Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

Chương 1: Làm ơn cho ta chết đi!



Trên sườn núi hoang vắng, vang lên giọng nói ảm đạm của một nữ nhân trong gió!

"Hề Nhi, con nhất định phải sống, phải sống tốt, phải sống.."

Người phụ nữ còn chưa kịp nói xong, đã bị đàn sói tràn qua cắn xé cơ thể một cách tàn nhẫn, da thịt cô bê bết máu!

Cảnh tượng đẫm máu, tàn bạo! Nữ nhân ấy cứ thế trở thành bữa ăn thịnh soạn của đàn sói hoang!

"Mẫu phi, mẫu phi, không cần a, không cần.. Mẫu phi.."

Cô gái nhỏ đang trèo trên cây cứng cáp, trên mặt không chút biểu cảm, cả người đều đắm chìm trong sự sỡ hãi cực độ.

Nàng nhìn cảnh tượng đẫm máu dưới gốc cây, sởn tóc gáy, bất lực cất lên tiếng khóc, kêu gọi mẫu phi..

Cho đến khi khàn cả giọng, nàng cũng không còn phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng bầy sói vẫn không ngừng những hành động hung ác của chúng.

Cuối cùng dưới gốc cây chỉ còn lại những vết máu loang lổ trên mặt đất cùng với xương cốt, váy áo rách nát..

Một con sói, nó ngẩng đầu lên về phía cô gái nhỏ trên cây, ánh mắt nó lấp lánh ánh sáng xanh lục lạnh lùng, như muốn nói, nàng sẽ giống như mẫu phi của nàng, sẽ trở thành bữa ăn ngon của tụi nó..

Vân Lâm Li múa máy cánh tay, hai mắt nhắm chặt, trong miệng cứ lẩm bẩm: "Không cần, không cần ăn ta, không cần ăn ta.."

Bỗng nhiên, con sói hoang thả người nhảy lên, cắn một ngụm ngay trên cằm nàng, một cơn đau ập tới..

"Tránh ra, mau tránh ra, không cần ăn ta.." Trong giấc mộng, Vân Lâm Li vừa la lên, vừa đánh con sói.

"Làm càn, ngươi dám động thủ với Thái Tử điện hạ!" Thị vệ của Thái Tử Lý Bắc Mục - Lữ Dạ vang lên âm thanh sắc bén.

Vân Lâm Li bỗng từ trong mộng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy một người đang ngồi xổm bên mình, là Lý Bắc Mục. Mà tay hắn lúc này đang nhéo cằm nàng!

Vậy ra, con sói hoang trong mộng kia chính là hắn! Đường đường là Thái Tử của Đại Hưng Quốc, tới địa lao này làm cái gì? Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Nói cho bổn cung biết, vì sao phải ám sát bổn cung?"

Cơn đau ở cằm càng ngày càng mãnh liệt, nhưng Vân Lâm Li vẫn cố nén, không phát ra bất cứ âm thanh nào, kiên quyết cắn môi!

Lý Bắc Mục ép nàng đối diện với ánh mắt của hắn, tuy bị bắt nhưng ánh mắt nàng lại không hề sợ hãi

Lý do ám sát, nàng đã nói qua rất nhiều lần rồi, không muốn nói lại nữa. Chỉ là với lý do đó, Lý Bắc Mục căn bản cũng không tin!

Lý Bắc Mục nhìn biểu hiện của Vân Lâm Li không thấy nàng có biểu hiện đau đớn nào, cũng không nói lời nào, liền tăng sức lực, vẻ mặt càng thêm hung ác.

Nữ nhân này, thần kinh cảm giác đau bị phế bỏ hay sao?

Lý Bắc Mục nhìn Vân Lâm Lí thấy vết máu loang lổ, váy áo bị đánh đến rách mướp, gặn từng chữ: "Vân, Lâm, Li, ngươi muốn chết như vậy sao?"

Vân Lâm Li nhìn hắn, khoé môi cong lên một tia cười lạnh, nàng chịu đau đỡn tột cũng từ khắp cơ thể, khó khăn nói ra vài chữ: "Thái Tử điện hạ, ta muốn chết, làm ơn cho ta chết đi!"

Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt nàng đầy sự không cam lòng cùng không phục. Đáy lòng Lý Bắc Mục hung hăn run vài cái, nữ nhân đáng chết này, chết đến nơi rồi vẫn không chịu khuất phục, nhận tội!

"Ngươi dám cả gan ám sát bổn cung, vốn là đáng chết, nhưng, như vậy thì quá tiện cho ngươi, ta muốn ngươi nếm trải hết những tra tấn khổ hình, cuối cùng chết trong vật vã đau đớn tận tim gan!"

Lý Bắc Mục nói xong, buông nàng ra, đứng dậy rời, lại quay lại khinh thường bồi thêm một câu: "Ồ, ta thiếu chút nữa đã quen, ngươi sẽ không thấy đau!"

Sau khi nhìn Vân Lâm Li đầy ẩn ý, hắn quay người rời đi mang theo thị vệ Lữ Dạ.

Chưa bao lâu, Vân Lâm Li nghe thấy tiếng của một nữ nhân khóc la: "Các ngươi buông ta ra, buông ta ra, ta phạm vào tội gì? Các ngươi tại sao mang ta tới đây?"