Nếu như không phải hôm nay anh trở về, Hinh tỷ nhất định sẽ bị tra tấn vô nhân đạo, thậm chí không thể sống sót rời khỏi đây!
Ánh mắt Lâm Hiên đã lạnh đến mức không thể lạnh hơn.
"Hắn là ai?"
“Hắn là… Lâm Hiên?”
“Nhưng không phải ba năm trước hắn ngã xuống vách núi chết rồi sao?”
Có người nhận ra Lâm Hiên.
Dù sao ba năm trước, Lâm Hiên cũng ít nhiều tính là người nổi tiếng. Một tên nhân viên quèn đem thận hiến đi, trở thành con rể nhà quyền quý.
"Lâm Hiên thật sao? Thú vị rồi..."
Nếu sự xuất hiện của Ninh Hinh chỉ là một tình tiết nhỏ thì cũng chẳng thay đổi được gì thì sự xuất hiện của Lâm Hiên lúc này tuyệt đối là bom tấn!
Nhìn thấy Lâm Hiên, trong mắt Thẩm Ngạo Tuyết chợt hiện lên vẻ khó tin.
Chính tay cô đẩy Lâm Hiên xuống vách núi sâu, thi thể cũng không tìm được.
Cho dù là không ngã chết, người đã bị mất hai quả thận, làm sao có thể sống?
Ninh Tâm quay đầu về phía Lâm Hiên, ánh mắt trống rỗng, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp lại mang theo vẻ mừng như điên.
“Lâm Hiên, là cậu sao?”
“Là ta, Hinh tỷ, ta đã trở về!” Lâm Hiên nặng nề gật đầu.
Hắn nhìn ánh mắt trống rỗng của Ninh Hinh, trong lòng anh tràn đầy áy náy, đồng thời cũng tràn ngập sát khí.
Hắn thề, sẽ không để cho người phụ nữ này bị tổn thương thêm một chút nào nữa!
“Lâm Hiên, cậu thật sự đã trở lại? Tốt quá, thật tốt quá…” Nước mắt lăn dài trên má Ninh Hinh.
“Buông Hinh tỷ ra, ta tha cho các ngươi không chết!”
Lâm Hiên lạnh lùng nói với hai gã vệ sĩ đang giữ lấy Ninh Hinh.
"Ngươi là cái thá gì? Ba năm trước ngươi cũng chỉ là một con chó của nhà họ Thẩm, còn ra lệnh cho chúng ta?"
Hai gã vệ sĩ này đều là vệ sĩ của Thẩm gia hơn ba năm, cho nên bọn họ đương nhiên biết Lâm Hiên, vẻ mặt lúc này cực kỳ khinh thường.
Trước kia bọn họ đã không đem Lâm Hiên để vào mắt, hiện tại lại càng không.
Thế nhưng lời vừa dứt, đã thấy Lâm Hiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Rắc. Rắc.
Lâm Hiên trực tiếp bẻ gãy cổ hai vệ sĩ ỷ thế hiếp người này, ném chúng xuống đất như một con chó chết.
Tiếp theo ánh mắt hắn quét về phía Thẩm Ngạo Tuyết, tà mị nói:
“Tổng giám đốc Thẩm, đến phiên ngươi!”
Bị ánh mắt Lâm Hiên quét trúng, Thẩm Ngạo Tuyết theo bản năng lui ra sau một bước. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoảng sợ.
Từ Thiên Thành khẽ cau mày, trầm giọng nói:
"Lâm Hiên, nể mặt cậu hiến một quả thận cho Ngạo Tuyết, nếu hiện tại rời đi, tôi có thể không so đo với cậu!”
“Lâm Hiên, cậu không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Ninh Hinh dường như cảm nhận được hiện trường giương cung bạt kiếm, túm lấy góc áo Lâm Hiên nói.
Cô không nhìn thấy được Lâm Hiên đã giết hai gã vệ sĩ đó, sợ rằng Thẩm Ngạo Tuyết sẽ tiếp tục làm hại Lâm Hiên.
Đương nhiên Lâm Hiên sẽ không rời đi.
Hắn khinh thường nhìn Từ Thiên Thành: "So đo với ta? Ngươi cũng xứng sao?”
“Nếu như cậu đã không biết điều như vậy. Được thôi, tôi muốn đem thận của cậu đưa cho Ngạo Tuyết, như vậy Ngạo Tuyết liền có hai quả thận nha!” Từ Thiên Thành cười tà mị.
Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết có một quả thận, nhưng chỉ có một quả thận, không thể sống như một người phụ nữ bình thường.
Ngay cả khi làm chuyện đó, cũng phải cẩn thận.
Vốn Từ Thiên Thành còn lo lắng sau khi kết hôn không thể tận tình công kích, Lâm Hiên xuất hiện, quả thực giống như là buồn ngủ gặp gối đầu.
Từ Thiên Thành vung tay lên, hơn chục vệ sĩ cường tráng lập tức vây lấy Lâm Hiên.
Lúc này, Thẩm Ngạo Tuyết cũng đã hoàn hồn.
Cô ta nheo mắt lại nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, anh hiến thận cho em, em rất biết ơn anh. Ba năm nay em vì anh thủ tiết. Nhưng bây giờ em đã là vợ của Thiên ca rồi. Chỉ trách anh trở về quá muộn.”
“Nếu đã như vậy, anh uống một ly rượu mừng, sau đó rời đi. Em sẽ cầu Thiên ca thả anh một con ngựa. Được không?”
Thẩm Ngạo Tuyết đương nhiên sẽ không thả Lâm Hiên đi, chỉ là không muốn Lâm Hiên phá hư hình tượng mà của cô ta.
Chỉ cần Lâm Hiên rời khỏi khách sạn này, nàng sẽ lập tức phái người đi giết Lâm Hiên!
Tiện thể xem xem Lâm Hiên làm sao sống sót.
Chẳng lẽ hắn cũng được ghép thận mới hoàn hảo? Vậy thì đừng trách Thẩm Ngạo Tuyết cô tàn nhẫn.
Dù sao nàng và Lâm Hiên đều có nhóm máu cực hiếm, so với người bình thường khó dung hợp thành công gấp trăm ngàn lần.
"Làm sao ta có thể làm như vậy? Vợ ta xinh đẹp như vậy, làm sao có thể nỡ nhường cho người khác?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
"Lâm Hiên, anh nói chuyện chú ý một chút. Hiện tại tôi đã không còn là vợ anh nữa!" Thẩm Ngạo Tuyết nhíu mày nói, lời nói đã xa cách hơn rất nhiều.
"Lâm Hiên, cậu cũng không nhìn lại bộ dáng của mình đi. Cậu cũng xứng làm chồng của Ngạo Tuyết? Chỉ có nam nhân như Từ Thiên Thành ta mới xứng với nữ nhân như vậy!” Từ Thiên Thành ra vẻ ngạo nghễ nói.
Vốn dĩ việc hắn tiếp nhận một cái đồ cũ, có chút mất thể diện. Nếu không phải Thẩm Ngạo Tuyết thật sự là quá xinh đẹp, lại không có cùng Lâm Hiên viên phòng, thiếu gia nhà họ Từ như hắn tuyệt đối sẽ không cưới nàng.
Sự xuất hiện của Lâm Hiên thực sự khiến hắn chán ghét.
“Ha ha, nếu ngươi đã vội cưới một người phụ nữ qua tay như vậy. Ta liền nhường cho ngươi nha. Tuy rằng ta cùng Thẩm Ngạo Tuyết chưa viên phòng, nhưng thân thể của nàng ta cũng đã xem sạch. Cũng chỉ vậy thôi, dáng người so với Hinh tỷ còn kém xa.” Lâm Hiên thờ ơ nhún vai.
"Ngươi!" Lời của Lâm Hiên, thiếu chút nữa đem Từ Thiên Thành tức đến hộc máu.
Kỳ thật hắn đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao Lâm Hiên cùng Thẩm Ngạo Tuyết sống cùng một nhà, không có khả năng một chút chuyện cũng không có.
Nhưng những người có mặt ở đây nếu không phải thân thích của hắn thì cũng là nhân vật có thế lực ở Giang Đô.
Bị hắn nói như vậy trước mặt mọi người, thật sự là đáng giận.
Lúc nghe Lâm Hiên nói Thẩm Ngạo Tuyết là vợ. Trong lòng Ninh Hinh còn có chút không thoải mái, còn tưởng rằng Lâm Hiên muốn nối lại tình cũ với Thẩm Ngạo Tuyết.
“Thiên ca, anh đừng nghe hắn nói bậy, em chưa bao giờ cởi quần áo trước mặt hắn!” Thẩm Ngạo Tuyết sắc mặt khó coi nói.
"Ồ, phải không? Vậy làm sao tôi biết về vết bớt trên ngực trái của cô? Còn vết bớt trên mông cô nữa?” Lâm Hiên cười xấu xa hỏi.
Thẩm Ngạo Tuyết không biết phải phản bác như thế nào.
Bởi những thứ này đều là thật!
Cô cũng không biết làm sao Lâm Hiên biết được
“Thiên ca, em… em không có cho hắn xem. Có lẽ là hắn nhìn trộm. Tên đàn ông khốn kiếp này còn dám nhìn trộm thân thể em!” Thẩm Ngạo Tuyết vội vàng giải thích với Từ Thiên Thành.
Lúc này sắc mặt của Từ Thiên Thành đã khó coi đến cực điểm.
Hắn hung tợn hét lớn:
“Mày đã xem qua thì thế nào? Tao còn từng chơi qua rồi đó. Mày cho rằng ba năm nay Ngạo Tuyết thật sự vì mày mà thủ tiết sao? Để tao nói cho mày biết, tao cùng Ngạo Tuyết ở trong linh được của mày, làm không biết bao nhiêu lần rồi.”
Thẩm Ngạo Tuyết không ngờ Từ Thiên Thành sẽ nói ra chuyện này, mặt đỏ bừng.
Nhưng lúc này đã không còn đường lui, cô ta chỉ có thể nói theo:
“Đúng vậy, Lâm Hiên. Tôi đã sớm trở thành nữ nhân của Thiên ca rồi. Chỉ có thể trách anh vô dụng mà thôi!”
Nghe Thẩm Ngạo Tuyết nói, Lâm Hiên nở nụ cười.
Anh đã hiến thận của chính mình để cứu Thẩm Ngạo Tuyết, nhưng Thẩm Ngạo Tuyết lại chê anh vô dụng?
"Lâm Hiên, đừng trách tôi độc ác. Có trách thì phải trách số mạng của anh mà thôi.”
“Động thủ!”
Thẩm Ngạo Tuyết hạ mệnh lệnh với vệ sĩ.
Hơn mười tên vệ sĩ đồng thời lao về phía Lâm Hiên và Ninh Hinh.