

"Vợ...vợ ngày ở đâu... ý ngày là sao tôi không hiểu." ông ta nhìn anh, tỏ vẽ sợ sệt nói.

"Bỏ vợ tôi ra.!" Ang nhắc lại lần thứ 3, ánh mắc lạnh lùng xen lẫn sự tức giận.

"Hàn..Hàn tổng ngài nói gì tôi không hiểu, tiểu thư Lục Niệm Niệm đây chỉ là một đứa được đàn ông bao nuôi thôi... ngài nhầm lẫn với ai rồi." Ông ta nhìn anh và nói.

Nghe đến cái tên Lục Niệm Niệm, thư kí của ông ta mặc tái mét đi đến nói với ông ta.

"Hoắc...Hoắc tổng, cô...cô Lục đây là vợ hợp...hợp pháp của Hàn..Hàn tổng.!" cậu ta ngập ngừng nói.

Vừa nghe xong câu đó mặc ông tái mét. Vội vàng buôn cô ra

"Hàn..Hàn..tổng...Hàn...Hàn...phu nhân tôi tôi xin lỗi.... tôi...tôi sai rồi.!" ông ta nhìn anh rồi nhìn cô nói.

"Bảo bối, em có sao không.!" Anh không quan tâm ông ta. Anh dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô rồi nói.

"Ông...ông ta xúc phạm em...!" Cô lao vào lòng anh ủy khuất nói.

"Anh cho em sử lí ông ta theo ý em muốn.!"Anh nói với cô.

"Ngay tại đây, ngay lúc này được chứ." Cô nói với anh.

"Được.! Nếu em muốn.!" Anh nhìn cô.

Mọi người bên ngoài há hốc mồm kinh ngạt. Đay liệu có phải là vị tổng tài lạnh lùng mà giới thượng lưu hay đồn không.

Không nói nhiều cô quay sang đá vào nhượng chân của ông ta, làm ông ta phải quỳ xuống. Cô cơi chiếc áo vest ra đưa anh cầm. Rồi dùng chân đá vào bụng ông ta.

"Cái này là do ông xúc phạm tôi.!"

Cô lại đá vào bụng ông ta một cái nữa

"Cái này là do ông phả khối thuốc lá vào mặt tôi.! Tôi rất ghét khối thuốc lá đấy.!"

Rồi thêm một cái nhưng vào lưng ông ta

"Cái này là do khi ông nghe chồng tôi kêu ông bỏ tôi ra mà ông không nghe, hại lão công của tôi phải nói đến 3 lần.

Rồi cô dùng tay tát vào mặt ông ta một cái

"Cái này là tát thay cho vợ ông, con ông và những người từng bị ông quấy rối." Cái tát này thật sự rất mạnh khiến mặt ông ta ửng đỏ và có hiện cả dấu tay.

Những người ngoài không ai dám ngăn cản vì một phần là sợ Hàn Hạo Thiên và một phần là khi thấy cô làm vậy hỏ rất hả dạ.

"Ông xã, em xong rồi.!" cô quay sang nói với Hàn Hạo Thiên.

"Được.! Tới anh.!" Anh vừa nói vừa xoa bàn tay cho cô. Anh lấy điện thoại ra và gọi cho thư kí của mình. "Hủy hợp đồng với Hoắc Thị. Thu mua lại Hoắc Thị với giá rẻ nhất." nói rồi anh lạnh lùng tắt điện thoại.

"Hàn...Hàn tổng ngày tha cho tôi đi.!" Ông ta nhìn anh vang xin.

"Tại sao tôi phải tha cho ông, khi ông đã xuất phạm vợ tôi.!" Anh lạnh lùng nhìn ông ta nói.

"Là... là do Lục Bạch Bạch .!"