Cả thành phố này ai cũng biết đây là gay bar. Lúc này trong quán bar cũng không náo nhiệt như mọi ngày. Dưới ánh đèn mờ nhạt, có hai nam nhân đang ngồi ở quầy rượu.
“Ta thật không nghĩ tới cha của y là kẻ buôn bán vũ khí. Suýt nữa hại chết ta.” Nam nhân mặt rầu rỉ nói.
“Hửm, tên sát thủ đó là con của hắn ta?”
“Phải, mới ra đời a, nghé con mới sinh không sợ cọp mà, thật không nghĩ tới y sẽ nhận nhiệm vụ giết ngươi.”
“Không biết tự lượng sức mình. Bây giờ ngươi định làm gì.” Du Tử Vân hừ lạnh, không để ý chút nào hỏi hắn.
“Không biết a, cho nên ta mới gọi ngươi đến đây cứu ta.” Nam nhân bất đắc dĩ uống rượu.
“Một là giết hắn, hai là đưa hắn đi.”
“Tiêu Á sao ngươi lại tới đây?” Nam nhân kinh ngạc nhìn vào người trước mắt. Thiếu niên trực tiếp từ bên người Du Tử Vân đi qua đứng ở trước mặt nam nhân “Ta yêu ngươi, ngươi lại muốn vứt bỏ ta? Ta sẽ nói với ba ba ta, ngươi tốt nhất là không nên vứt bỏ ta. Ta yêu ngươi.” (thì ra bạn sát thủ Huyết Quân tên thật là Tiêu Á:)))
” Ngươi ngươi, tại sao lại....” Nam nhân khiếp sợ, không để ý đến rượu bị đổ trên quần áo, đứng dậy nhìn thiếu niên.
“Ta nói ta yêu ngươi.” Thiếu niên không chút do dự nói, sau đó lại vọt vào trong ngực nam nhân đang đứng ngốc ở đó. Nhón chân lên hôn môi nam nhân.
“Ngươi....” Nam nhân vội vàng đẩy thiếu niên trong ngực ra. Lau ngụm nước trên môi.
“Con mẹ nó, ngươi điên rồi. Ta đã nói rồi, ta có người mình thích.”
“Vậy thì ta sẽ giết hắn.” Tiêu Á nắm chặt nắm đấm không chút do dự nói.
“Ngươi dám, có giỏi thì ngươi thử xem.” Nam nhân tức giận đi tới trước mặt Tiêu Á nắm lấy cổ áo y.
“Tại sao ta lại không dám, ta không phải gay, ta cũng không kì thị. Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác yêu một ai đó. Ta yêu ngươi. Bất kể như thế nào ngươi cũng chỉ có thể là của ta.” Du Tử Vân ngồi bên cạnh nãy giờ không nói gì, nghe được câu nói cố chấp này của thiếu niên hắn liền ngẩng đầu lên nhìn y.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể không? Một tên sát thủ mới ra đời mà muốn giết ta.”
“Nếu như ta không thể, còn có cha của ta, bọn họ chắc chắn có thể.”
“Ngươi, đúng là không thể nói lí lẽ với ngưoi.” Nam nhân thật sự bị Tiêu Á chọc tức.
“Được, ta đi, thế nhưng ta sẽ không bỏ qua.” Thiếu niên nói không hề luyến tiếc quay người rời đi.
“Nếu như biết có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ không đem y từ chỗ của ngươi về.” Nam nhân rầu rĩ ngồi xuống, nghiêm túc cầm ly rượu uống vào.
“Y là người rất thực tế.” Du Tử Vân nhớ tới cái vị kia trong nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Đừng nói chuyện của ta nữa, à mà, nghe nói ngươi đã đem cậu nhóc kia bắt lại rồi? Có nếm qua chưa hả.” Nam nhân đột nhiên nhớ tới cậu bé đáng yêu bị Du Tử Vân bắt trong tay. Du Tử Vân thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cái gì chưa nếm qua, không phải chứ?.” Nam nhân kinh ngạc suýt chút nữa phun hết rượu ra ngoài.
“Sao ngươi không tực tiếp đè cậu ta xuống.”
“Không biết tại sao, nhưng là ta không muốn là tổn thương cậu ấy.” Du Tử Vân rót cho mình một ly rượu.
“Tử Vân, cuối cùng ngươi cũng tìm được tình yêu của mình, ngươi nhất định phải trân trọng, không được tổn thương cậu ta. Ta biết ngươi không muốn có nhược điểm để người khác uy hiếp. Thế nhưng ngươi đã lựa chọn tình yêu, thì ngươi phải đối mặt với nhược điểm của mình. Hãy bảo vệ cậu bé ấy.” Nam nhân nhìn Du Tử Vân nghiêm túc nói.
“Thế nhưng ta không dám chắc ta thực sự yêu cậu ấy.” Du Tử Vân muốn phản bác.
“Vẫn là không chắc chắn a.” Nam nhân có thâm ý khác cười. Du Tử Vân không để ý sự cười nhạo nam nhân. Cúi đầu uống rượu. Hắn biết câu nói không thể lừa được người khác huống chi là tự lừa mình. Mấy ngày nay, sự thay đổi của hắn ngay cả người hầu cũng nhìn ra được. Trước đây hắn về nhà chỉ để ngủ, xem như là khách sạn vậy, mà bây giờ ngoại trừ công việc hắn đều ở nhà. Tuy rằng cậu đối với hắn lạnh nhạt. Nhưng hắn cho rằng đây chính là một sự hưởng thụ. Dựa vào cửa sổ của xe Du Tử Vân nghĩ tới đoạn đối thọai vừa rồi của hắn cùng vị bằng hữu kia.
“Tình yêu quả thật làm cho con người của ngươi thay đổi a. Ngươi cho cậu ta tự do, chính là tăng thêm sự tin tưởng vào trong tình yêu của mình.”
“Cho cậu ấy tự do? Để cậu ấy rời đi? Không thể được.” Du Tử Vân nhẹ nhàng tự nói.
“Thiếu gia.” Du Tử Vân không nhìn đến quản gia bên cạnh. Bước nhanh lên lầu. Hắn lo lắng cho bệnh của Dạ Trầm Nguyệt. Đẩy cửa phòng ra, đi tới bên giường cúi người đưa tay đặt ở trên trán Dạ Trầm Nguyệt. Thấy cậu đã hạ sốt mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt ngủ say, Du Tử Vân nhìn cậu suy nghĩ rất nhiều. Trong mơ, Dạ Trầm Nguyệt cảm giác được hình như có người đang nhìn mình. Cố gắng mở mắt ra thì nhìn thấy Du Tử Vân, không biết vì sao điều này lại làm cho cậu cảm thấy an tâm.
“Ngươi tỉnh rồi, có muốn ăn hay không, ta gọi người chuẩn bị thức ăn cho ngươi?.”
“Ân.” Dạ Trầm Nguyệt gật đầu đáp ứng. Nhìn Du Tử Vân gọi điện thoại.
“Ta thật sự đáng để ngươi yêu sao? Tại sao ngươi lại không thích nữ nhân?.” Dạ Trầm Nguyệt hỏi. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt tò mò, Du Tử Vân mỉm cười vuốt tóc Dạ Trầm Nguyệt.
“Bởi vì chỉ có nam nhân mới cho ta hi vọng, nhìn nữ nhân ta chỉ cẩm thấy buồn nôn. Ta hiện tại chỉ yêu một người, cậu ta là một đứa ngốc, cái gì cũng không biết.” Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn Du Tử Vân.