Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 20: 20





Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Tư Pháp Thiên Thần đại nhân, nên thượng triều ạ."
Thiên nô vào thẳng bên trong Chân Quân Thần Điện, Thiên binh canh gác bên ngoài làm như không thấy, cứ như là đã mù.

Dương Tiễn mặc một thân đạo bào màu xanh, ngồi trên bảo tọa ở đại điện, bên cạnh là một chồng công văn, chỉ thản nhiên lật xem, liếc cũng không thèm liếc tới Thiên nô.

Mà Mai Sơn huynh đệ lại đang sắp xếp đồ vật trong Thần Điện, nghe Thiên nô kia nói mới bừng tỉnh nhớ tới hiện tại Dương Tiễn đã là Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình.

Bọn họ đưa mắt qua phía Thiên nô, rồi lại chuyển hướng sang Dương Tiễn, thấy hắn ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng, bát phong bất động ngồi trước án.

"Tư Pháp Thiên Thần?"
Thiên nô cố ý ho nhẹ một cái, cử động này khiến Mai Sơn huynh đệ nhíu mày.

Thiên Đình cũng quá xem thường người khác rồi, phái một tên Thiên nô tới cũng đã đành, hắn còn kiêu căng ngạo mạn thế kia.

"Không biết Thần Điện cấm làm ồn sao?" Lão Lục trừng mắt.

"Còn không phải do lỗ tai của đại nhân không tốt nên không nghe thấy sao?" Thiên nô trả lời, ngoài mặt cười nhưng trong không cười.

Lão Đại nghe xong giận dữ chỉ thẳng mặt Thiên nô: "Ngươi muốn tới tìm chết đúng không?"
"Chủ tử nhà ngươi còn chưa lên tiếng mà, đã đến lượt các ngươi nói chuyện sao? Chức quan của tiểu nhân tuy không so được với Chân Quân đại nhân, nhưng chúng ta đều là người của bệ hạ nương nương không phải à?" Thiên nô giả mù sa mưa.

Lời này ngay cả lão Tứ giữ bình tĩnh nhất cũng thấy khó chịu.

"Chúng ta? Chỉ một tên hoạn quan như ngươi cũng dám xưng "chúng ta" với Nhị gia?"
Vốn tưởng rằng Dương Tiễn sẽ tiếp tục làm lơ, ai ngờ hắn "rầm" một tiếng, khép lại công văn, giương mắt nhìn lại.

Hồ nước sâu trong mắt bắt đầu giăng mây đen tứ phía, áp lực gần như khiến người hít thở không thông.


"Ngươi nói, Dương Tiễn là người của ai?"
Lăng Tiêu Bảo Điện, chúng tiên đều đứng lâu đến mức hai chân tê cứng, nhưng người nọ vẫn chưa chịu tới.

Trong lòng Vương Mẫu đã bất mãn đến đỉnh điểm, mà Ngọc Đế đang nhịp nhịp ngón tay trên tay vịn bảo tọa, cốc rồi lại cốc, tiết tấu âm thanh thật khiến người tâm phiền ý loạn.

"Dương Tiễn vẫn chưa tới?" Ngọc Đế hỏi Thiên nô đang khom người đứng bên cạnh.

"Đã sai người đi mời ạ." Thiên nô cung kính đáp.

Ngoài điện cất cao giọng: "Tư Pháp Thiên Thần đến!"
Dương Tiễn không nhanh không chậm bước vào điện, chúng tiên vốn chỉ theo bản năng liếc nhìn một cái, nào ngờ cái nhìn lơ đãng lại chuyển sang trừng lớn đến tròng mắt sắp nứt.

A, Tư Pháp Thiên Thần quả thật uy phong, cả triều phục cũng không thèm mặc, nói gì đến chuyện ba ngày triều hội vắng mặt hết cả ba, chính là loại cậy sủng làm kiêu.

Áo bào màu đen mang theo gió phất qua trước mắt Na Tra, làm hắn nhịn không được muốn tìm về bóng hình quen thuộc.

Nhìn Dương Tiễn đứng yên ngay dưới bậc thang, rõ ràng thân ở trong đàn tiên, lại di thế độc lập, mặt mày lạnh nhạt, tựa như vị thần trên cao nhìn xuống chúng sinh.

Không, vốn dĩ hắn chính là tiên nhân trên chín tầng trời rồi.

Hắn giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui nước chảy mây trôi, mà Vương Mẫu nương nương lại chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt gần như một màu trắng, cùng với lúc chấp tay, tay áo hơi vén lên để lộ một vệt màu đỏ cỡ lóng tay, bà nở một nụ cười mỉm khó phát hiện.

"Ban tọa cho Tư Pháp Thiên Thần."
Chúng tiên không khỏi ngạc nhiên, Dương Tiễn này thật sự một bước lên trời.

Xem Vương Mẫu nương nương hậu đãi với hắn chưa kìa.


Dương Tiễn cũng không từ chối mà ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hai vị trên bảo tọa.

Vương Mẫu cùng hắn đối diện, không hề phát hiện ra chút sợ hãi hay cung kính nào trong dự kiến, cứ như bà đang nhìn một lưỡi đao tỏa khí lạnh, lại nhìn kĩ lại thì tựa như một loại ảo giác, trong đôi mắt kia chẳng có gì cả.

"Ba ngày nay, Tư Pháp Thiên Thần ở Dao Trì thấy có ổn không?" Trong giọng nói của Vương Mẫu mang theo chút ý vị trêu đùa.

"Nhờ phúc nương nương." Dương Tiễn trả lời một cách không mặn không nhạt.

Cuộc đối thoại này khiến chúng tiên nhìn nhau hai mắt đăm đăm, hận mình không phải là kẻ điếc người mù, lại liếc mắt qua Ngọc Đế, vị này ngồi rất yên ổn, không hé một lời, giống như không liên quan gì đến hắn.

"Xem ra, ngươi muốn ở thêm mấy ngày nữa?" Vương Mẫu ôn nhu hỏi.

"Đương nhiên thế nào cũng được."
"Nương nương! Thần khẩn cầu bệ hạ nương nương nghiêm trị Dương Tiễn!" Cự Linh Thần là người chính trực, nói vừa dứt lời đã liếc xéo qua Dương Tiễn, trong mắt toàn vẻ khinh thường.

"Cự Linh Thần có gì bất mãn với Tư Pháp Thiên Thần?"
Chúng tiên vừa nghe ngữ khí của Vương Mẫu là biết bà không vừa lòng với đề nghị của Cự Linh Thần, xem ra bà muốn toàn lực bảo vệ Dương Tiễn, nhất thời mọi người đều giữ im lặng, không muốn lọt vào cái hồ nước đục này.

"Không thể để Dương Tiễn nhiễu loạn triều cương!"
"Nhiễu loạn triều cương?" Dương Tiễn cười nhạo một tiếng.

"Tiểu tiên tán thành.

Dương Tiễn, niệm tình chúng ta có quen biết, ta khuyên ngươi đừng mắc thêm lỗi lầm nữa." Hằng Nga nhìn bộ dáng không liên quan của mấy người xung quanh, trong lòng vô cùng phản cảm.

"Tiên tử, nếu cũng muốn đến thì nói, hay là bãi triều theo Dương Tiễn cùng đi Dao Trì." Ánh mắt Dương Tiễn quét qua Hằng Nga, nhếch môi cười lạnh.


"Ngươi, ngươi vô sỉ!" Hằng Nga đỏ bừng cả mặt, nổi giận quát.

"Tư Pháp Thiên Thần, nếu thế gian có kẻ mắng trời cao bất công, ngươi xử thế nào?" Vương Mẫu nương nương cảm thấy rất hứng thú.

Dương Tiễn chỉ trả lời một chữ -- giết.

"Chỉ giết một mình hắn?"
"Đồ cả thành."
Những lời này khiến chúng tiên lạnh cả sống lưng.

Vương Mẫu cũng cả kinh, đánh giá một hồi, không nhìn thấy trên mặt Dương Tiễn có vẻ gì là thương hại, cứ như mạng người trong mắt hắn rẻ mạt như cọng cỏ, vì thế cảm giác kinh dị biến thành vừa lòng cười.

"Rất tốt.

Dương Tiễn, nhớ kỹ những lời hôm nay nói."
——— Dao Trì———
"Nương nương, Tư Pháp Thiên Thần cầu kiến." Cung nữ nhỏ giọng bên tai Vương Mẫu.

Vương Mẫu nương nương nhướng mày, bà vốn định buông tha Dương Tiễn một lần, không ngờ lại tự chạy tới đây? Bụng đầy hồ nghi, xua tay bảo cung nữ dẫn Dương Tiễn vào, tiếp đó vẫy lui toàn bộ người hầu.

"Tiễn nhi sao vậy? Nhớ cữu mẫu à? Để bổn cung xem vết thương trên người ngươi được không?" Vương Mẫu ôn nhu nói, lại không đợi hắn trả lời, một tay xả cổ áo, tay kia vòng qua eo Dương Tiễn.

"Tiễn nhi là để cho bà gọi sao?"
Ngọc Đỉnh chân nhân đã chán giả vờ giả vịt, y biến trở về bộ dáng nguyên bản, cười lạnh một cái rồi bắt lấy búi tóc tầng tầng lớp lớp của Vương Mẫu, không chút nể nang túm lấy đầu tóc đẹp vật xuống tay vịn bảo tọa, thoáng chốc trên trán bà đã sưng tím một mảng.

Ngọc Đỉnh chân nhân lại bóp chặt lấy cổ bà, thưởng thức vẻ mặt hoảng sợ của Vương Mẫu, chờ mặt bà đỏ bừng lên mới thoáng buông lỏng một tí.

"Ngọc Đỉnh......!chân nhân.........." Vương Mẫu ho khan.

"Đồ đệ của bần đạo ngươi cũng dám động." Sắc mặt của Ngọc Đỉnh chân nhân lạnh như sương, sát ý dạt dào.

Vương Mẫu thấy y như thế ngược lại cười rộ lên.


"Chỉ cần một người có nhược điểm, vậy người đó sẽ không có gì đáng sợ.

Ngọc Đỉnh chân nhân, thì ra nhược điểm của ngươi là Dương Tiễn! Ha ha ha! Chỉ tiếc, ngươi đến quá muộn, Dương Tiễn đã nằm trong lòng bàn tay của bổn cung!"
Ngọc Đỉnh chân nhân liền siết chặt tay, lẳng lặng nhìn nụ cười vặn vẹo của Vương Mẫu.

"Khụ.....!Ngươi, ngươi không thể...!giết bổn cung, trừ phi ngươi muốn đồng quy vu tận...."
"Bần đạo sẽ không giết bà, bởi vì bà vẫn còn hữu dụng, nhưng nhớ cho kỹ, nếu Dương Tiễn chịu thương, bần đạo sẽ bắt bà dâng trả gấp mười lần!"
Dứt lời, y hủy diệt đi đoạn ký ức này của Vương Mẫu, đánh tan vết thương cho bà, lặng yên không một chút tiếng động rời khỏi Dao Trì.

Ở Côn Luân sơn xa xa, Ngọc Đỉnh chân nhân bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

Y ngẩng đầu nhìn chân trời, không thèm để ý mà lau vết máu đi.

.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
Đây là cái giá cho mạo phạm Thiên Đạo.

"Chủ nhân, ngài bị thương sao?" Hao Thiên Khuyển khịt khịt mũi, nó ngửi được mùi máu tươi.

"Không đáng ngại, hiện tại tâm tình của ta đang rất tốt."
Lời tác giả: —— Chân nhân, ngài mặc quần áo của Nhị ca có thấy nhỏ không?
______________
Công nhận, Nhị ca vừa lên trời chưa kịp làm gì hết mà đám Hằng Nga đã nhảy dựng lên nào là "đừng mắc thêm lỗi lầm", rồi "nhiễu loạn triều cương".

Thôi Nhị ca lỡ mang danh xấu rồi thì làm cho nó thật luôn, chớ để bị oan ạ.

=)))
P/s: Sư phụ hơi thô bạo tí:D
———— W.a.t.t.p.a.d ————.