Bạo Chúa Nhà Thái Tử Phi Lại Lên Cơn Ghen

Chương 29: Giậu đổ bìm leo!



Lý Bắc Mục nhìn ý cười nhợt nhạt trên mặt nàng, nháy mắt hoảng hốt nói: "Nàng còn sống?"

Vân Lâm Li đứng dậy chậm rãi đến gần trước mặt Lý Bắc Mục: "Ta còn sống, ngươi không có ảo giác!"

Lý Bắc Mục nhìn khuông mặt hoàn mỹ của Vân Lâm Li kia, cũng hoàn toàn không giống như là người cải trang.

"Vân Lâm Li, nàng đem bổn cung đến nơi đây, là muốn hoàn thành tâm nguyện lần trước không thành có phải không?"

Vân Lâm Li nghe xong Li Bắc Mục liền cười: "Thái Tử điện hạ, ngươi nói đúng, ta thật là muốn giết ngươi! Bất quá trước khi giết ngươi, cần cho ngươi biết một việc, là ta từ một đám hắc y nhân trong tay cứu ngươi, cho nên, ngươi mới có thể sống lâu hơn ba ngày đấy. Ngươi có phải hay không nên cảm tạ ta cho ngươi sống lâu ba ngày không đây?"

Lý Bắc Mục nhăn lại mày, đáy mắt dâng lên một cổ tức giận: "Cái gì hắc y nhân? Vân Lâm Li, nàng làm ta trúng độc, ta hiện tại tay trói gà không chặt, nàng làm chuyện vô nghĩa như vậy có thấy thú vị hay không?"

Vân Lâm Li bỗng dưng rút ra thanh đao trong tay áo, đặt dưới cằm Lý Bắc Mục, sau đó hơi chút dùng sức, đem cằm Lý Bắc Mục nâng lên.

Nàng híp lại mắt nói: "Đúng vậy, ngươi hiện tại liền giống như là một con hổ không có hàm răng, ta muốn giết ngươi, chỉ cần một giây là đủ. Về phần ta cứu ngươi khỏi bọn hắc y cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn tự mình giết ngươi. Lần trước ta thất thủ, lần này, ta tuyệt đối sẽ không."

"Vân Lâm Li, nàng bỏ đao xuống, nếu là hiện tại muốn mạng ta, nàng có thể lấy. Bất quá, nếu bây giờ nàng giết cũng là không thể coi là thành công, bởi vì nàng hiện tại cũng sẽ gặp nguy hiểm"

Vân Lâm Li lạnh lùng cười nói: "Thật nực cười, một kẻ chì biết ỷ quyền cậy thế, thích dùng đao phán xét, chê cười người khác như ngươi cũng biết quan tâm ta sao!"

Nghe xong Vân Lâm Li nói, Lý Bắc Mục càng nổi giận.

"Chê cười, ta ỷ quyền cậy thế? Vân Lâm Li đây là nguyên nhân nàng bịa ra cho lý do giết người của nàng sao?"

Vân Lâm Li cầm dao nhỏ hơi dùng sức, liền đâm vào Lý Bắc Mục vài phần, trên cổ đã có máu chảy ra.

Lý Bắc Mục nhắm hai mắt lại, nếu nữ tử này đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng hắn, hắn giờ phút này chỉ có thể nhẫn nhịn. Rốt cuộc, chính mình đang ở trong tay người khác, thân thể còn trúng độc, cả người nhẹ như bông vô lực mềm mại.

Vân Lâm Li nhìn mắt Lý Bắc Mục nhắm lại, tâm dao động, đang muốn một đao kết thúc hắn thì trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời Minh Nguyệt từng nói.

Minh Nguyệt nói lúc nàng sốt cao hôn mê, Lý Bắc Mục tự mình chườm nóng cho nàng, còn nói chưa từng gặp qua Thái Tử điện hạ đối với ai tốt như vậy..

Vân Lâm Li chính hơi hơi phân tâm, liền nghe Lý Bắc Mục nói: "Vân Lâm Li, nói cho bổn cung, vì sao phải ám sát bổn cung? Nếu muốn cho bổn cung chết, vậy làm bổn cung chết được nhắm mắt đi!"

Vân Lâm Li thế nhưng nhanh chóng thu hồi đao: "Lý Bắc Mục, lần này ta tạm thời buông tha ngươi, khi ta sốt cao, ngươi cho ngự y cứu ta một mạng, lần này ta đem ngươi từ trong tay bọn hắc cứu, xem như trả lại cho ngươi, ta cũng không lợi dụng ngươi đang gặp nguy hiểm, lần sau ta sẽ không tha cho ngươi."

Vân Lâm Li nói xong, lập tức từ trong sân đi ra. Lý Bắc Mục giơ tay, tựa hồ còn muốn nói cái gì, còn chưa kịp mở miệng, người đã không thấy.

Lý Bắc Mục nhìn hình bóng xinh đẹp biến mất ở ngoài cửa, đáy lòng bỗng nhiên mất mát không thôi.

Hắn ngã ngồi trên mặt đất, cảm xúc chán nản. Nàng nói, nàng từ trong tay hắc y nhân cứu hắn? Hắc y nhân là ai sai tới?