[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích

Chương 16: 16




Bên trong Lăng Tiêu Điện, công thẩm chưa bắt đầu, văn đông võ tây đang vào vị trí.
Dương Tiễn vừa cười vừa bị kéo vào Lăng Tiêu Bảo Điện, hệt như ba ngàn năm về trước khi hắn bị kéo lên đạo trường sau khi nhận hết cực hình.
Trầm Hương thấy thế tức giận: "Dương Tiễn, ngươi chúng bạn xa lánh, đến loại tình trạng này, ngươi còn cười được?"
"Chúng bạn xa lánh? Chẳng lẽ Dương Tiễn chỉ có một nhà các ngươi là thân thích?"
Một câu giống như sấm sét, nổ vang bên tai Tam Thánh Mẫu.

Trong chốc lát nàng chỉ cảm thấy đất trời tối sầm lại, như thể một lần nữa rớt xuống vực sâu không đáy dưới chân Hoa Sơn.

Dưới chân mềm nhũn, nếu không phải Trầm Hương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, nàng hẳn đã ngã nhoài ra đất.

Nàng khiếp sợ trừng mắt nhìn ca ca, lắc đầu, giống như không hề nhận ra hắn: "Nhị ca, ngươi......!Ngươi nói cái gì? Ngươi nói ai là thân thích của ngươi? Ngươi không phải......!Ngươi làm sao biến thành như thế......"
Quá ngây thơ! Nàng lúc đầu coi là, câu "đừng gọi ta ca ca, ta không có muội muội như ngươi" kia bất quá là lời nói nhảm; Nàng lúc đầu coi là, chỉ cần cả nhà mình từ nay về sau đối xử với Nhị ca thật tốt, bọn hắn còn có thể quay về làm huynh muội tốt; Nàng lúc đầu coi là, quyền thế cũng không thể hoàn toàn thay đổi một người, chỉ cần Nhị ca không còn chức vị, vẫn là Nhị ca tốt của nàng.
Nhị ca của nàng, Nhị ca cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau hơn ngàn năm, bởi vì quyền thế, không cần nàng nữa —— Từ lâu đã không cần nàng nữa!
Đây có ý nghĩa gì? Tình cảm huynh muội ba ngàn năm có ý nghĩa gì? Mẫu thân chết thảm phía dưới mười mặt trời có ý nghĩa gì? Cả đời này của ta và ngươi......!Đến cùng có ý nghĩa gì?
Dương Tiễn nhìn nàng rơi lệ, một trận ngai ngái từ lồng ngực dâng lên yết hầu.

Thanh danh đã hủy, ngại gì lại ô? Thế nhưng bao nhiêu năm qua, hắn sợ nhất để Tam muội thất vọng, đến hôm nay vẫn vậy......!Không, từ cái ngày hai mươi mốt năm trước, Tam muội đã thất vọng về hắn đến cực điểm rồi.
Nhưng hắn có thể làm gì đây? Thói quen hàng ngàn hàng vạn năm, muốn thay đổi khó khăn đến nhường nào.

Tân Thiên Điều vừa ra, trận công thẩm này, toàn bộ đều vì quy tắc về sau, chỉ cần lần này làm cho ra dáng là đủ rồi.

Muốn lần nữa có cơ hội như vậy, không biết phải chờ tới tháng năm nào, sao có thể tuỳ tiện bỏ qua hôm nay?
Hạ mắt che giấu thống khổ và bất đắc dĩ, yết hầu khẽ động, nuốt xuống nước mắt và máu tươi.
"Hừ hừ, Tam Thánh Mẫu thật quá thiện lương.

Dương Tiễn nếu không phải người như thế thì là người thế nào? Ngươi còn nhớ tình huynh muội, trong khi người ta chỉ nhận cữu cữu cữu mẫu, trong lòng làm gì có chỗ cho muội muội như ngươi? Từ tám trăm năm trước lão Trư đã nhìn ra, tên tiểu nhân vô sỉ này, chỉ cần vì quyền thế, cái gì hắn cũng dám làm!"
"Khá lắm Dương Tiểu Thánh! Lão Tôn ta hôm nay mới biết, coi như ta nhìn lầm ngươi!"
"Thắng Phật nói điều đó với hắn làm gì? Tám trăm năm trước hắn vừa lên trời nhậm chức, đã thừa nhận mẹ của mình làm sai! Uổng công Na Tra một lòng ngóng trông hắn biết quay đầu hối lỗi! Ta nên nhìn ra từ lâu, một kẻ không biết liêm sỉ quên mất gốc gác như hắn, căn bản sẽ không hối cải!"
"Tam muội muội, đừng thương tâm.

Dạng ca ca như hắn, không có còn tốt hơn!"
"Dương Tiễn, ngươi còn trông chờ Ngọc Đế Vương Mẫu giúp ngươi thoát tội, Lưu Trầm Hương ta sẽ không để ngươi đạt được mục đích!"
"A? Vậy sao?" Ngước mắt lên, lướt nhìn bốn phía, bên trong đôi mắt đầy vẻ cao ngạo, lạnh lùng và ngoan lệ, như thể tay cầm Tam Tiêm Đao độc chiến quần hùng, tứ phía đều là địch cũng không hề sợ hãi, "Chẳng lẽ Tân Thiên Điều cho phép các ngươi bỏ bệ hạ và nương nương qua một bên mà xử lý chính thần của Thiên Đình?"
"Hiển Thánh Chân Quân, đừng tiếp tục chấp mê bất ngộ." Văn Khúc Tinh Quân lắc đầu thở dài, "Nếu nghiêm túc xét luật điển, bệ hạ và nương nương là thân thích của ngươi, địa vị lại cao, vốn dĩ nên tránh cuộc thẩm vấn này."
"Tốt, vậy ngươi thử nghiêm túc một lần xem." Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, khóe mắt lại liếc sang Trầm Hương.
Cặp mắt kia, lãnh đạm, khinh miệt, bình tĩnh, sâu không thấy đáy, dễ như trở bàn tay khiến Trầm Hương phát hoả.


Năm năm, hắn từ một đứa trẻ nông thôn ngây thơ vô tri, trưởng thành thành thiếu niên anh hùng tam giới ca tụng, mà kẻ đứng trên vạn người như Dương đã thua thất bại thảm hại dưới tay hắn, thế nhưng tại sao —— Tại sao chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia, liền cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn vẫn vẹn nguyên là khoảng cách giữa phàm nhân và thần?
Trầm Hương buông ra Tam Thánh Mẫu, xông lên túm lấy cổ áo Dương Tiễn: "Ngươi còn dám phách lối như vậy! Ngươi đã thua! Đắc đạo đa trợ thất đạo quả trợ, ngươi nhìn xem cả tam giới này còn ai đứng về phía ngươi, còn chưa biết sai sao?"
Tam Thánh Mẫu vịn lấy Tiểu Ngọc, hai chân mềm như bông, run rẩy nắm tay áo Trầm Hương: "Được rồi, được rồi, Trầm Hương......"
Dương Tiễn thoáng nhìn Tam Thánh Mẫu, cẩn thận che giấu vẻ đau xót ánh lên trong mắt, nhàn nhạt nhắm mắt lại, cất lời vẫn lạnh thấu xương như cũ: "Dù sao cũng không phải lần thứ nhất gặp rủi ro.

Ta còn muốn xem xem, ai có thể cười đến cuối cùng."
Một lời kích thích ngàn cơn sóng, chúng tiên nghị luận ầm ĩ.
Dẫu khinh thường nhân cách của Dương Tiễn, cũng không thể không thừa nhận, người này võ có thể thống ngự ngàn quân, văn có thể bày mưu nghĩ kế, cả khi chỉ là phàm nhân, cũng có thể xưng là tuyệt đại nhân kiệt.

Mặc dù hiện tại hắn bị huỷ hết kinh mạch, ai biết có thể khôi phục hay không? Chưa nói đến cái khác, trọng thương như thế, lại bị khoá nguyên đinh áp chế, hắn bằng cách nào trong một đêm đã khôi phục khả năng nói chuyện? Tiếng nói tuy còn chút khàn khàn, thế nhưng khí thế hùng hổ dọa người kia không hề kém cạnh lúc bình thường.

Nhiều thần tiên đã sống được nhiều năm thậm chí nhớ tới Phong Thần Chiến năm đó, Trương Khuê và Cao Lan Anh xuyên thấu xương tỳ bà của Dương Tiễn, tự cho rằng đắc kế, lúc sau thì thế nào? Có thể sử dụng lẽ thường để phỏng đoán Dương Tiễn sao? Hơn nữa, Dương Tiễn trước đây từng ám trợ Ngưu Ma Vương đối kháng binh mã của Lý Tĩnh, sau đó không phải vẫn quan phục nguyên chức sao? Hắn có thể thoát tội hay không không phải vấn đề, chỉ là nếu để dạng tiểu thân có thù tất báo này Đông Sơn tái khởi, chúng ta làm sao tránh khỏi bị hắn trả thù?
"Không......!Không......" Tam Thánh Mẫu đã thất thố nước mắt chảy ròng, nàng thất tha thất thểu bước lên, kéo lấy thân thể tê liệt bất lực của Dương Tiễn, "Huynh muội chúng ta tại sao thành ra thế này! Tại sao lại thế?"
Dương Tiễn bị nàng kéo, vết thương trước ngực lần nữa vỡ ra.

Nhưng vết thương trên người có đau, cũng làm sao bì kịp đau lòng? Mà lòng lại đau, chẳng qua cũng tựa vết thương này, dù chảy máu, dính trên quần áo màu mực sẫm, lại có ai nhìn thấy được? Vở kịch này, hắn vẫn phải diễn tiếp.

Khẽ khép mắt, lông mi vừa dài vừa dày che giấu tất cả thống khổ và bất đắc dĩ.
Tam Thánh Mẫu run run rẩy rẩy vươn tay, đầu ngón tay chạm vào vệt máu còn mang theo hơi ấm, nàng giơ lên bàn tay trắng nõn tinh tế, kinh ngạc nhìn vết đỏ dính trên đầu ngón tay: "Nhị ca của ta, là đại anh hùng ít có trong tam giới, hắn sẽ không......!Sẽ không......" Nàng nắm chặt lấy mặt Dương Tiễn: "Nhị ca, ngươi nhìn ta!"
Yết hầu nhấp nhô, lông mi như cánh quạ chậm rãi nâng lên, lộ ra đôi mắt băng lãnh mà xa lạ bên dưới.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Tam Thánh Mẫu chỉ cảm thấy thế giới quanh mình bị tước đi tất cả sắc thái.

Nàng hít một hơi khí lạnh, hai tay buông lỏng, dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Thiên tướng mang lấy Dương Tiễn đã buông tay từ trước, nàng vừa thả ra, thân thể Dương Tiễn mất đi chèo chống, nặng nề ngã xuống một bên, một ngụm máu tươi không thể áp chế được nữa, tràn ra bên môi, chảy xuống sàn điện.
Hắn từng hứa với mẫu thân, phải chăm sóc Tam muội thật tốt, kết quả lại tự tay phá huỷ hai mươi mốt năm hạnh phúc của cả nhà nàng, thậm chí để đứa con độc nhất của nàng bị cuốn vào vòng xoáy phong ba quỷ quyệt này, lại không thể nào an bài đường lui.

Hai mươi mốt năm giam cầm lao ngục, ngày đêm hãi hùng lo lắng, nàng cuối cùng vượt qua, lại lần nữa vì chính mình mà chịu thống khổ như vậy.

Cho dù vì Tân Thiên Điều, vì tam giới chúng sinh......!Hắn tổn thương Tam muội, vẫn là muôn lần chết cũng chuộc không hết tội!
Đám người Trầm Hương phía bên kia cũng kìm nén không được nữa:
"Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, cháu trai của Ngọc Hoàng Đại Đế thì thế nào?"
"Đúng! Không thể bao che!"
"Thỉnh Ngọc Đế và Vương Mẫu tránh mặt!"
Bọn Bách Hoa Tiên Tử cũng bắt đầu phụ họa.
Cũng có người nghĩ sâu xa hơn.
Mặc dù Tân Thiên Điều thiết đặt nhiều hạn chế lên quyền lực của Ngọc Đế và Vương Mẫu, nhưng muốn áp dụng được những gì viết trên giấy, phải vượt qua rất nhiều trắc trở.


Dù sao vạn sự khởi đầu nan, có lần thứ nhất, về sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sau khi Tân Thiên Điều xuất thế, nếu trận công thẩm đầu tiên đã có thể tuân theo hình thức này, dù chỉ là làm dáng, cũng có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Trong ban võ có một người bước ra chắp tay, tiếng như chuông lớn: "Thần thỉnh bệ hạ, nương nương tuân theo di mệnh của Nữ Oa Nương Nương, tránh đi công thẩm!" Chính là Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, Văn Trọng.
"Thần tán thành Phổ Hóa Thiên Tôn." Chính Nhất Long Hổ Huyền Đàn Chân Quân, Triệu Công Minh.
"Thần tán thành." Khảm Cung Đấu Mẫu Nguyên Quân, Kim Linh Thánh Mẫu.
......
Âm thanh từng đôi từng đôi giày, rung động mặt sàn Lăng Tiêu Bảo Điện, có nặng nề, có nhẹ nhàng, có kiên định, có chần chờ.

Những người đứng đấy có lẽ không rõ, nhưng Dương Tiễn nằm trên mặt đất, nghe được rõ ràng từng tiếng.
Đó là thanh âm sông băng tan chảy.
Đủ, đủ.
Ta biết có người vẫn nguyện ý kiếm tìm ánh sáng, cho nên, không sợ chính mình vĩnh viễn tại hắc ám trầm luân.
"Thần tán thành." Giáp Thái Tuế, Dương Nhậm.
Dương Tiễn để ý, chỉ có hắn quay đầu nhìn mình một chút.
Vương Mẫu rốt cuộc bùng nổ: "Các ngươi......!Bệ hạ và bản cung quản lý tam giới, sao có thể tránh mặt trước việc lớn như vậy! Còn ra thể thống gì? Dương Tiễn tội ác ngập trời, che giấu thánh thông, may mà các khanh dám thẳng thắn can ngăn, mới đưa được tên loạn thần tặc tử này ra công lý.

Bệ hạ và bản cung căm hận hắn lừa trên gạt dưới, một tay che trời, đường đường chủ nhân tam giới há có thể làm việc thiên tư! Dương Tiễn! Ngươi ỷ quyền cậy thế ngoan cố chống cự, vọng tưởng đảo loạn triều cương, chẳng qua chỉ là mưu mẹo nham hiểm! Ngươi mưu đồ hiểm ác, pháp võng tuy thưa, lại làm sao có thể để ngươi lọt lưới?"
Nàng nói có vài lời thật lòng, đáng tiếc không ai tin.

Dương Tiễn đang bị hai tên thiên tướng kéo từ dưới đất lên, nghe xong lời Vương Mẫu liền hừ lạnh một tiếng: "Đúng vậy! Bệ hạ và nương nương nhất định sẽ chấp pháp công bằng, hơn cả tuân theo Thiên Điều do Nữ Oa Nương Nương lưu lại, hồi tỵ công thẩm, nhất định có thể khiến chúng tiên vừa lòng." ("hồi tỵ": tránh né, tránh mặt)
"Bệ hạ, nương nương!" Văn Trọng bị thái độ của Dương Tiễn chọc giận, lại bước lên can ngăn, "Chỉ cần bệ hạ và nương nương hồi tỵ công thẩm, ai còn có thể hoài nghi chủ nhân tam giới chấp pháp công bằng, không làm việc thiên tư? Thần thỉnh bệ hạ và nương nương hồi tỵ!"
"To gan!" Vương Mẫu quát lớn Phổ Hóa Thiên Tôn, ánh mắt lại căm tức nhìn Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm, cơ hồ muốn phun ra lửa.
Xiềng xích nặng nề siết chặt dáng người dong dỏng cao của hắn, tay chân xụi lơ không chút sức lực, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn dính vết máu chưa lau đi, chật vật hơn cả lần thứ nhất hắn bị kéo lên Lăng Tiêu Bảo Điện.
Tốt, tốt, tốt! Tốt lắm, Dương Tiễn!
Lần đầu gặp mặt thiếu niên áo gai kia vào ba ngàn năm trước, nhìn hắn chỉ bằng dăm ba câu đã châm ngòi đến mức Đại Kim Ô suýt nữa bị tước chức giáng xuống phàm trần, dùng thân thể phàm tục gánh chịu thập đại cực hình vẫn không phản cung, Vương Mẫu đã cảm thấy tiếc hận, tâm cơ và ý chí của thiếu niên này vạn người mới có một, đáng tiếc đã không thể sử dụng vì lợi ích của Thiên Đình, còn muốn đem đi xử trảm.

Thời điểm thiếu niên kia được Linh Châu Tử cứu đi, nàng càng hiểu rõ đây là rồng về biển lớn, hổ vào núi sâu, tương lai dù hắn làm ra việc kinh thiên động địa thế nào, nàng cũng không cảm thấy kỳ quái.
Cứ như vậy nhìn hắn từng bước một trở thành Tư Pháp Thiên Thần mưu mô khó lường, đảo điên tam giới.

Hắn mang tiếng xấu, kết thù kết oán trong triều, nàng vui mừng trợ giúp, muốn làm cho hắn ngoại trừ mình không thể dựa vào ai khác, mới có thể dốc hết tài cán hiệu trung với mình.

Dương Tiễn quá hữu dụng, văn võ toàn tài, không chỉ phối hợp với mình nắm hết quyền hành trong triều, thậm chí trong quân đội còn làm Lý Tĩnh từng bước rút lui.


Nàng biết Dương Tiễn có hành động sau lưng mình, nhưng vậy thì sao? Mặc dù ngoài miệng nói "không muốn làm lúc nào cũng có người đến thay ngươi", nhưng trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai khác, căn bản không thể tìm được người có thể đạt đến trình độ của Dương Tiễn.
Tám trăm năm quân thần, chẳng qua là đáp ứng nhu cầu lẫn nhau.

Nàng biết Dương Tiễn có ý đồ đối với Thiên Điều, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn dám đánh cược hết thảy của mình —— Thanh danh, hữu nghị, thân tình thậm chí sinh mệnh! Dưới chân núi Côn Luân, ngay lúc Dương Tiễn vứt bỏ Bảo Liên Đăng, mở ra hai tay đón lấy Thần Phủ, nàng tự cho rằng mình đã xem thấu hết thảy, nghĩ rằng thân thể hắn đã tàn phế thành dạng này, còn sống cũng là phế nhân, vừa lúc đẩy ra xoa dịu phẫn nộ của quần chúng, rửa sạch chính mình, không ngờ hắn đến mức này còn thủ một nước cờ diệu! Ngày thường âm thầm gieo rắc bêu danh cho hắn, trước quần thần lại một mực bảo vệ, đến hôm nay đúng là gieo gió gặt bão!
Tâm trí bậc này, đáng tiếc đến cùng vẫn không thể để ta sử dụng!
"Dương Tiễn, ngươi thân là tội thần, còn dám ở đây khua môi múa mép, châm ngòi ly gián! Hoàng Cân Lực Sĩ đâu? Đem tên loạn thần tặc tử họa loạn triều cương này kéo ra ngoài, trọng trách tám trăm trượng, lấy đó trừng trị!"
Đánh chết coi như xong, đánh không chết cũng khiến hắn mất nửa cái mạng, xem hắn còn dùng võ mồm bằng cách nào!
"Đa tạ nương nương! Tiểu thần vô cùng cảm kích!" Liếc sang Trầm Hương, nhẹ nhàng cười một tiếng, như thể hắn không phải tù nhân đang đợi hình, mà vẫn là Tư Pháp Thiên Thần đao bút định sinh tử, trở tay lật càn khôn.
"Dương Tiễn!" Trầm Hương chắn trước mặt Hoàng Cân Lực Sĩ, ngăn cản bọn hắn lôi Dương Tiễn ra ngoài điện, muốn truy vấn đến cùng, "Ngươi lại có âm mưu quỷ kế gì!"
"Ta còn có thể có quỷ kế gì? Ta thấy Cân Đẩu Vân của ngươi rất nhanh, không bằng đi Ngọc Tuyền Sơn truyền tin cho sư phụ ta Ngọc Đỉnh Chân Nhân, nói Dương Tiễn đã nhận phạt, ít ngày nữa sẽ được đem về."
"Nương nương, không thể!" Trầm Hương còn chưa cãi lại, Đấu Mẫu Nguyên Quân đã kịp thời phản ứng, nhưng lại không thể chỉ trích thẳng đây là khổ nhục kế, "Không thể trúng kế của Dương Tiễn.

Tân Thiên Điều rõ ràng quy định một tội không thể hai phạt, trước mắt bao người dùng hình phạt này, chẳng phải khi không buông tha tội ác tày trời của hắn! Huống chi, tội còn chưa thẩm rõ ràng đã dụng hình, uy nghiêm của luật pháp ở đâu? Dương Tiễn mưu đồ hiểm ác, mong bệ hạ và nương nương minh giám!"
Nàng đâu phải chỉ trích Dương Tiễn mưu đồ hiểm ác? Rõ ràng đang ngầm trào phúng nương nương cùng một giuộc với Tư Pháp Thiên Thần tiền nhiệm!
Vương Mẫu còn muốn cãi lại, Ngọc Đế đã đưa tay ngăn cản nàng.
Bất kể thế nào, Tân Thiên Điều cũng thừa nhận địa vị của bọn hắn.

Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh đã bị hủy, nếu bọn hắn công khai chống lại Tân Thiên Điều do Nữ Oa Nương Nương để lại, còn thế nào ngồi ổn trên vị trí này? Chưa kể, thật vất vả mới có thể đẩy tất cả tội lỗi lên người Dương Tiễn, giờ phút này còn kiên quyết lưu lại, không phải làm việc thiên tư cũng trở thành làm việc thiên tư.

Dù nói mình xem trọng trọng trách trước mắt, trong mắt chúng tiên cũng chẳng khác gì khổ nhục kế.

Tội gì vì một trận công thẩm, ảnh hưởng đến quyền uy của mình?
"Văn Khúc Tinh Quân, ngươi có cao kiến gì?"
Người thấu hiểu lý lẽ cỡ như Văn Khúc Tinh Quân, sớm đã nhìn ra thứ mà Ngọc Đế và Vương Mẫu thật sự để mắt tới —— Muốn chúng tiên thừa nhận địa vị của bọn hắn.

Hắn không nhanh không chậm, nâng lên nha hốt bẩm tấu: "Bẩm bệ hạ! Chúng tiên can gián đều có lý, lời nói của nương nương cũng đáng cân nhắc.

Theo góc nhìn của thần, không bằng bệ hạ lưu lại Trấn Thiên Xích trên ngự án, sau đó hồi tỵ.

Bệ hạ thường lấy Trấn Thiên Xích trấn trụ tấu chương, toàn bộ việc lớn trong tam giới đều uy phục bên dưới thước chặn giấy này.

Về tư mà nói, bệ hạ có quan hệ máu mủ với Dương Tiễn, quyền vị lại cao, lẽ ra nên hồi tỵ.

Về công mà luận, bệ hạ thân là chủ nhân tam giới, dù không có mặt trên điện, nhưng tấm lòng nhân đức yêu dân, công bằng chấp pháp chưa từng lơi là dẫu trong giây lát.

Chúng thần kính Trấn Thiên Xích như kính bệ hạ, xem như thiên uy oai nghiêm, há không vẹn toàn đôi bên?"
"Đã như vậy, chúng tiên nghĩ như thế nào?—— Vậy liền chuẩn tấu đi."
"Khoan đã!" Vương Mẫu âm thầm cắn răng, "Án này quan hệ đến cốt lõi của Thiên Đình, không thể lơ là sơ suất.

Sau khi thẩm vấn xong Dương Tiễn nhất định phải giải hắn vào thiên lao, canh giữ chặt chẽ, chờ hai ngày sau mới tuyên án!"
Đợi tránh khỏi ánh mắt công chúng, ta không tin Văn Khúc Tinh Quân ngươi còn dám không tuân lệnh ta!
"Chờ hai ngày sau? Ai biết hắn sẽ nảy ra chủ ý xấu gì! Nên lập tức tuyên án chấp hành, để hắn khỏi ám độ Trần Thương!" ("Ám độ Trần Thương": Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.)
"Trầm Hương, như vậy cũng được rồi." Na Tra đã ở Thiên Đình nhiều năm, hiểu rõ quy tắc kéo cưa này, "Không thể đòi ăn cả miếng lớn trong một lần.


Trước qua cửa công thẩm, sau đó mới nói chuyện khác đi."
Tiếng hô "Thánh minh" đồng loạt vang lên khắp điện.
Ai cũng không chú ý tới, bên môi Dương Tiễn thoáng hiện ý cười tự giễu.

Giải vào thiên lao, canh giữ chặt chẽ, chờ sau hai ngày mới tuyên án? Tuỳ ý kẻ thù xếp đặt, sợ rằng phải ăn chút đau khổ.

Cũng được, mình lẽ ra đã chết dưới chân Côn Luân, nhặt lại được cái mạng, có thể làm đến bước này, hắn chết không tiếc, còn sợ gì?
Mấy trăm năm sau, quần thần thảo luận chính sự tại Lăng Tiêu Bảo Điện, trên ngự tọa thường không có một ai, chỉ có chuôi Trấn Thiên Xích này.

Quan quyền từng bước một thay thế quân quyền, một thanh Trấn Thiên Xích lại trở thành tiếng vọng sau cùng của "thiên uy oai nghiêm", tất cả, đều bắt đầu từ toà án thẩm vấn đầu tiên sau khi Thiên Điều lần nữa xuất thế.
Đến lúc đó, Văn Khúc Tinh Quân hồi tưởng chuyện cũ, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngập tràn cảm xúc.

Đầy trời thần phật, phần lớn chỉ có bề ngoài, xét sâu bản chất cũng chỉ là kẻ tầm thường mà thôi.

Phế bỏ pháp lực, rút đi tiên cốt, biếm xuống phàm trần, ngươi thử nhìn xem có mấy người giữ vững được cốt cách khí khái lúc xưa?
Mà Dương Tiễn thì sao?
Dù cho kinh mạch hủy hết, pháp lực biến mất, không thể động đậy, tựa hồ ai cũng có thể tuỳ ý vũ nhục chà đạp, lại như cũ bình tĩnh thản nhiên, tỉnh táo tự kiềm chế.

Bất kể một bước lên mây hay rơi xuống bụi bặm, hắn từ đầu đến cuối biết mình muốn gì, biết mình nên làm thế nào.

Thậm chí, chỉ cần hắn tại, cục diện liền không thể không phát triển theo ý muốn của hắn.
Đây mới thật sự là thần.
Tác giả có lời muốn nói:
1.

Tiêu đề lấy từ Khuất Nguyên 《 Cửu chương · Tư mỹ nhân 》: "Xa ký phúc nhi mã điên hề, kiển độc hoài thử dị lộ" (Cho dù xe đã lật ngựa đã ngã, ta cũng muốn đi trên con đường khác biệt này).

Ý là, không xe không ngựa, chỉ thừa pháo và tốt ta cũng muốn chiếu chết ngươi (Cũng không).
2.

Kết hợp nguyên tác Phong Thần và Kinh Kịch 《 Đại hồi triều 》《 Tuyệt Long Lĩnh 》, Văn Trọng là người thẳng tính, táo bạo, mà lại không giống Hoàng Phi Hổ chỉ quan tâm chuyện liên quan đến bổn phận của mình, hắn thuộc kiểu cái gì cũng muốn quản......
3.

Đọc nguyên tác Phong Thần, Quảng Thành Tử ba lần yết kiến Bích Du Cung, người đầu tiên ra vẻ không cam lòng chính là Kim Linh Thánh Mẫu, nhưng người đầu tiên xuất thủ đánh người là Quy Linh Thánh Mẫu, ta cảm thấy Quy Linh Thánh Mẫu là người rất thẳng thừng, Kim Linh Thánh Mẫu tuy hơi nóng nảy nhưng vẫn biết chừng mực, cho nên ở đây để nàng đứng ra tranh cãi một chút.
4.

Ta nghĩ đến nát óc, cũng chỉ có thể viết theo phương diện quân chủ lập hiến.

Sự ra đời của Anh quốc《 Đại Hiến chương 》cũng vào đầu thế kỷ 13, cách thời điểm này chỉ cỡ một trăm năm, nên không quá vượt mức quy định.

Mà ngươi xem thử bộ dạng kia của Ngọc Đế trong Bảo hệ liệt, vị trí thích hợp với hắn nhất là làm linh vật, lúc cần ngoại giao thì ra uống rượu, lúc cần mở đại hội thể dục thể thao thì ra vung tay.......