Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 11: 11





Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Hành vi lừa mình dối người, giả làm đà điểu của Dương Tiễn rất nhanh đã được chứng minh là chẳng làm nên trò trống gì cả.

Bốn ngón tay thon dài giữ chặt chăn bông, dùng cách thô bạo mà xốc chăn của tiểu hài tử đang giả chết nằm trốn trong ổ.

Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân trí dũng song toàn lúc này đây chỉ toàn là cảm giác xấu hổ những chuyện xảy ra bị sư phụ biết được, cho nên vừa mới tỉnh dậy còn chưa hiểu gì hết, tấm chăn ngăn cách tầm mắt của Ngọc Đỉnh chân nhân lại còn biến mất, Dương Tiễn giống hệt như chú chuột chũi bị kéo lên khỏi mặt đất, vùi đầu chôn mặt trong chiếc gối mềm mại.

Nhưng tầm mắt bị che chắn, những giác quan khác cũng trở nên nhạy bén hơn.

Dương Tiễn nghe được tiếng vải ma sát, cảm giác được tấm đệm sau lưng lõm xuống một tí, hình như là sư phụ nằm xuống.

Hơi thở của Ngọc Đỉnh chân nhân phả vào mái tóc đen của hắn, rất gần, gần đến mức Dương Tiễn sợ là khi hắn vừa quay đầu lại sẽ có một nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên mặt.


Trong lúc nhất thời, cả người Dương Tiễn chỉ có thể cứng còng không nhúc nhích.

Ngọc Đỉnh chân nhân cũng không nhàn rỗi, tay trái y vòng qua vai trái của Dương Tiễn, giam người ở trong lồng ngực, tay phải men qua vai phải của Dương Tiễn, thăm dò vào trong vạt áo.

"Sư phụ!"
Dương Tiễn gần như ngừng thở một lúc, không khỏi kinh hô ra tiếng.

Hắn muốn thoát ra, nhưng lại không ngờ cánh tay kia giống như xích sắt khoá chặt lấy hắn.

Giờ phút này hắn cũng không còn tâm trí để tự hỏi Ngọc Đỉnh chân nhân mất đi pháp lực lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, chỉ một lòng muốn thoát khỏi cái ôm mười phần chiếm hữu, như con mồi phí công liều mạng thoát khỏi cạm bẫy.

"Tiễn nhi, đừng nhúc nhích."
Ngọc Đỉnh chân nhân nói thầm bên tai Dương Tiễn, giọng nói kia dễ nghe như tiếng nước suối, như gió thoảng qua, không khác gì với lúc bình thường, cứ như là sư đồ bọn họ đang đối mặt trò chuyện với nhau như thường lệ, mà không phải là tư thế thân mật quá độ kề sát vào nhau như này.

Lời vừa dứt, Dương Tiễn như bị trúng Định Thân chú, an tĩnh nằm yên trở lại, không nhúc nhích mà tựa vào lòng sư phụ.

Từng có một lần, Ngọc Đỉnh chân nhân dùng giọng điệu như thế này, từng có một lần, hắn được sư phụ bảo vệ chặt chẽ trong lồng ngực, ngày đó sư phụ mang theo hắn, mạnh mẽ lao ra khỏi Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.

"Sư phụ, người có bị thương hay không thoải mái ở đâu không?"
Đoạn thời gian mới vừa bị gọt bỏ trên đỉnh Tam Hoa, công lực hoàn toàn biến mất, thân thể của Ngọc Đỉnh chân nhân có thể nói là cực kì suy yếu.


Việc này không khỏi khiến Dương Tiễn lo lắng, cảm giác sầu lo nồng đậm bao phủ, thậm chí còn khiến hắn bỏ qua cảm giác khác thường khi bàn tay sư phụ lướt qua xương quai xanh xoa ngực hắn.

"Không sao.....!Thì ra là ở đây."
Đầu ngón tay Ngọc Đỉnh chân nhân đụng phải một vật cứng, Dương Tiễn sửng sốt một lát mới phản ứng lại, cái Ngọc Đỉnh chân nhân đang nói chính là khối trữ linh thạch được khắc chữ "Tiễn".

"Vừa rồi người.....!đang tìm nó sao?" Dương Tiễn có chút chần chờ hỏi.

"Không thì sao?"
Khác với hơi thở dồn dập của Dương Tiễn, Ngọc Đỉnh chân nhân vẫn hô hấp bằng phẳng, y hờ hững hỏi lại.

"Không thì ngươi nghĩ vi sư đang làm gì?"
Nhất định là gần đây ám chỉ của Vương Mẫu nương nương quá mức mãnh liệt, sư phụ sao có thể đối với ta.......!Vốn dĩ chỉ là một việc nhỏ, sao lại thành ra thế này! Dương Tiễn vô cùng quẫn bách.

Dương Tiễn biết Ngọc Đỉnh chân nhân từ nhỏ đã sống ở Côn Luân, gần như không nhiễm phàm trần, bởi vậy không rành thế sự, càng vì vừa rồi dùng tâm tư xấu xa đi suy đoán lòng sư phụ mà âm thầm mắng mình một phen.


"Không có gì ạ.

Sư phụ, chỉ là đồ nhi thấy mệt....." Giọng hắn nhỏ như muỗi kêu.

"Mệt thì ngủ đi."
Ngọc Đỉnh chân nhân quả nhiên không tiếp tục truy cứu, buông tay ra, vén một sợi tóc trên mặt Dương Tiễn, kéo chăn bông đắp lại.

Lời tác giả: —— lúc viết tim tôi đập gia tốc, sư phụ cứ như tra nam í (nhỏ giọng)
Editor: Trước mặt sư phụ, Nhị ca chỉ là nai con thôi ????????
———— W.a.t.t.p.a.d ————.