Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

Chương 49: Giao phong



Yến Hành Dục muốn đi Hộ Quốc Tự, thì tất nhiên phải báo lại cho Yến Kích biết.

Y thay đổi trang phục, lau đi lớp dịch dung, bảo A Mãn đưa y đến thư phòng phủ Thừa Tướng.

Yến Kích đang ngồi trước bàn xem xét sổ sách, nghe thấy tiếng xe lăn lăn trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Đến."

Yến Hành Dục hơi cúi đầu, nói: "Phụ thân."

Yến Kích dùng bút chu sa viết vài nét bút lên trên sổ sách, xong mới nâng mắt lên liếc Yến Hành Dục một cái, ông biết Yến Hành Dục sẽ không vô cớ mà tới tìm mình, hỏi thẳng: "Muốn đi đâu?"

Yến Hành Dục: "Hộ Quốc Tự, làm bùa hộ mệnh."

"Bao lâu?"

"Hơn nửa tháng."

Yến Kích nói: "Có thể về kịp ngày Tết không?"

"Có thể."

Yến Kích gật đầu: "Được."

Yến Hành Dục không nhiều lời với ông ta nữa, hơi hơi cúi đầu, vào lúc y chuẩn bị rời đi, Yến Kích đột nhiên nói: "Vụ việc của Chương Nhạc, có phải ngươi nhúng tay vào không?"

Yến Hành Dục nghiêng đầu, con ngươi mờ mịt: "Phụ thân nói ai vậy?"

Yến Kích nhìn chằm chằm vào đôi mắt không biết gì cả của Yến Hành Dục, một lát sau mới lạnh lùng nói: "Không ai cả, trở về đi. Đêm nay có lẽ tuyết sẽ rơi, bảo hạ nhân cho thêm nhiều than một chút."

Yến Hành Dục nói: "Vâng."

A Mãn giúp y rời khỏi thư phòng, đón gió lạnh mà về tới thiên viện.

Vào trong phòng, A Mãn vẫn luôn không nói chuyện mới lên tiếng hỏi: "Tại sao ông ta đột nhiên nhắc tới Chương Nhạc?"

"Ta dùng thân thể của điện hạ đi phủ Nhiếp Chính Vương gặp Chương Nhạc." Yến Hành Dục vừa nói vừa không chút để ý mà cầm bút lên, giống như đang chuẩn bị viết thêm một bức thư khác cho Kinh Hàn Chương, "Ông ta hẳn là đang thăm dò xem liệu ta có an phận thủ thường như ông ta muốn không thôi."

A Mãn mài mực cho y, Yến Hành Dục nghiêng đầu suy nghĩ nên viết gì để có thể biểu đạt được "nỗi mong nhớ" của mình với Kinh Hàn Chương, nhưng vẫn tiếp tục nói, "Nếu đêm nay tuyết rơi, ta muốn tới phủ Tướng Quân nghe mắng trước khi tuyết rơi."

A Mãn nghi hoặc hỏi: "Vì sao không đợi sau khi tuyết rơi rồi mới đi, như thế thì có thể khiến Kinh Hàn Chương nghe mắng thay ngài rồi?"

Yến Hành Dục lắc đầu, nói: "Ta không nỡ để ngài ấy nghe mắng."

A Mãn: "..."

A Mãn trợn mắt há mồm mà nhìn Yến Hành Dục, không rõ từ lúc nào mà Yến Hành Dục lại thay đổi nhiều như vậy, hắn hoảng hốt nhớ lại lúc đầu công tử nhà hắn còn tính kế Kinh Hàn Chương uống thuốc đắng thay mình mà, bây giờ có mỗi trận mắng cũng không nỡ là sao?

Đúng lúc này, Triệu bá tay cầm một cái hòm vô cùng vui vẻ chạy vào: "Từ trong cung Thất điện hạ đưa tới, nói là cần phải tự tay giao đến tay thiếu gia."

Yến Hành Dục nghe xong hai mắt sáng lên, vội buông bút xuống, bảo A Mãn lấy hòm.

Sau khi mở hòm ra, bên trong là một khối ngọc tốt đã được điêu khắc, khắc hoa văn long phượng trình tường.

Yến Hành Dục thích tới nỗi vuốt ngọc không ngừng, lại lật tìm trong hòm, tìm được thư hồi âm trong vách ẩn của hòm.

Trên giấy chỉ viết một dòng chữ.

"Cho ngươi ngọc, im miệng."

A Mãn thật cẩn thận mà nói: "Công tử, hắn... Đây là thấy ngài phiền phức đâu."

Yến Hành Dục lắc đầu, gấp lại tờ giấy cẩn thận rồi cất vào trong tay áo: "Nếu ngài ấy thấy ta phiền phức thì sẽ không trả lời lại, cũng sẽ không đưa ngọc cho ta."

A Mãn: "..."

Công tử nhà hắn... Vậy mà lại trao đổi thân xác với loại người kỳ lạ như thế sao?!

Vì sao lại tự tin như vậy?

Yến Hành Dục thu ngọc, đành phải không tình nguyện mà "im miệng", không viết thư gửi đi nữa.

Y cất kỹ ngọc, đi tới phủ Tướng Quân.

Sắc trời đã tối, màn đêm buông xuống.

Yến Trầm Tích đứng trên bậc thang phủ Tướng Quân đợi nửa canh giờ, xe ngựa phủ Thừa Tướng rốt cuộc cũng chậm rì rì đi tới.

Rất nhanh, xe lăn của Yến Hành Dục chậm rãi trượt xuống từ trên xe ngựa, y mặc rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị mũ choàng rộng lớn che lại một nửa, chỉ lộ ra một nửa cái cằm.

Yến Hành Dục nhìn thấy Yến Trầm Tích, hơi cúi đầu: "Huynh trưởng."

Yến Trầm Tích lạnh lùng nói: "Ta còn nghĩ ngươi không dám tới."

Yến Hành Dục quy củ nói: "Huynh trưởng bảo ta tới, Hành Dục nào dám không tới."

Yến Trầm Tích trừng mắt liếc y một cái, xoay người đi vào phủ Tướng Quân: "Lại đây."

Ngữ khí mười phần không tốt.

Yến Hành Dục cũng không sợ, tùy ý A Mãn đẩy y đi vào.

Yến Tu Tri và Yến Trọng Thâm không ở phủ, sau khi Yến Trầm Tích đưa y đến võ trường của phủ Tướng Quân, đưa tay cầm lấy một thanh kiếm, tùy tay ném về phía Yến Hành Dục.

Hắn vốn nghĩ rằng với thân thủ của Yến Hành Dục, có thể tiếp được một thanh kiếm, nhưng không ngờ được thanh kiếm kia ném qua, Yến Hành Dục lại không đưa tay tiếp lấy, ngược lại toàn thân y rụt lùi về sau, hoàn toàn là một bộ sợ hãi.

Yến Trầm Tích: "..."

Cuối cùng vào lúc thanh kiếm chuẩn bị đâm tới Yến Hành Dục, vẫn là A Mãn đưa tay tiếp lấy, xoay thân kiếm một vòng lại tùy tay ném lại, rơi vừa vặn vào giá đựng binh khí.

Leng keng, cạch một thanh âm vang lên.

Yến Trầm Tích mặt không đổi sắc đối diện với Yến Hành Dục một lúc lâu, mới nói: "Thân thủ của ngươi, học từ ai?"

Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta không học từ ai cả..."

Y còn chưa nói xong, Yến Trầm Tích mặt bình tĩnh mà ngắt lời y: "Không học từ ai mà ngươi có thể giao thủ với Trọng Thâm? Không học từ ai mà ngươi có thể xuất ra từng chiêu nhắm vào cổ người khác sao?! Sự việc hôm nay ở võ trường Kinh Chập Xử có thể lừa được người khác, nhưng không lừa được ta."

Yến Hành Dục tiếp tục nói câu kế tiếp: "...Sư thầy ở Hàn Nhược Tự tập võ quanh năm, ta nhàn rỗi không có việc làm thì sẽ đi nhìn. Nhìn nhiều là biết."

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Trầm Tích không thể tin mà trừng y: "Ai nhìn người khác tập võ nhiều là biết hả?"

Yến Hành Dục nghi hoặc nói: "Ta đấy."

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Hành Dục giải thích: "Chân của ta cũng chỉ mới chữa khỏi trong hai năm, có thể đi lại cũng là việc của mấy tháng gần đây. Nhưng cốt lõi của cơ thể ta lại quá kém, có thể giao thủ với nhị ca mấy chiêu kia cũng đã là cực hạn, nếu nhiều thêm một chiêu nữa lại không được."

Yến Trầm Tích vẫn đang trừng y, phân vân hồi lâu, mới gian nan nói: "Nếu để phụ thân biết ngươi nhìn không cũng có thể học thành như này, ông ấy nhất định sẽ mắng Trọng Thâm tới hấp hối mất."

Yến Hành Dục không rõ: "Vì sao lại mắng nhị ca?"

Yến Trầm Tích nói không nên lời, từ nhỏ hắn và Yến Trọng Thâm đều khổ cực tập luyện dưới tay của Yến Tu Tri, nhiều năm mỗi ngày đều đi sớm về trễ mới có được thân thủ như ngày hôm nay, mà Yến Hành Dục chỉ dùng mắt nhìn, luyện tập mấy tháng mà có thể đánh ngang tay với Yến Trọng Thâm.

Phàm là người học võ biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ hận đến bóp chặt cổ tay khi gặp người có tiềm năng như vậy.

Yến Trầm Tích hít sâu một hơi, không so đo với y nữa, hắn nói: "Ngươi tình nguyện giấu chuyện chân bị liệt cũng muốn về kinh, rốt cuộc là vì cái gì?"



Yến Trầm Tích biết chuyện chân y bị thương là giả, lại vẫn giấu diếm thay y, vì thế, Yến Hành Dục cũng không cảnh giác với hắn như những người khác, ngoan ngoãn mà nói: "Ta chỉ là không muốn bị nhốt trong một góc lồng chim, sống một cuộc sống nhàm chán vô vị."

Những lời này y cũng từng nói với quốc sư rồi.

Yến Trầm Tích giật mình nhìn y, sau một hồi mới nói: "Chẳng lẽ kinh thành thì không như thế sao? Ngươi không muốn bị nhốt trong Hàn Nhược Tự, nhưng lại tự nguyện đâm đầu vào vũng bùn ở kinh thành này? Thiên hạ rộng lớn, có chỗ nào mà không phải là một góc?"

"Ta nói." Yến Hành Dục nhìn chằm chằm vào Yến Trầm Tích, giọng nói vừa ngoan ngoãn vừa nhu nhuận, "Ta không muốn bị nhốt ở bất kỳ chỗ nào, nếu có ai muốn ta làm chim hoàng yến, thì ta sẽ mổ mù mắt của người đó trước."

Yến Trầm Tích bước nhanh tiến lên, từ trên cao nhìn xuống y: "Hành Dục, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta cái gì cũng không muốn làm." Yến Hành Dục hơi hơi ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, nói từng chữ một, "Ta chỉ muốn là chính mình."

Yến Trầm Tích không nói lên lời.

"Huynh có thể báo cho bệ hạ biết việc chân ta đã khỏi, dù sao huynh cũng là Thống lĩnh Kinh Chập Vệ." Yến Hành Dục vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Yến Trầm Tích, giọng nói mềm nhẹ, "Không cần phải lo lắng, ta cũng sẽ không vì chuyện đó mà trách huynh. Chúng ta phò trợ cho chủ tử khác nhau, cho dù có thua thì cũng không trách ai được."

"Phò trợ chủ tử khác nhau?" Yến Trầm Tích lúng ta lúng túng hỏi, "Ngươi xem ai là chủ tử của mình?"

Yến Hành Dục lại cười: "Dù sao cũng không phải là vị mà huynh trưởng nguyện trung thành."

Yến Trầm Tích hít sâu một hơi khí lạnh, hắn cầm lấy tay Yến Hành Dục, lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn sống nữa sao?!"

"Y vì muốn sống, nên mới như vậy đấy."

Đúng lúc này, giọng nói của Yến Trọng Thâm vang lên từ một bên.

Hai người đang giằng co đều nghiêng đầu nhìn lại, Yến Trọng Thâm không biết từ lúc nào đã trở về, nhảy xuống, tươi cười ôn hòa mà nhìn hai người.

Yến Hành Dục bây giờ cũng biết là Yến Trọng Thâm đã nhận ra mình, không giấu diếm nữa, hơi cúi đầu: "Nhị ca."

Yến Trọng Thâm đi lên trước, đưa tay nhéo mặt Yến Hành Dục, cười nói: "Trận tỷ thí hôm nay rất lợi hại, không hổ là đệ đệ của ta, so với tiểu ngu xuẩn Yến Vi Minh kia thì tốt hơn nhiều lắm."

Yến Trầm Tích lạnh lùng nói: "Những gì ngươi vừa nói là có ý gì?"

Yến Trọng Thâm ngồi dựa vào xe lăn của Yến Hành Dục, làm cho xe lăn gỗ vang lên tiếng kẽo kẹt, giống như muốn gãy mất.

Yến Trọng Thâm cũng không quan tâm, thản nhiên nói: "Đại hung chi sát va chạm với tử vi là sai lầm lớn như vậy, huynh cảm thấy Thánh Thượng sẽ dễ dàng tha thứ cho y đến khi nào? Ca à, đến khi nào thì huynh mới hết ngây thơ như vậy đây?"

Yến Trầm Tích bị nghẹn lời một chút.

Yến Trọng Thâm trách Yến Trầm Tích xong, lập tức cúi đầu, cong cong con ngươi nói với Yến Hành Dục: "Hành Dục à, Đại điện hạ nhà chúng ta văn võ song toàn, tài đức vẹn toàn, ngươi có muốn suy xét việc thay đổi chủ tử không?"

Yến Hành Dục cười nói: "Ta muốn suy ngẫm lại chút."

Yến Trọng Thâm nói: "Đại điện hạ của chúng ta có rất nhiều tiền, muốn bao nhiêu vàng liền cho từng ấy vàng."

Nghe như vậy, Yến Hành Dục có chút rục rịch mà ngóc đầu dậy.

Yến Trầm Tích không thể nhịn nổi nữa mà lên tiếng: "Đủ rồi! Các ngươi đem việc này trở thành trò đùa được sao?!"

Hai người không lên tiếng, nhưng vẫn không nhận thức được mà khua tay múa chân.

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Trầm Tích bất lực thật sự, hắn chỉ tay ra ngoài, triệt để không quan tâm nữa: "Cút ra ngoài cho ta."

Yến Trọng Thâm nghe vậy, lập tức nhảy từ xe lăn xuống, bước đi như bay mà giúp Yến Hành Dục rời khỏi.

Yến Trầm Tích: "..."

Yến Trọng Thâm đưa Yến Hành Dục về phủ Thừa Tướng, dọc đường đi đều khen Đại điện hạ nhà mình hết lời, nói điện hạ nhà ta anh tuấn uy vũ, sát phạt quả quyết như nào, tài trí hơn người, học phú ngũ xa làm sao.

Yến Hành Dục nghe một hồi liền cảm thấy nhàm chán, y cũng muốn khen ngợi điện hạ nhà mình mà.

Sau khi trở lại phủ Thừa Tướng, Yến Trọng Thâm vẫn còn nghiêm túc nói: "Suy xét một chút đi, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn cũng là của Đại điện hạ nhà ta."

Yến Hành Dục: "..."

Hắn cũng dám nói vậy luôn.

Yến Trọng Thâm đưa y về thiên viện xong, lại đi bộ đến bái phỏng Yến Kích.

Yến Hành Dục hít một hơi, ngẩng đầu nhìn chân trời u ám.

A Mãn ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Công tử, rốt cuộc ngài đang suy nghĩ gì?"

Hắn muốn hỏi là vì sao Yến Hành Dục lại nói nhiều thứ vô nghĩa với Yến Trọng Thâm như vậy, nhưng Yến Hành Dục lại hiểu sai ý.

Yến Hành Dục nói: "Ta suy nghĩ về điện hạ."

A Mãn: "..."

Thật sự là thấy quỷ!

***

Trước khi Yến Hành Dục đi vào giấc ngủ, tuyết vẫn còn chưa rơi, trong tay y cầm một bức thư, bên trong đều là những câu khen ngợi Kinh Hàn Chương, nhưng lúc này y không cho thêm vàng.

Nào có ai viết thư cho "chính mình" đọc mà còn phải đưa vàng không?

Yến Hành Dục nghĩ thầm như vậy, sau đó yên tâm thoải mái mà cầm thư đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Yến Hành Dục tỉnh lại từ trên chiếc giường quen thuộc trong cung của Thất điện hạ, bên ngoài tuyết đã đọng thành một lớp dày.

Giang Phong Hoa gọi y từ bên ngoài: "Điện hạ, ngài tỉnh rồi sao? Hôm nay có bài kiểm tra luận sách, bệ hạ cũng sẽ tới, chúng ta cần phải đi sớm hơn."

Yến Hành Dục nghe xong, chậm rãi chống người đứng lên, nói: "Ta tỉnh rồi."

Lúc này Giang Phong Hoa đứng bên ngoài mới thở phào một hơi.

Hoàng đế vốn không định tới xem lần kiểm tra luận sách hôm nay—— ông ta bị sự việc của Chương Nhạc làm cho sứt đầu mẻ trán, toàn bộ triều đình ngay cả một cái chủ ý để giải quyết cũng không có, làm cho ông ta đã phiền càng thêm phiền.

Lần này đến Nam thư phòng, là vì Lâm thái phó có nói Thất điện hạ trong khoảng thời gian có tiến bộ vượt bậc, ngay cả《 Đại Học》cũng có thể đọc hiểu, thế nên hoàng đế mới chịu đựng cơn phiền lòng mà tới đây một chuyến.

Vào lúc Yến Hành Dục đi tới, ba vị hoàng tử khác đã ngồi đọc sách rất quy củ, xem ra là cực kỳ sợ hoàng đế.

Độc tố trong người Lâm thái phó đã được Ngư Tức loại bỏ, trên mặt lúc này đã không còn tử sắc như trước, ông liếc mắt nhìn Yến Hành Dục một cái, ý bảo y ngồi xuống.

Yến Hành Dục ngoan ngoãn ngồi xuống.

Học xong khóa học sáng, hoàng đế hạ triều liền tới đây ngay, cố ý đến nhìn xem nhi tử của mình rốt cuộc tiến bộ nhiều đến đâu.

Yến Hành Dục là một người cực kỳ thích quan sát người khác, cho dù có ngụy trang thật kỹ, thì y cũng đều có thể nhìn ra bộ dạng chân thật của người đó từ biểu tình sắc mặt, nhưng từ khi hoàng đế nhìn thấy "Kinh Hàn Chương", biểu tình trên khuôn mặt của hoàng đế không nhìn ra chút sơ hở nào.

Đây chắc chắn là một người phụ thân tốt chiều chuộng nhi tử, không có chút thói xấu nào.

Nếu không phải y đã biết nội tình, chỉ sợ Yến Hành Dục đều bị lớp ngụy trang của hoàng đế lừa gạt.

Hoàng đế đưa tay xoa xoa đầu Yến Hành Dục, cười vui vẻ mà tán dương: "Nghe Lâm thái phó nói thì ngươi tiến bộ cũng không ít?"

Chỗ bị ông ta chạm qua, Yến Hành Dục chỉ cảm thấy cả người run lên, suýt nữa không khống chế nổi mà đưa tay gạt tay ông ta ra, nhưng y vẫn kiềm chế được, cười nói: "Không tiến bộ mấy, chỉ là trong khoảng thời gian này vẫn luôn kết giao cùng với Yến Hành Dục, y nhắc tới vài câu nên nhi thần mới nhớ kỹ mà thôi."

Việc Kinh Hàn Chương thường xuyên chạy tới phủ Thừa Tướng, toàn bộ người trong kinh thành đều biết, nếu cứ tiếp tục che che lấp lấp sợ là sẽ khiến hoàng đế nổi lòng nghi ngờ, cho nên cứ việc quang minh chính đại mà nói thẳng ra đi.

Hoàng đế nói: "À? Hành Dục? Nghe nói y thật sự thông minh, các ngươi có thể kết giao với nhau thì không thể tốt hơn được nữa rồi."

Yến Hành Dục mỉm cười, không nói gì nữa.

Hai người đều bụng mang ý xấu, ai cũng không thể nhìn thấu lớp ngụy trạng của đối phương.

Rất nhanh, Lâm thái phó đưa ra đề bài kiểm tra luận sách ngày hôm nay.

"Chỉnh đốn quân binh"

Yến Hành Dục nhìn lướt qua, tầm mắt nhìn về phía hoàng đế đang chậm rãi thưởng thức trà.

Đây là thay đổi phương pháp để mọi người đề xuất biện pháp giải quyết chuyện Chương Nhạc.

Yến Hành Dục cúi đầu cười thầm, Ngũ hoàng tử ở một bên có lẽ đã nhìn ra ý tứ của đề bài này, nên hiện tại đang cắn răng hơi hơi phát run.

Yến Hành Dục không thể hiện điều gì cả, dù sao trong mắt hoàng đế và mọi người, y chỉ là một bao cỏ chỉ biết vui chơi.

Y nâng bút, lưu loát viết một đống chữ, trên giấy viết toàn bộ đều là "Nên chỉnh đốn", nhưng giữa những hàng chữ đó, hữu ý vô tình mà viết thêm những lời tuyên bố tưởng như là tùy tay viết xuống của thần phật.

Chẳng hạn như hồn về quê cũ, lá rụng về cội.

Trang luận sách này nhìn qua thì không giống như một trang luận sách đàng hoàng được viết bởi một vị hoàng tử đúng đắn, mà giống như thuyết giảng Phật pháp một cách lung tung tùy ý.

Y nhanh chóng viết xong, sau đó giương nanh múa vuốt mà ký tên, rồi lập tức ném cây bút trong tay đi, phát huy tính cách không ai bì nổi của Kinh Hàn Chương.

Thấy y viết xong, Lâm thái phó đi tới nhìn thử, chỉ nhìn được hai dòng mày đã nhíu lại.

Hoàng đế chú ý tới ánh mắt của Lâm thái phó, nhướng mày hỏi: "Như thế nào?"

Lâm thái phó chỉ cầm lên rồi hơ khô, tới khi nét mực khô hẳn thì mới đưa cho hoàng đế, nói đúng sự thật: "Không ra làm sao, không biết viết cái gì."

Hoàng đế cười cười, cầm lấy rồi đọc kỹ.

Lâm thái phó cho rằng hoàng đế nhìn một lần rồi sẽ giận tím mặt, không nghĩ tới ông ta lại tỉ mỉ đọc hết trang luận sách có mớ chữ xấu như gà bới kia.

Đọc xong, hoàng đế buông trang luận sách xuống, kinh ngạc nhìn về phía Yến Hành Dục.

Yến Hành Dục có chút sợ hãi mà cầu xin sự khoan dung: "Phụ hoàng, nhi thần đã cố hết sức, đừng phạt nhi thần chép sách nữa."

Hoàng đế quan sát khuôn mặt y, phát hiện trên khuôn mặt còn mang chút ngây thơ non nớt của trẻ con, cùng với sự sợ hãi đối với việc bị phạt chép sách.

Hoàng đế nhìn kỹ, đột nhiên cười ha hả, ông ta vỗ tay tán thưởng: "Không hổ là nhi tử tốt của trẫm."

Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người trong Nam thư phòng đều kinh sợ.

Yến Hành Dục ra vẻ không biết: "Phụ hoàng, có phải người đã tức tới mức hồ đồ rồi không?"

"Ha ha ha." Hoàng đế nói, "Trẫm là đang vui vẻ."

Ông ta nói xong, vỗ vỗ bả vai Yến Hành Dục, nói: "Hàn Chương lần này lập công lớn, muốn được thưởng cái gì, nói đi, trẫm đều đồng ý."

Toàn bộ người trong Nam thư phòng mặt đều dại ra, không thể tin mà nhìn hoàng đế.

Rốt cuộc bao cỏ kia đã viết gì, thế nhưng có thể làm cho hoàng đế vui mừng như vậy?

Lâm thái phó cũng có chút kinh ngạc, ông lại cầm lấy trang luận sách kia đọc một lúc lâu, vẫn không nhìn ra được nguyên do như cũ.

Nhưng Yến Hành Dục lại biết, vốn dĩ hoàng đế sẽ vui mừng, là bởi vì ông ta có thể từ trang luận sách loạn thất bát tao kia của y, biết được cách xử lý chuyện của Chương Nhạc.

Hiện giờ tin Nhiếp Chính Vương bỏ mạng oan uổng đã đồn đại khắp nơi, nếu muốn lấp kín miệng lưỡi thiên hạ, thì nhất định phải chứng minh rằng Chương Nhạc chết không phải vì giải oan cho Nhiếp Chính Vương.

Có thể biến tấu thành gia thần phủ Nhiếp Chính Vương nhiều năm chờ đợi không có kết quả, trước mặt ngàn quân thả mình nhảy từ trên tường thành xuống, chuyện này có vô số cách lý giải, nhưng tốt nhất nên phát tán đó là hành động nghênh đón vong hồn hồi kinh.

Vô số binh sĩ da ngựa bọc thây đều có mong muốn rất đơn giản, đó chính là sau khi chết trận sa trường hồn có thể về quê cũ, mà không phải bị nhốt trên chiến trường trở thành cô hồn dã quỷ.

Yến Hành Dục nhìn bộ dáng vui mừng này của hoàng đế, liền biết mục đích của mình đã đạt được, y ra vẻ mờ mịt, nghe thấy hoàng đế muốn thưởng cho mình, giống như sợ ông ta sẽ đổi ý, vội hỏi: "Vậy nhi thần muốn cái gì cũng được sao?"



Hoàng đế cười nói: "Quân vô hí ngôn*."

*Quân vô hí ngôn: nghĩa là quân vương không nói chơi.

Lúc này Yến Hành Dục mới híp mắt nói: "Nhi thần muốn đi Hộ Quốc Tự một chuyến."

Hoàng đế hỏi: "Hộ Quốc Tự?"

"Đúng vậy." Yến Hành Dục nói, "Những gì trên trang luận sách kia, đều là do Yến Hành Dục lải nhải bên tai nhi thần mãi nên nhi thần mới nhớ kỹ, tuy rằng không biết là sẽ tốt ở chỗ nào, nhưng nếu phụ hoàng nói tốt thì nhất định là tốt. Hôm qua nhi thần nghe được y muốn đi tới Hộ Quốc Tự một chuyến, cũng đúng lúc nhi thần muốn vì phụ hoàng thắp chút nhang đèn."

Hoàng đế bị Yến Hành Dục dỗ đến cực kỳ vui vẻ: "Ngươi có tấm lòng như này là đủ rồi. Thôi, ngươi muốn đi đâu thì cứ đi đi, qua năm sau cũng có thể không tới Nam thư phòng học cũng được. Nhưng nếu muốn ra khỏi thành, nhất định phải đem theo hộ vệ tốt nhất."

Yến Hành Dục nói: "Đa tạ phụ hoàng."

Hoàng đế lại xoa đầu của y, tươi cười cầm theo sách luận mà rời khỏi, cũng không quan tâm xem những nhi tử khác đã làm xong bài hay chưa.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ngay cả Lâm thái phó cũng có chút kinh ngạc mà nhìn y.

Yến Hành Dục mặc kệ những ánh mắt kỳ quái của người khác, thản nhiên hỏi: "Thái phó, ta có thể tan học được chưa?"

Lâm thái phó do dự một chút, mới hỏi: "Sách luận kia... Có ý nghĩa gì?"

Yến Hành Dục nghiêng đầu, kỳ quái nói: "Ta cũng không biết, chỉ tùy tiện viết vào thôi, rốt cuộc là phụ hoàng nhìn ra cái gì vậy?"

Lâm thái phó: "..."

Ngươi lại hỏi ta?

Giang Phong Hoa ngây người, đến khi Yến Hành Dục đã ra khỏi Nam thư phòng thì mới kịp phản ứng, hắn vội đuổi theo: "Điện hạ?"

Sau khi Yến Hành Dục đi ra Nam thư phòng, mới không dấu vết mà thở phào một hơi.

Y vốn tính toán tìm cách để Kinh Hàn Chương cùng đi Hộ Quốc Tự, không nghĩ tới lại có thể trực tiếp có cơ hội này, cũng đỡ tốn công y tìm cách khác.

Nghe thấy giọng của Giang Phong Hoa, y dừng lại bước chân, hỏi: "Làm sao thế?"

Có vẻ như Giang Phong Hoa có gì đó muốn hỏi y, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào, chỉ có thể khô cằn mà nói: "Ngài muốn đi Hộ Quốc Tự?"

"Đúng vậy."

Giang Phong Hoa thử thăm dò: "Ta có thể đi cùng ngài không?"

Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, tới khi Giang Phong Hoa cho là mình bị nhìn ra cái gì, thì Yến Hành Dục đột nhiên cười, y nói: "Đương nhiên."

Lúc này Giang Phong Hoa mới thở phào.

Yến Hành Dục nói đi Hộ Quốc Tự là đi ngay, trở về cung cho người hầu nhanh chóng thu thập một phen, định khi nào xe ngựa của phủ Thừa Tướng ra khỏi kinh thành thì đuổi theo Kinh Hàn Chương.

Lúc thay thường phục, trong lúc vô ý Yến Hành Dục cảm thấy trong vạt áo hình như có cất gì đó, y cau mày xốc vạt áo lên, lấy thứ trong vạt áo ra.

Đó chính là thư mà hôm qua y viết cho Kinh Hàn Chương.

Được Kinh Hàn Chương cất trong vạt áo bên người.

Yến Hành Dục nhìn bức thư có nhiều nếp nhăn kia một lúc lâu, không biết làm sao, mặt đột nhiên đỏ lên.

Rất nhanh, Yến Hành Dục mang theo Giang Phong Hoa ra khỏi cung, trực tiếp đi tới phủ Thừa Tướng.

Trước cổng phủ Thừa Tướng xe ngựa đã được chuẩn bị ổn thỏa, A Mãn thần tình khổ sở mà đứng bên cạnh xe ngựa, nhẫn nhục chịu khó làm sai dịch.

"Vâng, vâng vâng vâng, công tử nhà ta thật không ra làm sao."

"Đúng đúng đúng, ngài nói không sai."

"Đúng vậy, đúng vậy, y cũng không phải cố ý, công tử nhà ta cũng không biết là phải chép kinh Phật mười lăm ngày, ngài bớt giận."

"..."

Yến Hành Dục: "..."

Yến Hành Dục tiến lên, ho khan một tiếng thật to, A Mãn bị mắng tới mức đầu óc choáng váng, trong lúc vô ý nhìn thấy y, lập tức nước mắt lưng tròng: "Công..."

Yến Hành Dục: "Khụ."

Lúc này A Mãn mới nhìn thấy Giang Phong Hoa ở một bên, lập tức sửa miệng: "Điện hạ!"

Yến Hành Dục gật đầu.

Kinh Hàn Chương đang hùng hùng hổ hổ trong xe ngựa nghe được động tĩnh, lập tức vung rèm che lên, không kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn lại đây, trên mặt đều viết to "Ngươi còn có gan dám tới đây?!"

Yến Hành Dục tâm tình tốt mà tươi cười với hắn.

Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn nói: "Cười cái gì mà cười?! Ta trông buồn cười lắm hay sao?"

Giang Phong Hoa thấy thế suýt nữa bị sặc chết, lần đầu tiên hắn thấy có người dám nói chuyện như vậy với Thất điện hạ.

Yến Hành Dục vẫn còn cười, nói: "Đừng nóng giận."

Kinh Hàn Chương cả giận nói: "Ngươi cũng biết là ta đang tức giận cơ đấy?!"

Giang Phong Hoa thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt của "Thất điện hạ", thấy y thế mà vẫn cười, nhìn qua thật sự không có lửa giận khi bị người khác khiêu khích.

Giang Phong Hoa xem vậy là đủ rồi, rốt cuộc cũng nhìn vị công tử Thừa Tướng này với cái nhìn khác.

Yến Hành Dục phân phó Giang Phong Hoa một câu, sau đó trực tiếp xoay người xuống ngựa, vén rèm che liền đi vào xe ngựa.

Kinh Hàn Chương vẫn còn đang tức giận vì mười lăm ngày sắp tới còn phải chép kinh Phật, nhưng bởi vì chuyện này liên quan đến bùa hộ mệnh nên hắn lại không thể gạt gẫm được, chỉ có thể tức giận mà sinh hờn dỗi, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn quyết định ngoan ngoãn chép kinh Phật.

Sau khi Yến Hành Dục đi vào, y trực tiếp ngồi bên cạnh Kinh Hàn Chương, thuần thục mà kéo tay áo hắn, cong mắt nói: "Điện hạ đừng nóng giận, ta sẽ đi Hộ Quốc Tự cùng với ngài."

Kinh Hàn Chương khoanh hai tay trước ngực, đang không kiên nhẫn mà định hất tay y ra, nghe vậy sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Ngươi đi? Ngươi đi làm cái gì?"

Yến Hành Dục: "Ta đi để chép sách ấy."

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương lập tức vui vẻ, trực tiếp nhét tay áo vào tay Yến Hành Dục, cho y kéo, dùng sức kéo, kéo hay cắn tay áo đều được.

Một lát sau, xe ngựa chậm rãi đi khỏi thành.

Cho đến khi ra khỏi kinh thành, Kinh Hàn Chương mới hỏi: "Ngươi lại làm gì ở trong cung rồi?"

Bây giờ hoàng đế vì chuyện của Chương Nhạc nên bận túi bụi, không có chuyện sẽ thả hắn ra ngoài kinh thành để chơi bời.

Kinh Hàn Chương biết được Yến Hành Dục có năng lực, tám phần là do y đã làm cái gì nên mới có thể thuận lợi ra kinh thành.

Yến Hành Dục cũng không giấu diếm, nói cho Kinh Hàn Chương biết về sách luận mình viết.

Kinh Hàn Chương nghe xong, đột nhiên hít sâu một hơi: "Ngươi thế nhưng..."

Ánh mắt Yến Hành Dục sáng lấp lánh nhìn hắn, Lâm thái phó cũng không thể nhìn ra sách luận có vấn đề gì, nhưng Kinh Hàn Chương nghe đúng một lần đã có thể lý giải ý đồ của mình.

Yến Hành Dục hận không thể nhào vào lòng của hắn ngay bây giờ.

"Chắc chắn không lâu sau, sẽ truyền ra ý chỉ Đại hoàng tử được phong vương." Yến Hành Dục kéo tay áo của Kinh Hàn Chương cuốn lên ngón tay của mình, thuận miệng nói, "Hộ tống hài cốt của Nhiếp Chính Vương đã tử trận mười mấy năm về kinh, đây chính là công lớn đấy."

Kinh Hàn Chương phải mất lúc lâu mới nói: "Ngươi tin là hoàng đế sẽ thật sự dùng lý do này sao? Nhiếp Chính Vương chết trên chiến trường mười mấy năm, năm đó vị phó tướng còn sống sót nói thi thể Nhiếp Chính Vương không còn nữa, tìm kiếm khắp chiến trường cũng không thể tìm thấy xác của ông ấy. Hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, đột nhiên nói đại ca ta tìm thấy hài cốt, bàn dân thiên hạ sẽ tin chắc?"

Yến Hành Dục thản nhiên nói: "Không biết thiên hạ có tin hay không, nhưng hoàng đế an lòng là được."

Kinh Hàn Chương vẫn thật lâu không hoàn hồn lại.

"Không có việc gì." Yến Hành Dục kéo kéo tay áo của hắn, nói, "Chương Nhạc đã chết, nếu không cho hoàng đế một biện pháp để giải quyết chuyện này, chỉ sợ ông ta sẽ trút giận lên Đại hoàng tử vừa lúc về kinh. Nếu làm như thế không những giải quyết được vấn đề, Đại hoàng tử còn được phong vương, một tên trúng hai đích."

Kinh Hàn Chương đờ đẫn nhìn Yến Hành Dục một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ngươi muốn giúp đại ca ta sao?"

Ngón tay Yến Hành Dục run lên.

Kinh Hàn Chương thấy thần sắc trên mặt y, không dấu vết mà thở dài, nói: "Ta đã nói rồi, ta không muốn ngươi bởi vì ta mà lao vào trong vũng nước bẩn kinh thành này, nếu bị phát hiện, ta không thể bảo vệ được ngươi."

"Ta, ta sẽ không bị phát hiện, dù sao sách luận kia là do thân thể của điện hạ viết, ta chỉ sợ hoàng đế nghĩ vớ nghĩ vẩn, cho nên mới muốn cho điện hạ tới Hộ Quốc Tự để tránh bị nổi bật quá." Yến Hành Dục có chút mờ mịt nhìn hắn, "Ta đã làm sai rồi sao?"

Kinh Hàn Chương đối diện với cặp mắt gợn nước của y, sửng sốt một chút mới lập tức nói: "Không có, ngươi không làm sai gì cả."

Gợn nước trong mắt y càng nhiều thêm, y lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà điện hạ... Nhìn sao cũng không giống như vui vẻ."

Kinh Hàn Chương: "..."

Chính mình chỉ là muốn y không vì chuyện của mình mà nhọc lòng mả thôi!

Hắn biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng à?

Kinh Hàn Chương ngẩn ra, lúc này hắn mới ý thức được bản thân trời sinh chưa từng đáp trả lại với những việc tốt người khác làm cho mình.

Yến Hành Dục giúp hắn, hắn lại không có chút phản ứng nào, ví dụ như cảm ơn hay vui mừng gì cả.

Những gì hắn cho Yến Hành Dục, đến bây giờ chỉ là những phán đoán của lý tính và sự ngăn cản một cách nghiêm túc.

Rõ ràng như thế là lý trí nhất, đúng nhất, nhưng lại như một chậu nước lạnh đổ lên ngọn lửa đang cháy nồng nhiệt vậy.

Yến Hành Dục bị bản thân hắn tạt cho từng chậu nước lạnh đến héo rũ.

Kinh Hàn Chương hiếm khi tự nhìn nhận lại bản thân.

Yến Hành Dục cảm thấy vô cùng buồn bã, y ngồi đó xoa ngón tay của mình, cứ nghĩ Kinh Hàn Chương sẽ lập tức dỗ dành y, nhưng chờ hoài chờ mãi chỉ có một sự trầm mặc.

Y càng khó chịu, nhưng y muốn Kinh Hàn Chương chú ý đến mình, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ, ta, ta sắp buồn rồi."

Kinh Hàn Chương vừa mới tự nhìn nhận bản thân xong thì chợt nghe được câu nói như thế, làm hắn sợ tới mức tóc suýt nữa dựng thẳng đứng lên.

Hắn lập tức nói: "Ngươi từ từ rồi hãy buồn!"

Yến Hành Dục nghe vậy lập tức thu hồi vẻ buồn bã, ngửa đầu dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn.

Kinh Hàn Chương nghiêm mặt nói: "Ngươi giúp đại ca của ta, ta thật sự rất vui, vui đến mức muốn thưởng cho ngươi toàn bộ vàng bạc châu báu của ta."

Với người như Yến Hành Dục, nếu trực tiếp biểu đạt sự vui vẻ sẽ khiến y không cảm nhận rõ được mức độ tình cảm này, cho nên Kinh Hàn Chương tìm một lượng từ để có thể biểu đạt được cảm xúc này.

Quả nhiên, Yến Hành Dục nghe thế ánh mắt đều sáng lên.

Trong mắt Yến Hành Dục, cụm từ "Toàn bộ vàng bạc châu báu" chính là những từ ngữ thỏa mãn nhất cuộc đời này mà y nghe được.

Kinh Hàn Chương vui vẻ biểu đạt như thế, khiến Yến Hành Dục cảm thấy những chuyện mình làm đều có hồi báo.

Khi Yến Hành Dục vui vẻ sẽ bắt đầu đung đưa chân, y thậm chí còn có chút ngượng ngùng mà nói: "Nhiều, nhiều như vậy ư?"

Kinh Hàn Chương cũng là lần đầu tiên thẳng thắn như vậy, nhận được phản ứng của Yến Hành Dục, hắn cũng có chút đỏ mặt.

Kinh Hàn Chương vội ho một tiếng, nói: "Nhưng như thế này là quá mạo hiểm, lần sau ngươi đừng như vậy nữa."

Yến Hành Dục cũng biết Kinh Hàn Chương là muốn tốt cho mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."



Lúc này Kinh Hàn Chương mới yên lòng.

Bởi vì sáng sớm Kinh Hàn Chương còn phát cáu, A Mãn chưa đưa thuốc cho Kinh Hàn Chương uống được, nên hắn lấy một chiếc lò nhỏ để hâm nóng thuốc trên xe ngựa.

Bây giờ Kinh Hàn Chương đang tốt tính, liền chủ động lấy chén thuốc uống thuốc.

Yến Hành Dục ngồi ở một bên, nhìn thấy Kinh Hàn Chương cau mày uống thuốc, có chút đau lòng: "Có phải rất đắng không?"

Kinh Hàn Chương thấy đắng tới mức muốn duỗi chân, sau khi một hơi uống cạn chén thuốc thì đối diện với ánh mắt lo lắng của Yến Hành Dục, hắn vội ho khan một tiếng, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Đắng cái gì mà đắng, chút đắng cũng không có, điện hạ của ngươi còn có thể uống ba chén nữa."

Đôi mắt của Yến Hành Dục trông mong mà nhìn hắn, trong mắt đều là sự sùng kính.

Y muốn khen hắn, nhưng trên người lại không cầm theo vàng, đành phải khen ngợi bằng ánh mắt, mắt y không thèm chớp mà nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương bị y nhìn mà thiếu chút nữa gọi ngay A Mãn tới nấu cho hắn thêm ba chén thuốc nữa.

Hai người cứ như thế mà đi tới Hộ Quốc Tự, khi xuống xe ngựa là đã sau giờ Ngọ*.

*Giờ Ngọ: tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 tới 13:00 trong 24 giờ mỗi ngày.

Hộ Quốc Tự nằm ở giữa sườn núi, ngày tuyết đường trơn, người hầu nâng cỗ kiệu của Kinh Hàn Chương lên, đưa người "đi đứng không tiện" là Kinh Hàn Chương lên núi.

Tăng nhân của Hộ Quốc Tự đã nhận được tin, tiến lên đón tiếp.

Một tòa tháp cổ to như vậy mà cứ như đang hòa mình giữa núi rừng, từng nhịp hô hấp đều là hơi mát lạnh của tuyết, Yến Hành Dục giúp Kinh Hàn Chương đi theo tăng nhân tới sương phòng ở hậu viện.

Hàng năm Hộ Quốc Tự đều bao quanh trong hương khói, sương phòng tuy không tính là đơn sơ, nhưng đối với Kinh Hàn Chương mà nói thì cũng không khá khẩm hơn căn phòng tranh nát của phủ Thừa Tướng là mấy, đuôi lồng mày của hắn tỏ rõ sự ghét bỏ.

Sương phòng của hai người ngay cạnh nhau, sau khi tăng nhân dẫn họ tới thì hành lễ, báo rằng mỗi ngày phải đến đại điện tụng Phật quỳ kinh vào giờ Mão*, xong liền khom người lui xuống.

*Giờ Mão: tương ứng với khoảng thời gian từ 05:00 tới 07:00 trong 24 giờ mỗi ngày.

Kinh Hàn Chương ngồi trên xe lăn, trực tiếp vắt chân lên, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Mỗi ngày đều phải dậy vào giờ Mão? Vậy thì đừng hòng ngủ vào buổi tối."

Yến Hành Dục nói: "Đến lúc đó ta sẽ gọi điện hạ dậy."

Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không oán giận nữa.

Sau khi mọi người dàn xếp xong xuôi, lại dùng một bữa chay, là đã tới buổi tối, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng biết Yến Hành Dục nói "gọi điện hạ dậy" là có ý gì.

Kinh Hàn Chương hoảng sợ nhìn Yến Hành Dục cầm gối đầu ném lên giường của hắn, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có ý gì?"

Yến Hành Dục ngoan ngoãn nói: "Làm ấm giường cho điện hạ."

Kinh Hàn Chương: "???"

Kinh Hàn Chương hít một hơi khí lạnh, hít sâu tới nỗi suýt nữa tái phát bệnh tim, hắn vỗ vỗ ngực cho bình tĩnh lại, rồi mới cả giận nói: "Cái gì mà ấm giường? Đừng có mà học bậy rồi dùng từ lung tung!"

"Ồ." Yến Hành Dục thật cẩn thận mà nhìn hắn, "Những lời này không nên nói, có phải điện hạ muốn vàng của ta không?"

Kinh Hàn Chương: "..."

Kinh Hàn Chương cũng bị tức chết rồi, hắn chỉ tay ra bên ngoài, nói: "Về phòng của ngươi mà ngủ."

"Không được đâu." Yến Hành Dục có chút buồn rầu, "Ta không ngủ được ở chỗ lạ."

Kinh Hàn Chương gào thét: "Ở bên cạnh ta thì ngươi ngủ được à?"

Đùa cái gì thế?!

Hắn vốn chỉ thuận miệng trách một câu, không nghĩ tới Yến Hành Dục thế nhưng lại gật đầu: "Đúng."

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục nói: "Từ khi ta ở trong thân xác của điện hạ, cho tới bây giờ ta chưa được một giấc ngủ ngon. Lần này thời gian đổi quá dài, nếu ta tiếp tục không ngủ được, sợ là sẽ ảnh hưởng đến thân thể của điện hạ."

Sau khi nói xong, vì không muốn bị mất vàng, nên y thay đổi cách nói khác, nghiêm túc mà nói: "Ta vì thân thể của điện hạ mà suy nghĩ đấy."

Kinh Hàn Chương: "..."

Lý do này quá mức kinh hãi thế tục, trong nhất thời Kinh Hàn Chương thế nhưng không biết nên phản bác như thế nào, mê mê hoặc hoặc mà cho Yến Hành Dục bò lên giường của hắn.

Ấm giường.

Vào đêm, Kinh Hàn Chương cả người cứng còng mà nằm sát tận mép giường, hận không thể lăn xuống giường ngay lập tức để ngủ.

Yến Hành Dục nghiêng người nằm ở bên cạnh, duỗi chân đi cọ chân của Kinh Hàn Chương, đại khái là y có chút mệt nhọc, híp mắt lẩm bẩm nói: "Ta cứ đến ngày đông là tay chân lạnh như băng, điện hạ có lạnh không? Ta ủ ấm cho ngài."

Kinh Hàn Chương: "..."

Yến Hành Dục dùng thân thể ấm áp của Thất điện hạ áp sát tới, còn đưa tay muốn làm ấm tay cho Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương triệt để hết nhịn nổi, trực tiếp giơ tay, uy hiếp nói: "Nếu ngươi dám đưa móng vuốt qua, ta liền đánh ngươi, dùng sức đánh, đến lúc đấy ngươi đừng có mà kêu đau."

Yến Hành Dục nói: "Ta chỉ là sợ điện hạ lạnh."

Kinh Hàn Chương: "Điện hạ của ngươi không lạnh!"

Yến Hành Dục: "Nhưng mà..."

Kinh Hàn Chương nói không lại y, đành phải ngồi bật dậy, khiến cho ổ chăn mà Yến Hành Dục thật vất vả làm ấm bị lật tung lên.

"A Mãn!"

Rất nhanh, A Mãn chạy vào: "Công tử? Điện hạ?"

Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Đi lấy cho ta một bình nước nóng đến, nhanh lên."

A Mãn không rõ lý do, nhưng vẫn nghe lời mà đi lấy.

Không tới một hồi, A Mãn đem bình đầy nước nóng nhét vào trong chăn, thật cẩn thận mà nhìn sắc mặt của Yến Hành Dục.

Thoạt nhìn thì Yến Hành Dục có vẻ có chút không vui, Kinh Hàn Chương mới vừa rồi còn giận tím mặt, giờ thì lại hứng thú bừng bừng nói: "Lại lấy thêm chăn cho ta."

A Mãn đi lấy thêm chăn.

Toàn bộ ổ chăn đều trở nên ấm áp, như hơi ấm mùa xuân ghé qua, Kinh Hàn Chương nghiêng mình trừng Yến Hành Dục, hỏi: "Còn lạnh không?"

Yến Hành Dục rầu rĩ nói: "Không lạnh."

"Không lạnh sao ngươi còn chưa ngủ đi!"

Kinh Hàn Chương như một vị tướng quân thắng trận, vô cùng đắc ý mà diễu võ dương oai*.

*Diễu võ dương oai: nghĩa là phô trương thanh thế, uy lực để khoe khoang, đe dọa kẻ khác.

Yến Hành Dục không lên tiếng, chôn mình trong ổ chăn, ngủ.

Kinh Hàn Chương cảm thấy lần giao phong này, chính mình nhỉnh hơn một chút, vui vẻ mà vùi vào trong chăn ấm áp.

Nhưng khi chuẩn bị ngủ, trong thoáng chốc hắn đột nhiên ý thức được.

Trận giao phong này nhìn thì giống như là thắng, nhưng hình như lại thua cái gì...

Thua cái gì đâu?

Kinh Hàn Chương trái lo phải nghĩ mà vẫn không nghĩ ra, đành phải thở phì phò mà lật người đi ngủ.