Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 37: Cô nương



Kinh Hàn Chương không muốn chậm trễ thời gian, tức giận mà bế Yến Hành Dục lên.

Yến Hành Dục còn chưa tỉnh ngủ hẳn, sau khi bị Kinh Hàn Chương ôm vào ngực lắc lư hai cái, rốt cuộc mới thanh tỉnh.

Kinh Hàn Chương lấy thường phục của mình khi ở phủ Đại hoàng tử đưa cho Yến Hành Dục, nói: "Mau mặc vào, Yến Trầm Tích hay đi điểm mão vào sáng sớm, không thể gặp phải hắn được."

Yến Hành Dục gật đầu, từng lớp từng lớp mà mặc bộ xiêm y to quá mức kia lên người.

Tay áo có hơi dài, Yến Hành Dục liền đặt cả hai tay trước chỗ thắt lưng, dùng tư thế như mèo con giấu móng vuốt mà gian nan che lại ống tay áo rộng lớn, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

Kinh Hàn Chương mặc áo khoác cho y, nhìn thấy động tác nhu nhuận này của y, phì cười thành tiếng.

Yến Hành Dục nghi hoặc mà nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương không giải thích, mang theo y trở về phố Hiêm Hành.

Yến Hành Dục không muốn hắn lại mạo hiểm tới phủ Tướng Quân,nói: "Điện hạ hồi cung trước đi, ta tự mình về."

Kinh Hàn Chương gật đầu: "Vậy hôm nay ngươi có tiến cung để học không?"

Yến Hành Dục suy nghĩ, dựa theo tính tình của Yến Tu Tri, chỉ sợ là sẽ không cho y tiến cung.

"Tám phần là không đi, ta sẽ nhờ ca ca tiến cung nói một tiếng với Lâm thái phó."

Không biết vì sao, Kinh Hàn Chương đột nhiên có chút bất mãn, hắn khoanh hai tay, hừ một tiếng: "Có phải ngươi gặp ai cũng sẽ thân mật gọi là ca ca không?"

Yến Hành Dục nghi hoặc nói: "Nhưng Yến Trầm Tích đích xác là ca ca ta..."

Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc y một cái, Yến Hành Dục ngây ra, mới sửa lại lời: "Huynh trưởng của ta."

Kinh Hàn Chương thư thái một chút, lại hỏi: "Vậy Yến Trọng Thâm thì sao?"

Yến Hành Dục nghiêng đầu: "Nhị ca."

Lúc này Kinh Hàn Chương mới buông tha y, nói: "Đầu tháng sau đại ca ta sẽ trở về từ biên cảnh, Yến Trọng Thâm cũng sẽ hồi kinh cùng, hắn ta tính tình ôn nhuận, tốt gấp mấy lần Yến Trầm Tích, sau này ngươi kết giao cùng với hắn cũng không tệ."

Yến Tu Tri có hai nhi tử, đại nhi tử Yến Trầm Tích là Thống lĩnh Kinh Chập Vệ, còn nhị nhi tử Yến Trọng Thâm là tướng dưới trướng Đại hoàng tử, chiến công hiển hách.

Yến Tu Tri vẫn luôn tự hào về hai nhi tử này, không biết ông mượn chuyện này để trào phúng Yến Kích bao nhiêu lần rồi nữa.

Yến Hành Dục nghĩ, chính y là một người liệt vô dụng lại nhát gan, còn Yến Vi Minh lại là cậu ấm mà người người chán ghét, Yến Kích... Bị Yến Tu Tri trào phúng, hình như cũng là điều đương nhiên.

Yến Hành Dục đột nhiên cảm thấy đồng tình với người phụ thân này.

"Đi thôi." Kinh Hàn Chương nói, "Đến lúc đó ta sẽ ra ngoài thành tiếp đón đại ca, nếu ngươi muốn đi cùng, thì ta dẫn ngươi đi."

Yến Hành Dục gật đầu: "Được."

Kinh Hàn Chương lại dặn dò vài câu, cảm thấy chính mình khi nào đột nhiên lại trở nên dong dài như vậy, lập tức im miệng, xoay người rời đi.

Nhưng còn chưa đi được hai bước, phố Hiêm Hành đã truyền tới một tiếng quát chói tai.

"Ai ở chỗ đó?!"

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục: "..."

Hai người vui vẻ chưa được bao lâu, thì bị bắt được.

Yến Hành Dục vội vàng quay đầu lại, nương theo mũ trùm rộng lớn mà nhìn lướt qua, phát hiện người đó là Yến Trầm Tích đang cầm đao lao ra ngoài.

Yến Hành Dục: "..."

Càng xui xẻo hơn!

Yến Hành Dục lập tức nói: "Điện hạ đừng để huynh trưởng nhìn thấy, mau đi đi."

Kinh Hàn Chương: "Vậy ngươi..."

"Ta sẽ không sao, hắn là huynh trưởng của ta."

Lúc này Kinh Hàn Chương mới yên tâm, nhón nhẹ chân, trực tiếp phi thân lướt qua một tòa nhà cao, trong giây lát đã biến mất trong ngã tư đường phức tạp.

Nhưng chạy được một lúc, Kinh Hàn Chương đột nhiên dừng lại, sửng sốt đứng giữa con phố trống rỗng nửa ngày, mới đột nhiên mắng một tiếng.

"Không đúng, ta nghe theo y làm gì?! Ai cho phép y ra lệnh với bản điện hạ?!"

"Cũng không phải vụng trộm yêu đương!? Ta chạy làm cái gì?!"

Hắn là Thất điện hạ, dù sáng sớm có đốt pháo ở phố Hiêm Hành, cũng không ai có thể làm gì hắn được, huống chi hắn còn chưa làm gì cả, chỉ đứng ở kia một chút.

Kinh Hàn Chương có chút ảo não, quay đấu nổi giận đùng đùng mà chạy trở về phủ Tướng Quân...

Sau khi Kinh Hàn Chương rời đi, Yến Hành Dục kéo mũ trùm đầu xuống, che lại mặt chuẩn bị chạy về phía trước.

Bởi vì xảy ra vụ việc phủ Nhiếp Chính Vương bị mất bảo vật, Yến Trầm Tích cực kỳ cảnh giác, trời còn sáng đã nhìn thấy hai người không rõ mặt lén lút ngoài phủ Tướng Quân, tám chín phần là có chủ ý xấu, cho nên mới quát to một tiếng.

Không nghĩ tới hai người kia giống như bị bắt gian tại trận, một người so với một người còn chạy nhanh hơn.

Yến Trầm Tích trực tiếp cầm đao đi tới, tính nhìn xem rốt cuộc là bọn đạo chích nào dám đánh chủ ý lên phủ Tướng Quân.

Thân thủ hắn rất tốt, cơ hồ chỉ trong giây lát đã đuổi theo thiếu niên mặc áo khoác kia, nắm chặt lấy vai của y, lạnh lùng nói: "Ngươi là kẻ nào?"

Thiếu niên bị bắt lấy, lập tức che mặt rồi ngồi xổm xuống, toàn bộ cơ thể cơ hồ đều chui vào trong áo khoác.

Rõ ràng chính là bộ dáng có tật giật mình!

Yến Trầm Tích càng thêm xác định đây là tên trộm, trực tiếp đưa tay kéo mũ xuống, muốn nhìn rõ gương mặt thật của y.

Mũ trùm đầu bị dùng sức kéo ra, vì lực đạo rất lớn. còn phát ra tiếng vải vóc bị xé rách.

Yến Trầm Tích: "Ngươi..."

Hắn còn chưa nói xong, ngay lập tức đối diện với con ngươi thuần triệt như hạt lưu ly của Yến Hành Dục.

Yến Trầm Tích: "..."



Yến Trầm Tích cứng đờ người tại chỗ, đám sương sáng sớm mang theo hơi lạnh thấu xương xộc vào, khiến hắn không khống chế mà rùng mình một cái.

"Hành Dục?!"

Yến Hành Dục ôm đầu gối, có chút lấy lòng mà nhìn Yến Trầm Tích, sợ hãi nói: "Ca... Huynh trưởng, Hành Dục, Hành Dục chỉ là đang ra ngoài tản bộ mà thôi."

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Trầm Tích trầm mặc nhìn y nửa ngày, rốt cuộc ổn định lại suy nghĩ, hắn lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài tản bộ? Bằng cái gì, bằng hai cái chân bị liệt kia của ngươi à?!"

Trước đây Yến Trầm Tích vẫn luôn không dám nói trước mặt Yến Hành Dục về việc đôi chân y, sợ sẽ khiến y thương tâm khổ sở, nhưng không ngờ tới nhóc con này dĩ nhiên lại đang giả liệt, đã thế còn lừa tất cả mọi người.

Yến Trầm Tích suýt nữa bị y làm cho tức cười, nhưng lại khó hiểu mà thở phào một hơi.

Hắn mạnh mẽ kéo Yến Hành Dục đang ngồi ôm gối lên, lạnh giọng nói: "Người vừa rồi đứng cùng ngươi là ai? Mới sáng sớm các ngươi ở đây làm cái gì? Nói."

Yến Hành Dục cực kỳ nhỏ giọng nói: "Ta có thể hỏi huynh trưởng một chuyện trước không?"

Yến Trầm Tích nhìn xem y có thể hỏi được cái gì: "Hỏi."

Yến Hành Dục kéo kéo cái áo khoác bị rách một lỗ lớn, lúng ta lúng túng nói: "Áo khoác này là điện hạ đưa ta, bị huynh trưởng kéo hỏng rồi, có thể đền lại không?"

Yến Trầm Tích: "..."

Còn đền?

Yến Trầm Tích thiếu chút nữa hừ ra mặt.

Đúng lúc này, trong màn sương cách đó không xa thong thả xuất hiện vài bóng người, Yến Trầm Tích suýt bị Yến Hành Dục làm cho tức chết, nhưng đại khái cũng biết nguyên do tại sao Yến Hành Dục lại giả liệt, đành phải trừng mắt liếc y một cái.

Trước khi những người gần đó tới gần, Yến Trầm Tích đưa tay kéo eo Yến Hành Dục, ôm y vào trong ngực, mang theo y nhẹ nhàng lướt qua tường cao vào phủ Tướng Quân.

Toàn bộ quá trình Yến Hành Dục chỉ dịu ngoan mà cúi đầu, một bộ biết nhận sai.

Yến Trầm Tích lạnh lùng nói: "Nói, người kia là ai?"

Yến Trầm Tích nói xong ngay lập tức có chút hối hận, lời này nghe sao cũng giống như đang bắt gian vậy?

Yến Hành Dục không chịu khai, cúi đầu không hề lên tiếng.

Yến Trầm Tích xem thời gian, biết không thể chậm trễ nữa, đành phẫn nộ giận dữ trừng mắt nhìn y một cái, thấp giọng nói: "Chờ ta trở lại, chúng ta sẽ tính sổ thật kỹ."

Yến Hành Dục lúc này mới ngẩng đầu: "Tính sổ chuyện áo khoác sao? Hẳn là rất đắt đấy."

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Trầm Tích đưa tay làm bộ muốn đánh y, Yến Hành Dục lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu gối không dám nói lời nào.

Yến Trầm Tích còn chưa thấy bộ dáng túng quẫn như vậy của y, suýt nữa tức cười.

"Mau đi về." Yến Trầm Tích tức giận nói, "Sương sớm dày đặc, ngươi ở đây lâu chắc chắn sẽ nhiễm bệnh."

Yến Hành Dục thấy hắn không tức giận nữa, lúc này mới ngẩng đầu cười cong mắt với hắn.

Yến Trầm Tích đuổi y về biệt viện, lúc này mới nổi giận đùng đùng mà đi tới Kinh Chập Xử để điểm mão.

Yến Hành Dục thấy rốt cuộc cũng trót lọt qua được Yến Trầm Tích, không tiếng động mà thở phào một hơi.

Trong biệt viện, A Mãn đang dịch dung, ngay cả hai nốt lệ chí cũng chấm xong rồi, nhìn thấy Yến Hành Dục trở về, lập tức "Òa" một tiếng, chút nữa là khóc luôn.

"Công tử! Ngài rốt cuộc cũng về rồi!"

A Mãn dịch dung được một nửa, miễn cưỡng có thể nhìn ra bóng dáng khuôn mặt của Yến Hành Dục, xem ra nếu Yến Hành Dục không trở lại, A Mãn sẽ triệt để dịch dung thành Yến Hành Dục để lừa gia nhân phủ Tướng Quân.

Yến Hành Dục nói: "Làm rất được."

A Mãn ủy khuất nói: "Lần tới công tử đừng như vậy nữa, ta lo lắng gần chết đấy."

Yến Hành Dục nghiêm túc nói: "Điện hạ sẽ không hại ta."

A Mãn rầm rì: "Ai mà biết được? Đêm hôm khuya khoắt hắn bắt cóc ngài, cho dù có tìm một chỗ để bán ngài đi thì có lẽ ngài còn vui tươi hớn hở giúp hắn đếm tiền đâu."

Yến Hành Dục đang chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng người nào đó treo ngược bên song cửa sổ, xích thao lung lay, Kinh Hàn Chương âm dương quái khí nói: "Công tử nhà ngươi yếu ớt như vậy, đáng được bao nhiêu đồng tiền a? Dù cho không cũng không ai nguyện ý nuôi đâu."

A Mãn chợt sợ hãi cả kinh, lập tức quay sang nhìn Yến Hành Dục.

Bởi vì sự việc xảy ra khi còn bé, Yến Hành Dục cực kỳ kiêng kỵ người khác nói y không đáng tiền, Thất điện hạ này vừa mở miệng là đâm ngay một đao vào tim Yến Hành Dục.

A Mãn thì lo lắng, liền nhìn thấy Yến Hành Dục nở nụ cười, vội vàng chạy tới kéo xích thao của Kinh Hàn Chương, trong mắt đều là sự vui mừng: "Sao điện hạ lại về đây rồi?"

A Mãn: "..."

A Mãn yên lặng hít một hơi khí lạnh, thái độ của công tử nhà hắn đối với Thất điện hạ này, quả nhiên không bình thường chút nào.

Kinh Hàn Chương từ bên ngoài nhảy vào phòng, nhướng mày nói: "Ta tới nhìn xem cái đuôi nhỏ của ngươi đã bị Yến Trầm Tích túm được chưa."

Yến Hành Dục chớp mắt: "Túm được rồi."

Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn y: "Bị túm được mà ngươi còn vui vẻ như vậy?"

Yến Hành Dục nhấp nhấp môi, nói: "Bởi vì điện hạ lo lắng cho ta, còn quay về đây nữa."

Kinh Hàn Chương: "..."

Mặt Kinh Hàn Chương có chút nóng lên, hắn giật mình mà nghĩ, kinh thành không thiếu nam nhân tốt, tiểu mỹ nhân này sẽ không thật sự mơ ước thân thể của bản điện hạ đi?

Nhưng Yến Hành Dục thật sự quá ngay thẳng, trong mắt y nhìn không ra bất luận tình cảm ái mộ nào đối với hắn, Kinh Hàn Chương đành phải xem như là chính mình đa tình.

Hắn ra vẻ không kiên nhẫn mà giật lại đuôi xích thao trong tay Yến Hành Dục, hừ cười nói: "Nếu ngươi đã hy vọng ta quay lại đây, thì vừa rồi còn bảo ta chạy đi làm gì?"

Không biết có phải Kinh Hàn Chương có tật giật mình khi trộm nai con của nhà người ta hay không, mà còn chạy đi thật.

Hồi tưởng một hồi, Kinh Hàn Chương khó hiểu mà tức giận.

Yến Hành Dục: "Ta sợ huynh trưởng sẽ cáo trạng ngài với bệ hạ."

Lúc này trong lòng Kinh Hàn Chương mới nguôi ngoai chút: "Nếu Yến Trầm Tích đánh ngươi, ngươi phải nói cho ta biết."



"Hắn sẽ không đánh ta."

Kinh Hàn Chương còn rầm rì tại kia: "Do ngươi vẫn chưa biết, đám Kinh Chập Vệ kia không phải thứ gì tốt lành, tâm ngoan thủ lạt không nhận lục thân, hắn không chừng còn đưa ngươi vào đại hình Kinh Chập Xử để hầu hạ."

Hắn đánh giá Yến Hành Dục từ trên xuống dưới, nói: "Với cái thân thể giống như một tiểu cô nương này của ngươi, chắc chắn không chịu nổi một lần đại hình."

Yến Hành Dục nghĩ thầm: "Điện hạ gọi ta là tiểu cô nương bốn lần rồi, ta nhất định phải tức giận."

Kinh Hàn Chương không hề để lại đường thoát cho mình mà tiếp tục bôi đen Yến Trầm Tích, cuối cùng thấy Yến Hành Dục vẫn một mực tín nhiệm hắn, tức giận đến mức phất tay áo rời đi.

"Ta không quản ngươi nữa!"

Kinh Hàn Chương đi rồi, A Mãn lúng ta lúng túng nói: "Công tử, Yến thống lĩnh biết rồi sao?"

Yến Hành Dục đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn xem Kinh Hàn Chương có thật sự rời đi hay không, nhìn hồi lâu cũng không thấy tung tích hắn đâu, thì mới có chút thất vọng mà rụt đầu vào.

"Ừm, bị hắn bắt gặp, ta không có cách nào giải thích được." Yến Hành Dục nói, "Bất quá hắn hẳn biết được ta vì mệnh cách của mình mà gian nan sống ở kinh thành ra sao, nên sẽ không làm chuyện dư thừa."

A Mãn có chút không tin: "Kinh Chập Vệ chỉ nghe lệnh hoàng đế, Yến Trầm Tích tuy là người của Yến gia, nhưng..."

Đôi mắt Yến Hành Dục sắc lẹm như đao, lạnh lùng đảo qua, A Mãn lập tức im như ve sầu mùa đông.

"Năm đó Kinh Chập Vệ cũng chỉ nghe lệnh của Nhiếp Chính Vương." Yến Hành Dục hờ hững nói, "Nhiếp Chính Vương qua đời, mới đến lượt hoàng đế."

A Mãn ngạc nhiên nhìn y.

Yến Hành Dục không quan tâm hắn nữa, đi đến một bên bàn, cầm bút viết xuống vài chữ.

Y đang tính quy luật trao đổi hồn phách.

Lần đầu tiên, hai người chỉ trao đổi trong một đêm; lần thứ hai là hai ngày; lần thứ ba là bốn ngày.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì lần trao đổi sau tám phần sẽ là sáu ngày.

Yến Hành Dục có chút phiền muộn, ném bút ra đằng sau, gọi A Mãn lấy một con bồ câu đưa tin tới đây, viết một phong thư cho quốc sư, nhờ hắn mau chóng tìm ra giải pháp.

Nếu dùng thân thể Kinh Hàn Chương mà không ngủ tận sáu ngày, y sợ sẽ làm hỏng luôn thân thể của Thất điện hạ mất.

Sau khi thả bồ câu, Yến Hành Dục thở phào một hơi, lại phân phó A Mãn đi làm một chuyện giúp y.

A Mãn nghe xong phân phó, hít vào một hơi khí lạnh: "Công tử, ngài..."

Có phải bị cái gì kích thích hay không? Hay là bị Ngư thần y đồng hóa rồi?

Yến Hành Dục thản nhiên nói: "Nhanh đi đi, không ta sẽ tức giận đấy."

A Mãn lập tức co giò lên chạy không ngừng.

Sau đó thời tiết vẫn luôn là trời quang mây tanh, không có chút dấu hiệu nào cho thấy tuyết rơi cả.

Yến Hành Dục sống an an ổn ổn ngây ngốc trong phủ Tướng Quân đến cuối tháng, phủ Thừa Tướng cũng không phái người tới đón y, mà có lẽ Yến Kích cũng không thèm để ý đến y đâu.

Ngược lại Yến Vi Minh đã đến đây mấy lần, nháo lớn đòi dẫn y đi Thưởng Phong lâu chơi, lại bị Yến Tu Tri mắng cho một trận xối xả, cũng không dám đến nữa.

Yến Tu Tri cũng không muốn giam hãm y, ngày thứ hai muốn y đi học ở Nam thư phòng, chỉ là nhất quyết muốn Yến Trầm Tích đưa y đi, giống như lo sợ y đi được nửa đường thì bị ám sát vậy.

Yến Trầm Tích cũng không một câu oán hận—— ngay cả chuyện hai chân của Yến Hành Dục đã tốt lên hắn cũng không nói ra nửa từ, chỉ là sau khi trở về phải dạy dỗ y một trận ra trò.

Nhưng chỉ cần Yến Hành Dục dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, Yến Trầm Tích dù có muốn nhiều lời thì cũng không mắng ra khỏi miệng được.

Việc này cứ như thế mà qua.

Đến đầu tháng chạp, Yến Tu Tri mới đồng ý để Yến Hành Dục hồi phủ, còn cố ý tự mình đưa y về, mục đính chính là làm mất mặt Yến Kích.

Nhưng Yến Kích căn bản không hề lộ diện, không thèm quan tâm tới sự khiêu khích của đệ đệ ông ta.

Ngày sáu tháng chạp, đại hàn, kinh thành rốt cuộc cũng đón một trận tuyết lớn.

Kinh Hàn Chương nhìn thấy sắc trời âm u, đại khái cũng biết tám phần sắp phải trao đổi hồn phách, cho nên cũng không quá hoảng loạn, còn cố ý viết một phong thư cho Yến Hành Dục.

"Mang hòm đựng tới tìm ta."

Cuối thư còn có bảy dấu chấm.

Trong hòm đựng bên cạnh hắn chứa đầy kim quả tử mà năm nay trong cung cố ý làm cho Thất điện hạ, coi như là tiền mừng tuổi.

Kinh Hàn Chương ngay sau khi nhận được liền lập tức muốn đưa tất cả cho Yến Hành Dục, muốn cho y đếm kim quả tử trước mặt mình.

Nghĩ tới bộ dáng vui mừng của Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương cũng có chút vui vẻ.

Rất nhanh, chờ đến khi tuyết bay đầy trời, Kinh Hàn Chương cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.

Khi mở mắt ra lần thứ hai, cơn đau quen thuộc trong tim đã nhắc nhở hắn đây là thân thể của Yến Hành Dục.

Kinh Hàn Chương không hề hoảng lọn chút nào, hắn đang mau mải xem Yến Hành Dục đang làm gì thì phát hiện mình đang ngồi cạnh bàn, trước mặt còn để một phong thư.

Chân mày Thất điện hạ cau lại, đang chuẩn bị đưa tay lấy thư, thì ập vào mắt chính là một màu hồng nhạt kỳ quái.

Kinh Hàn Chương: "???"

Kinh Hàn Chương sửng sốt, ngạc nhiên cúi đầu xuống, phát hiện không biết vì sao Yến Hành Dục lại mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, là kiểu dáng mà các cô nương mặc.

Kinh Hàn Chương trực tiếp ngây người.

Hắn đờ đẫn đưa tay đi lấy lá thư, thuận tay lật ngược lại lá thư lại, tư thái thập phần tiêu sái.

Yến Hành Dục sợ Kinh Hàn Chương không đọc được chữ, chỉ viết vài chữ đơn giản, còn cố ý bỏ bớt những chữ cái rườm rà.

Kinh Hàn Chương đọc hiểu được những chữ kia.

"Ngài mới là tiểu cô nương."

Cuối thư còn vẽ qua loa một cái đầu nai con nhỏ.

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà vò nát lá thư, hờ hững nói: "Rất tốt, ngươi mất luôn kim quả tử rồi."