Du Tử Vân lập tức sửng sốt. Nhưng là lại rất thích thú mà khôi phục như cũ. Cúi đầu nhìn Dạ Trầm Nguyệt.
“Chán ghét cũng tốt, yêu thích cũng được, chỉ cần ngươi có thể ở lại. Được rồi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi” Du Tử Vân thả Dạ Trầm Nguyệt ra. Dạ Trầm Nguyệt tức giận nhìn Du Tử Vân, cậu đứng dậy lên lầu. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt biến mất ở trong hành lang. Du Tử Vân lấy điện thoại di động nhấn một dãy số.
“Lý Ý ngươi hãy nghe cho kỹ! Ta muốn gia đình ba ngày sau Dạ Trầm Nguyệt rời khỏi Trung Quốc. Kể cả tên cảnh sát kia.” Tắt điện thoại di động, Du Tử Vân lần thứ hai đem ánh mắt nhìn về phía trên lầu.
“Dạ Trầm Nguyệt ngươi nhất định chỉ có thể thuộc về ta, ngay cả người nhà ngươi cũng không thể xen vào.” Nhưng hắn không biết ở trên lầu một Dạ Trầm Nguyệt đứng phía sau cửa phòng, mặt đầy nước mắt trượt theo cánh cửa ngồi xổm xuống. Khi Du Tử Vân xuất hiện ở phòng cũng là lúc mà Dạ Trầm Nguyệt đã ngủ say, trên mặt còn đọng nước mắt. Đứng ở đầu giường Du Tử Vân cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Dạ Trầm Nguyệt. Trong lúc ngủ, Dạ Trầm nguyệt ngủ rất không an ổn, lúc Du Tử Vân mới vừa hôn cậu, Dạ Trầm Nguyệt hơi nhúc nhích một chút. Thế nhưng vẫn không tỉnh lại nữa. Điều này làm cho Du Tử Vân có chút vui mừng.
“Lão đại, bọ họ ba giờ đêm nay sẽ lên máy bay.” Lý Ý đứng trước bàn làm việc nói.
“Đã biết, chuẩn bị xe đi.” Du Tử Vân tắt xì gà, đứng dậy đi khỏi thư phòng. Hướng phòng của Dạ Trầm Nguyệt đi đến.
“Bảo bối dậy đi, ta mang ngươi đi một nơi.” Thấy Dạ Trầm Nguyệt còn ngủ ở trên giường. Mỉm cười đi tới bên cạnh nhẹ giọng kêu. Trong giấc mộng Dạ Trầm Nguyệt mê man mở mắt ra nhìn Du Tử Vân ở gần trong gang tấc, Dạ Trầm Nguyệt không biểu cảm từ trên giường ngồi dậy. Du Tử Vân cũng không để ý đến phản ứng của Dạ Trầm Nguyệt, cười đứng dậy đi tới trước tủ quần áo mở ra.
“Mấy ngày trước ta đã cho người đặt mấy bộ quần áo, ngày hôm nay ngươi mặc bộ màu trắng này đi.” Du Tử Vân từ trên kệ đem quần áo lấy đưa tới bên người Dạ Trầm Nguyệt.
“Phải nhanh lên một chút a! Ngươi đã ngủ rất lâu rồi, bảo bối ta ở dưới lầu chờ ngươi.” Du Tử Vân nói, cúi đầu ở trên môi Dạ Trầm Nguyệt hôn một cái. Dạ Trầm Nguyệt tránh không kịp một trận buồn bực. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt buồn bực, Du Tử Vân mỉm cười quay người rời đi. Dạ Trầm Nguyệt sinh khí cầm lấy gối ném tới cánh cửa vừa đóng lại. Quay đầu lại nhìn quần áo đặt tại trên giường. Trầm tư một chút, cậu mới miễn cưỡng đứng dậy cầm quần áo lên, đi vào phòng tắm thay.
Đêm đó Trầm Nguyệt mặc quần áo tử tế sạch sẻ lúc xuống lầu, Du Tử Vân đã ngồi chờ ở trong phòng khách cùng với mười mấy người mặc đồ đen mặt không biểu cảm. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt xuóng lầu Du Tử Vân đứng dậy đi tới bên người Dạ Trầm Nguyệt, ôm eo cậu cúi đầu cười ở bên tai Dạ Trầm Nguyệt nói nhỏ.
“Bảo bối bộ quần áo này thật sự rất thích hợp với ngươi, rất xinh đẹp!”
“Ta là nam nhân, làm ơn đừng dùng từ xinh đẹp có được hay không, đó là dành cho nữ nhân.” Dạ Trầm Nguyệt sinh khí tránh khỏi ôm ấp của Du Tử Vân lại không nghĩ tới hắn cư nhiên ôm càng chặt hơn.
“Đi thôi thời gian sắp đến rồi.” Nói không để ý Dạ Trầm Nguyệt phản đối Du Tử Vân liền kéo cậu đi ra phía ngoài.
“Đi.” Nói với mấy người mặc đồ đen ở phía sau rồi quay đầu đi. Ba chiếc xe Lincoln tạo thành một đoàn lao ra đường cái. Trên đường xe bình thường đều tự động tránh ra. Những chiếc xe Mercedes-Benz cũng đều tự động tránh sang một bên, có thể tưởng tượng như đoàn xe của lãnh đạo nhà nước.
“Tại sao, chúng ta không làm bằng hữu bình thường được sao?” Vẫn luôn trầm mặc Dạ Trầm Nguyệt đột nhiên nói, làm cho Du Tử Vân bên cạnh sững sờ sau đó rất nhanh phục hồi lại *** thần.
“Đó là không có khả năng, lần thứ nhất ta nhìn thấy ngươi liền quyết định ngươi là của ta, vậy tại sao ngươi không thử tiếp nhận ta. Được rồi, đừng nói nữa đến rồi.” Du Tử Vân không tiếp tục nói chuyện về đề tài của Dạ Trầm Nguyệt. Xe chạy thật nhanh trên đường. Đến phi trường thì dừng lại.