“Đại ca...?” Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Lý Ý có chút lo lắng nhìn Du Tử Vân ôm Dạ Trầm Nguyệt ngồi vào trong xe.
“Không có gì, lái xe đi.” Du Tử Vân không có ngẩng đầu chỉ là lẳng lặng nhìn người trong ngực. Hắn khó hiểu không biết tại sao từ lúc Trầm Nguyệt từ bên người hắn lướt qua làm hắn rất tức giận, nhưng thời điểm cậu ngã vào trong ngực, mặc dù biết thuốc này không có tác dụng phụ, nhưng hắn không hiểu sao mình lại có chút hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên Du Tử Vân cảm thấy sợ. Điều này làm cho hắn có chút khủng bố. Một khi có nhược điểm,đó là cái làm hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hắn không thể để cho cậu thành nhược điểm của mình được. Cho nên hắn sẽ không để cho cậu rời khỏi hắn. Thậm chí là có thể phá huỷ cậu.
Xe của hắn nhanh chóng chạy ra đường cái. Nhưng mà e rằng, nhược điểm đã hình thành thì cho dù mình có phát hiện ra thì cũng đã chậm. Muốn tự tay hủy diệt nhược điểm đó vẫn là không hạ thủ được.Dù sao thì nó cũng đã trở thành chuyện cả đời.
Dạ Trầm Nguyệt một ngày không đến trường học, cũng không có thông báo cho đồng học hay lão sư biết. Mà là đã đến nữa đêm, mẹ của Trầm Nguyệt mới phát hiện bé ngoan bảo bối của nàng lần đầu tiên về trễ, hơn nữa còn tắt điện thoại, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút không đúng, gọi điện thoại cho lão sư trong trường học. Lão sư nói cậu không có đi lên lớp. Gọi điện thoại cho đồng học của cậu, ai cũng nói không nhìn thấy, điều này làm cho mẹ của Dạ Trầm Nguyệt bắt đầu bắt đầu sợ hãi.
Nàng hoảng sợ gọi điện thoại cho Dạ Tâm và Dạ Hạo, Dạ Tâm nghe xong nói sẽ lập tức trở về, mà Dạ Hạo tuy rằng đi công tác những cũng rối, dù sao cũng là cảnh sát, vẫn là tỉnh táo lại nói nàng trước tiên gọi về nhà các đồng học xem cậu có ở đó hay không. Nếu như vẫn không có, Dạ Hạo dặn nàng phải báo cảnh sát, anh cũng sẽ mau chóng chạy về.
Bóng tối vô tận —— Dạ Trầm Nguyệt mờ mịt đứng ở nơi tràn ngập một màu đen, cố gắng tìm lối thoát nhưng vẫn không thấy, cậu có chút lo lắng cùng sợ hãi.
“Cậu ấy tại sao còn chưa tỉnh?” Du Tử Vân nhìn Dạ Trầm Nguyệt ngủ say ở trên giường, khuôn mặt vốn không chút biểu tình nay lại hiện lên vẻ lo lắng.
“Có thể là do phần thuốc bị dư lại trong cơ thể nên sức đề kháng bị giảm xuống – hoặc là cơ thể cậu ta không thích hợp để dùngvới loại thuốc này.” Bác sĩ có chút kinh ngạc nhìn Du Tử Vân,tưởng mình bị hoa mắt nhưng nhìn lại thì thấy Du Tử Vân đứng dậy, ngồi bên cạnh cậu bé kia, cúi người xuống bên tai Dạ Trầm Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ ăn ngươi, ăn sạch sành sanh.” Du Tử Vân một lần một lại lần nói bên tai Dạ Trầm Nguyệt.
Trong bóng tối, Dạ Trầm Nguyệt thấy có một cái xác chết khô đang tiến lại gần cậu, miệng còn lẩm bẩm.”Ta muốn ăn ngươi —— ta muốn ăn ngươi.”
Dạ Trầm Nguyệt sợ đến xoay người bỏ chạy. Cũng không thèm nhìn xung quanh, chỉ hoảng sợ hô.”Ta không muốn bị ăn, ——Ta không muốn bị ăn.”
Ngồi cạnh bên người Dạ Trầm Nguyệt. Du Tử Vân nhìn Dạ Trầm Nguyệt đang hôn mê thì thấy tay phải của cậu đột nhiên nhúc nhích một chút.
“Bác sĩ mau nhìn, cậu ấy có phản ứng.” Du Tử Vân vui mừng, hắn cũng không biết rằng bản thân hắn đã có chút thay đổi.