Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 27: 27





Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Đối với việc sáng sớm đều thức dậy trên giường, Dương Tiễn đã sớm thành thói quen.

Cứ việc ban đầu hắn đã nhiều lần nói với Ngọc Đỉnh chân nhân để hắn tựa bên án nghỉ một lát, đến giờ Tý hẳn đánh thức hắn dậy, nhưng sư phụ luôn có chủ ý riêng của mình, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước yêu cầu của hắn.

Dần dà Dương Tiễn cũng đành mặc kệ.

Dù sao ngày kế tinh thần sẽ tốt hơn không ít, chỉ cần không chậm trễ kế hoạch sửa chữa Thiên Điều, những việc nhỏ này không cần phải tranh cãi với Ngọc Đỉnh chân nhân làm gì.

Có điều, sư đồ bọn họ có đôi khi cũng sẽ có mâu thuẫn, không ai chịu nhường ai, vì thế chỉ có thể dứt khoát làm theo ý muốn của một phía.

Tỷ như lần trước Ngọc Đỉnh chân nhân cướp tấu chương bắt Dương Tiễn nghỉ ngơi, mà hắn chỉ làm ra vẻ hờ hững chấp nhận.

Ngày thường bọn họ đều sẽ duy trì một trạng thái ở chung rất vi diệu như thế.

Đại đa số thời gian Ngọc Đỉnh chân nhân sẽ không xuất hiện, còn Dương Tiễn vừa không muốn gọi sư phụ hiện thân, vừa không muốn nhiều lời vô nghĩa với bất kì ai khác.

Nhiều năm không uống rượu, đột nhiên uống say một trận, Dương Tiễn cảm thấy có chút đau đầu, nhưng cũng không đến mức không gượng dậy nổi.

Hắn ngồi bên giường, tay đỡ trán, mắt quét một vòng quanh phòng, khoé mắt thoáng liếc qua chén ngọc đặt trên bàn nhỏ bên mép giường.

Dương Tiễn nhắm mắt nhớ lại, ký ức đêm qua dừng lại ở lúc uống rượu nơi hậu viện.

Đỡ hắn về giường nhất định là sư phụ không nghi ngờ gì rồi, nhưng những lời sư phụ nói hắn không có ấn tượng gì cả, say mê mang từ khi nào, như thế nào về phòng, tất cả giống như một bức hoạ bị xé mất một phần.

Sau này không nên uống rượu nữa, nếu không chẳng may bị Vương Mẫu moi được thông tin gì thì không ổn, Dương Tiễn thầm nghĩ.


Pháp lực vận chuyển, ánh bạc rạng rỡ của ngân giáp bao lấy thân thể mảnh khảnh của Tư Pháp Thiên Thần.

Bởi vì đầu ẩn ẩn đau, mà trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn, đôi mắt nhoe lại càng hiện ra nét thâm trầm u ám, tựa như không một tia sáng nào thoát khỏi bóng tối bao trùm.

Đối diện với ánh mắt của người này, không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi tử vong.

"Đi đâu." Ngữ khí Ngọc Đỉnh chân nhân không hề gợn sóng.

"Thượng triều." Dương Tiễn không nhắc đến chuyện đêm qua, cứ như là hương vị của canh giải rượu trong miệng chẳng hề tồn tại.

"Nghỉ ngơi."
Dương Tiễn né sang một bên tránh đi pháp quang của Ngọc Đỉnh chân nhân, hắn bất ngờ khống chế cánh tay sư phụ, kéo ngược về phía sau, tiện đà nói: "Vẫn là người nên nghỉ ngơi, đồ nhi mạo phạm."
Đỡ thân thể đột ngột mất khống chế của Ngọc Đỉnh chân nhân, thay sư phụ cởi vớ, tháo búi tóc Đạo gia, Dương Tiễn nhìn mi mắt khép lại của sư phụ mà ngây ra như phỗng, như là hắn chưa bao giờ nhìn thấy Ngọc Đỉnh chân nhân đi vào giấc ngủ.

"Sư phụ, đa tạ."
Dương Tiễn kéo chăn mỏng vẫn còn hơi ấm đắp lên người sư phụ.

Vừa ra khỏi cửa là vẻ áy náy trên mặt không còn sót lại chút nào, thời thời khắc khắc hắn đều nhớ rõ, bản thân là Tư Pháp Thiên Thần, không phải Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân.

Ngọc Đỉnh chân nhân mỉm cười, tựa như ngọn cỏ nhỏ chui từ dưới đất lên, phá vỡ lớp băng ở cánh đồng tuyết.

Hài tử này dù là khi ngoan ngoãn nghe lời hay bướng bỉnh cãi lại, chỉ cần là Dương Tiễn, vẫn cứ luôn khiến y rung động.

Lâm triều, chúng tiên liên tiếp dâng tấu chương lên bậc chí tôn.

Mỗi một tấu chương đề lên đều phải liếc nhìn sắc mặt của Tư Pháp Thiên Thần, sợ hắn có gì đó không hài lòng.


Tám trăm năm qua, tác phong hành sự của Tư Pháp Thiên Thần dứt khoát không câu nệ, làm chuyện gì cũng nhanh nhẹn giỏi giang, giảm bớt được lượng lớn công việc của chúng tiên Thiên Đình.

Lại thêm diện mạo hắn tuấn mỹ, vốn nên được người người hoan nghênh kính yêu, chỉ tiếc......!Dương Tiễn hành sự theo ý mình một cách mù quáng và không chừa lối thoát, nghiễm nhiên biến Thiên Đình thành một bộ máy lớn tinh chuẩn, và bản thân hắn cũng trở thành tồn tại sống của Thiên Điều.

Hôm nay Dương Tiễn vẫn là dáng vẻ trầm mặc không thể ngước nhìn.

Các tiên nhân ngẫu nhiên liếc mắt về phía hắn, trên khuôn mặt kia cao thâm khó dò, dù là thường thường bị người nhìn trộm cũng không hề có vẻ gì là chột dạ hay tức giận.

Không một ai biết, dưới lớp mặt nạ u ám là một lòng luôn nghĩ về Dương Thiền xa ở Hoa Sơn.

Dương Tiễn rũ mi che khuất nét u buồn nơi đáy mắt.

Tam muội, muội muốn Nhị ca phải làm sao đây?
"Dương Tiễn, ngươi có gì muốn bẩm tấu?"
Tiếng hỏi chuyện của Ngọc Đế kéo Dương Tiễn thoát khỏi những suy nghĩ miên man, hắn theo phản xạ ngẩng đầu cung kính, chắp tay đáp lời: "Tiểu thần không có chuyện quan trọng gì cần bẩm báo."
Ngọc Đế đã quen với việc mỗi ngày Dương Tiễn đệ tấu chương kết thúc buổi lâm triều, hôm nay chợt nghe hắn không có gì bẩm tấu thì rất lấy làm kinh ngạc.

Vương Mẫu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như xuyên thủng cả người Dương Tiễn, xé bỏ lớp nguỵ trang của hắn, nhìn thấu trái tim hắn.

"Nếu thế thì bãi triều."
Các tiên quan cúi đầu rũ mắt, chỉ nhìn thấy góc áo hoàng bào của hoàng đế biến mất, mọi người cũng lần lượt theo thứ tự rời khỏi Linh Tiêu Điện.

Chỉ còn lại mỗi Dương Tiễn, một mình đứng giữa chúng tiên.

Những tiên nhân đó trước giờ tránh hắn như tránh rắn rết, nhưng Dương Tiễn lại không để ý tới mấy chuyện này.


Chỉ là, lúc này Hằng Nga đang đứng thù lù ở kia chắn hết cả đường.

"Xin tiên tử tránh đường." Dương Tiễn cố nhếch môi cười.

"Tiểu tiên có việc muốn hỏi Tư Pháp Thiên Thần." Mắt nàng sáng như đuốc.

Dương Tiễn liếc nhìn nàng, thu hồi nụ cười giả ý, đi vòng qua một bên tránh Hằng Nga.

Nàng ta thấy thế bèn giữ chặt cánh tay Dương Tiễn, bị Dương Tiễn hất ra, nào ngờ Hằng Nga không những không chịu buông mà còn lấy tay áo bằng lụa quấn luôn lên tay hắn.

(Editor: Chế Hằng Nga làm gì đấy?!! Buông ra, sư phụ tui giết giờ.

ಡ ͜ ʖ ಡ)
"Tiên tử tự trọng." Dương Tiễn hài hước nhìn về phía Hằng Nga.

Đầu ngón tay hắn vuốt ve lụa trắng, lời lẽ đầy thâm ý làm nàng ta xấu hổ buồn bực không thôi.

"Tư Pháp Thiên Thần đừng hiểu lầm.

Tiểu tiên chẳng qua chỉ muốn hỏi chuyện của Tam Thánh Mẫu." Nàng muốn phất tay áo bỏ đi nhưng lại cố nhịn xuống.

"Tam muội? Tiên tử không đi Hoa Sơn tìm muội ấy, chạy tới tìm bản quân làm gì? Chẳng lẽ ý của Tuý Ông......!không nằm ở rượu? (1)"
(1.

Tuý Ông chi ý bất tại tửu: có nghĩa là ý không nằm ở lời, có dụng ý khác.)
"Ngươi chớ có nói bậy! Hôm qua Chân Quân Thần Điện suất lĩnh thiên binh hạ phàm là vì chuyện gì? Vì sao hôm nay không thượng tấu?"
Dương Tiễn nhướng mày hỏi lại: "Trừ yêu mà thôi, không phải chuyện quan trọng thì cần gì quấy nhiễu thánh thượng? Nhưng mà tiên tử à, tiên tử quan tâm hành động của Chân Quân Thần Điện như thế, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua, chẳng lẽ là......!bản thân làm trái Thiên quy, cho nên lúc nào cũng mang tâm thái lo lắng hãi hùng?"
"Thiên quy ở trong tay Tư Pháp Thiên Thần công chính nghiêm minh, lạm dụng nghiêm hình hà khắc, ai dám làm trái?" Hằng Nga cười lạnh.

"Thế thì tốt.

Tiên tử cần phải thường xuyên cảnh giác, đừng để lộ nhược điểm nào làm Dương Tiễn khó xử."

"Tư Pháp Thiên Thần cũng nên để ý hành sự cho cẩn thận.

Nếu bị tiểu tiên phát hiện ra Chân Quân tự ý xử trí người nào, đừng trách Hằng Nga không lưu tình.

Hằng Nga không có nhược điểm nhưng Chân Quân lại có, chính ngài mới nên cẩn thận."
Dương Tiễn nhìn chăm chú vào bóng hình xinh đẹp rời đi, đáy mắt có vài tia mất mát.

Không cần khoác áo vinh quang, hào quang vạn trượng, chỉ cầu mỗi một luồng trăng sáng, soi chiếu lòng ta.

Nhưng ngay cả việc này ngươi cũng không đồng ý.

________________
Editor: Vì ghét chế Nga quá nên bonus thêm.

(Không liên quan gì đến truyện này)
Hằng Nga: Nếu thiên điều thật sự công chính vô tư, những gì ngươi làm sao xứng với đại nghĩa diệt thân.

Trầm Hương cũng không có làm bất cứ chuyện gì sai trái......!
Dương Tiễn: Lời này nói với ta vô dụng, tiên tử nên tâu lên nương nương và bệ hạ.

Hằng Nga: Ngươi có ý gì?
Dương Tiễn: Cứ cho là ta cảm thấy Trầm Hương không sai, nhưng nương nương và bệ hạ sẽ nghĩ như vậy? Nếu tiên tử có thể thuyết phục nương nương và bệ hạ, ta đương nhiên sẽ không khó xử hắn nữa.

Hằng Nga:......!
Nếu ta có thể nói được nương nương bệ hạ, ta còn tới đây làm gì?
Dương Tiễn: Thế nào? Tiên tử không dám ở trước mặt nương nương nói "Trầm Hương vô tội", lại dám nói trước mặt ta? Tiên tử đừng quên, trong Tam giới ngoại trừ bệ hạ và nương nương thì là ta lớn nhất, tới chỉ trích ta? Thứ cho ta nói thẳng, tiên tử còn chưa đủ tư cách.

Hằng Nga:......!
(Trích từ Fanfic [Truyện cười] Khi Nhị ca/Tam Thánh Mẫu/Vương Mẫu không làm theo kịch bản ——— Nhật ký Nhị ca chỉnh người + Các loại kết thúc của Bảo Liên Đăng: https://xuzhu961.lofter.com/post/20087d1b_1c610c85e)
———— W.a.t.t.p.a.d ————.