*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta chỉ là nghĩa tử của Thư Thành Vũ mà thôi.
Mặc dù Thư Thành Vũ đối với anh cũng không tệ. Nhưng cuối cùng hắn cũng không phải là con ruột.
Nếu như có thể bắt được Thư Y. Về sau toàn bộ vương phủ, không phải đều là của hắn sao?
Đương nhiên, Thư Y quận chúa ngây thơ hồn nhiên, nàng cũng không biết vị anh trai này lại có tâm tư với nàng.
Về phần đại nữ nhân Kim Linh Khê, toàn bộ hành trình không nói một câu, biểu tình đờ đẫn, tựa như xác không hồn.
Tuy rằng, Thư Vọng nói sẽ tuyên bố công lao này cũng có một phần của nàng, nhưng vậy thì có ích lợi gì?
Quên đi, công lao này, vốn không thuộc về nàng...
“Cảm tạ các vị bận rộn vẫn đến tham gia yến tiệc của ta. Thật ra thì công lao này không phải một mình ta, nếu như không có Kim Châu chủ trợ giúp, ta cũng không có khả năng giết chết hai gã Thập Nhận!” Thư Y nhìn về phía Kim Linh Khê, cười nói.
Thư Vọng vốn là bảo nàng đừng nói công lao có liên quan đến Kim Linh Khê.
Nhưng Thư Y cảm thấy, cướp công lao Kim Linh Khê vốn đã không phải trượng nghĩa, nếu ngay cả một chút công lao cũng không cho Kim Linh Khê thì rất quá đáng.
Bởi vậy, nàng vẫn nói ra.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều phân rõ chủ thứ.
Lực chú ý vẫn như trước toàn bộ ở trên người Thư Y.
Kỳ thật nàng có nói hay không nói, cũng không ảnh hưởng gì.
Kim Linh Khê cũng không quan tâm đến hư danh kia.
Cô chỉ muốn giúp cha mình thoát khỏi oan khuất. Nhưng bây giờ xem ra, là không có khả năng.
Lúc này, Lâm Hiên vốn đang ở trên bàn, ăn các loại mỹ vị thức ăn, đột nhiên ngừng động tác.
Lông mày cũng nhíu lại.
Đúng vậy, Lâm Hiên cũng tới dự tiệc mừng này. Hơn nữa là đi cùng Âu Dương Băng Tình.
Trước kia, Âu Dương Băng Tình không dám quang minh chính đại với Lâm Hiên, đó là bởi vì sợ hãi người đàn ông ở Ẩn tộc.
Nhưng bây giờ, cô ấy không sợ nữa.
Lâm Hiên cũng không biết yến tiệc này là mừng cái gì.