Báo Thù Của Rể Phế Vật

Chương 102



“Phụt!”

Đột nhiên, Sở Thiền Hoàng phun ra một ngụm máu lớn. Cơ thể cũng trở nên run rẩy.

Nhìn thấy một màn này, tất cả các thành viên Phượng Hoàng điện đều vọt tới.

Tuy rằng các nàng biết các nàng không có khả năng là đối thủ của Lâm Hiên.

Nhưng họ không sợ.

“Không liên quan đến hắn, ta bị thương trước rồi!” Sở Thiền Hoàng vội vàng nói.

Trong trận chiến vừa rồi, ngoại trừ việc đánh vào điểm tê liệt của Sở Thiền Hoàng ở lúc cuối, Lâm Hiên không đánh trả chút nào.

Cho nên, thương thế của nàng, cũng không phải do Lâm Hiên gây ra.

“Nếu không phải ta bị thương, sẽ không dễ dàng thua ngươi như vậy đâu!” Sở Thiền Hoàng lau vết máu trên khóe miệng, có chút không phục nói.

Nhưng giọng nói của cô lại ngập tràn quyến rũ.

“Ta vẫn thích bộ dáng này của ngươi hơn, từ nay về sau không nên nghịch mấy cái búa này nữa!”

Lâm Hiên cầm lên hai chiếc búa làm bằng kim loại siêu nặng kia, lòng bàn tay đột nhiên phát ra lực.

Rầm rầm, hai tiếng.

Hai chiếc búa cứ như vậy liền bị nghiền nát.

Nhìn thấy cảnh này, Sở Thiền Hoàng lần thứ hai sợ ngây người.

Cô là người biết rõ hai chiếc búa này mạnh cỡ nào. Cho dù cô có dùng hết sức cũng chỉ để lại dấu vết trên chiếc búa đồng.

Mà Lâm Hiên lại trực tiếp đập nát búa đồng.

Chút bất mãn còn sót lại trong lòng của Sở Thiền Hoàng cũng biến thành nể phục.

Lâm Hiên làm như vậy, đương nhiên là vì để cho Sở Thiền Hoàng biết, thực lực của hắn vượt xa nàng. Cho dù cô không bị thương cũng không thể là đối thủ.

"Chỉ tiếc, hai đại tướng này của ta, từ nay về sau, chính là phế nhân..." Sở Thiền Hoàng khẽ nói.

Lúc nãy Hồng Diệp đã cắt đứt gân tay chân của Kỳ Mị và Tu La.

“Hồng Diệp, bọn họ dù sao cũng là chị em với ngươi, ngươi lại vì muốn sống mà có thể ra tay nặng như vậy?” Lúc này, Yêu Cơ cũng nghiến răng nói.

Vừa rồi cô ấy đã mất kiểm soát và không chịu nghe lệnh của Sở Thiền Hoàng, cũng là bởi vì Hồng Diệp xuống tay quá nặng.

"Cũng không trách được Hồng Diệp, dù sao, đây là cách duy nhất cô ấy có thể sống sót." Sở Thiền Hoàng phất phất tay, nói với mọi người:

"Từ hôm nay trở đi, các ngươi đều phải nghe lời Lâm thiếu, biết không? "

“Đại tỷ…”

Mọi người rõ ràng đều có vẻ không phục.

Mặc dù thực lực của Lâm Hiên rất mạnh. Nhưng Lâm Hiên cũng hại Phượng Hoàng Điện tổn thất hai đại tướng.

Các nàng đương nhiên không thể dễ dàng tiếp nhận Lâm Hiên.

"Lâm thiếu, xin anh chữa trị cho Kỳ Mị và Tu La." Lúc này, Hồng Diệp hướng về phía Lâm Hiên khom người nói.

"Được." Lâm Hiên gật đầu. Sau đó lấy ra Cửu Chuyển Kim Châm.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Lâm Hiên đã khôi phục Tu La và Kỳ Mị về trạng thái ban đầu.

Đặc biệt là Kỳ Mị, vốn bị thương rất nặng. Hiện tại, lại đã hoàn toàn bình phục.

Cảnh tượng này khiến tất cả các thành viên của Phượng Hoàng Điện cực kỳ kinh ngạc.

"Thương thế của cô, có muốn tôi giúp chữa trị một chút không?" Sau khi chữa khỏi Kỳ Mị cùng Tu La, Lâm Hiên nhìn về phía Sở Thiền Hoàng.

"Vậy thì phiền chủ nhân nha, Hoàng Hoàng rất đau ạ." Sở Thiền Hoàng tà mị nói.

Ánh mắt này làm cho Lâm Hiên không thể tiếp nhận nổi.

Nhất là nhớ tới mới vừa rồi nữ nhân này còn hô to bảo hắn tới chơi đùa cùng lão nương, hiện tại lại biến thành bộ dáng mê người như vậy, còn tự xưng là Hoàng Hoàng.

Lâm Hiên thậm chí còn không biết đâu mới là con người thật của cô.

Dưới sự trị liệu của Cửu Chuyển Kim Châm, thương thế của Sở Thiền Hoàng cũng được chữa khỏi.

Hơn nữa, Lâm Hiên phát hiện, Sở Thiền Hoàng tựa hồ đạt tới đột phá bình cảnh.

Thuận tiện dùng Cửu Chuyển Kim Châm phá vỡ bình cảnh, giúp nàng đột phá.

Lúc nãy thực lực của Sở Thiền Hoàng là Huyền cấp đỉnh phong.

Hiện tại sau khi đột phá, trực tiếp đạt tới cấp bậc Địa Tông.

Điều này làm cho Sở Thiền Hoàng càng có cảm kích đối với Lâm Hiên hơn nữa.

"Nếu như ta trước có thực lực như vậy, cũng sẽ không bị thương mà chạy trốn!” Sở Thiền Hoàng có chút tiếc nuối nói.

"Đúng rồi, đại tỷ, sao chị lại bị thương?" Yêu Cơ mở miệng hỏi.

Sở Thiền Hoàng trầm mặc một lát, nói: “Là Huyền Minh giáo.”

“Huyền Minh giáo? Đại tỷ, sao ngươi lại có xung đột với Huyền Minh giáo? Huyền Minh giáo không phải là cùng tứ điện chúng ta vẫn luôn bảo trì nước giếng không phạm nước sông sao?” Hồng Diệp nhíu mày hỏi.

Tứ điện, là Thanh Long điện, Huyền Vũ điện, Bạch Hổ điện cùng với Phượng Hoàng điện. Phượng Hoàng điện còn gọi là Chu Tước điện.

Bốn điện này này tự lập làm vua ở bốn thành phố lớn.

Mà Huyền Minh giáo lại là một tổ chức tà ác.

Thực lực của nó hoàn toàn có thể đồng thời chống lại Tứ Điện.

Nhưng cũng chỉ có thể chống lại.

Cho nên, Huyền Minh giáo cùng Tứ điện từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng lúc này Sở Thiền Hoàng lại nói, nàng bị người của Huyền Minh giáo đả thương.

Cao thủ trong Huyền Minh giáo, các nàng đều rất rõ ràng.

Người có thể đả thương Sở Thiền Hoàng cũng không nhiều.

"Tứ đại phán quan." Sở Thiền Hoàng cắn răng nói.

Tứ đại phán quan, chiến lực về cơ bản không chênh lệch nhiều so với Tứ điện chủ.

Nếu như gặp phải hai người trở lên, Sở Thiền Hoàng đích xác dễ chịu thiệt.

“Lần này, ta gặp hai gã phán quan, mấu chốt là còn có hai tiện nhân Mạnh Bà cùng Bạch Vô Thường!” Sở Thiền Hoàng rất tức giận nói.

“Đại tỷ, không ổn rồi!”

Đúng lúc này, một thuộc hạ hốt hoảng chạy tới.

“Có chuyện gì?” Sở Thiền Hoàng nhíu mày hỏi.

“Huyền Minh giáo đánh đến cửa rồi!”

Huyền Minh giáo!

“Đi theo ta!” Sở Thiền Hoàng vừa mới đột phá, khí thế đang thịnh.

Đến khi mọi người ra ngoài câu lạc bộ đã thấy không còn người đi bộ nào trên đường bên ngoài.

Thay vào đó, đầy những người mặc đồ đen.

Ở phía trước, rõ ràng có bốn người đang đứng.

Lâm Hiên biết hai người trong số họ, một người là Bạch Vô Thường - Bạch Lăng Kiều đã từng có ‘trao đổi sâu sắc’ với hắn.

Người còn lại là chị gái loli Mạnh Bà!

Hai người khác, hắn không biết.

Nhưng khí tức trên người họ cường đại hơn Mạnh Bà và Hắc Bạch Vô Thường rất nhiều.

Chắc hẳn là cái gọi là phán quan kia.

Tuy nhiên cả hai người này đang mặc áo choàng che đi nửa khuôn mặt, làm cho người ta không cách nào nhìn rõ bộ dáng của bọn họ.

Khi nhìn thấy Lâm Hiên trong đám người, Bạch Lăng Kiều cùng Mạnh Bà đều biến sắc.

Nhất là Bạch Lăng Kiều, thân thể mềm mại càng run rẩy.

"Đừng sợ, hôm nay có hai phán quan đại nhân ở đây, cho dù là hắn, cũng khó thoát khỏi cái chết!” Mạnh Bà nói với Bạch Lăng Kiều đang phát run bên cạnh.

Bạch Lăng Kiều sợ Lâm Hiên, nhưng cũng không phải sợ vũ lực của Lâm Hiên, mà là sợ...

“A, bày ra thế trận lớn như vậy? Sao nào? Đây là cảm thấy ăn chắc Phượng Hoàng điện ta rồi?”

Sở Thiền Hoàng mang theo Tứ Đại Tặc đi đối đầu với đám người Huyền Minh phái.

“Sở Thiền Hoàng, vua của Giang Đô, hẳn là phải đổi người rồi!” Phán quan mặc hồng bào lạnh lùng nói.

"Đổi người? Đổi thành người của Huyền Minh giáo các ngươi sao? Ngươi cũng xứng à?” Sở Thiền Hoàng khinh thường hỏi.

"Ha ha, Sở Thiền Hoàng, ngươi vẫn là cuồng vọng như trước nhỉ? Lúc trước ngươi đã bị thương rồi, hôm nay, hai vị phán quan chúng ta ở đây, ngươi cảm thấy chúng ta có xứng hay không?" Phán quan mặc áo bào màu xanh cười ha hả nói.

“Có xứng hay không, phải lấy thực lực mà nói chứ không phải dựa vào miệng!” Sở Thiền Hoàng hừ lạnh.

“Sở Thiền Hoàng, cũng đừng nói chúng ta khi dễ ngươi, hôm nay ngươi đơn đấu bất kỳ một trong số chúng ta. Chỉ cần ngươi thắng, chúng ta lập tức rời đi, nếu ngươi thua, liền ngoan ngoãn giao ra Phượng Hoàng điện!” Hồng bào phán quan nói.