Lý Thiết Trụ đang ăn xúc xích nhìn thấy sắc mặt Hồng Diệp xanh mét liền mở miệng hỏi.
“Ninh Hinh bị bắt rồi!” Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Cái gì? Vậy tôi lập tức thông báo cho Lâm Hiên." Lý Thiết Trụ sợ tới mức rơi xúc xích xuống đất, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hiên.
Anh biết Ninh Hinh cực kỳ quan trọng đối với Lâm Hiên.
“Chết tiệt. Lâm Hiên không bắt máy. Để tôi thử liên lạc bằng phương thức khác xem sao.”
Lý Thiết Trụ vội vàng mở WeChat ra.
Vừa rồi, vốn là Lâm Hiên ở cùng bọn họ.
Nhưng còn chưa đi được bao xa, Lâm Hiên đã bị lớp trưởng Khương Phán gọi lại, nói muốn ký hiệp ước chuyển nhượng cổ phần cho hắn.
Điện thoại của những bạn nữ khác Lý Thiết Trụ đều có thêm vào. Nhưng duy nhất là không có thêm số của Khương Phán.
Cho nên hiện tại chỉ có thể tìm các bạn nữ khác hỏi xem, có liên lạc của Khương Phán hay không.
“Thiết Trụ, nhanh như vậy đã nhớ người ta rồi sao?” Giọng nói của Nguyễn Mị vang lên.
"Nhớ cái đầu của cậu, cậu có liên lạc với lớp trưởng không? Cho tôi đi.” Lý Thiết Trụ mở miệng nói.
"Khương Phán? Tôi cũng không có nha.”
Nữ bạn học hung hăng nói, nàng đương nhiên có, chỉ là không muốn đưa cho Lý Thiết Trụ mà thôi.
"Thiết Trụ, cậu tìm Khương Phán làm gì, tôi không xinh đẹp sao?" Giọng nói của nữ sinh lại càng khiến người ta tê dại.
Nghe đối phương không có, Lý Thiết Trụ trực tiếp cúp máy, sau đó lại gọi cho một nữ sinh khác.
Nhưng kết quả thu được đều giống nhau, đều nói không có phương thức liên lạc của Khương Phán.
Rõ ràng không phải họ không có mà là họ không muốn cho.
Điều này càng khiến Lý Thiết Trụ lo lắng hơn nữa.
May mắn là Hồng Diệp có cách tra được số điện thoại của Khương Phán thông qua thông tin công ty của cô.
Nhưng điện thoại của Khương Phán cũng tắt máy!
"Hai người này sao lại đều tắt máy vậy trời?" Lý Thiết Trụ giống như kiến bò trên chảo nóng.
“Không sao, tôi sẽ cho người đến công ty Khương Phán tìm. Hiện tại tôi đi Từ gia trước, nếu cậu sợ thì đừng đi theo." Hồng Diệp trầm giọng nói.
"Tôi sợ cái đé*o.”
…
"Không phải nói ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần sao?" Lâm Hiên nghi hoặc nhìn về phía Khương Phán.
Khương Phán rõ ràng nói là đi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, nhưng lại đưa Lâm Hiên đến trường học.
"Thỏa thuận cổ phần ở công ty, lát nữa thư ký sẽ đưa tới cho tôi, cậu cùng tôi đi dạo trong trường được không?"
Khương Phán đứng ở cổng trường, hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn Lâm Hiên.
Gương mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vô cùng đẹp mắt.
Giày cao gót đã được cởi ra, thay thế bằng một đôi giày nhỏ màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa.
Cảnh tượng này khiến Lâm Hiên trong phút chốc cảm thấy mình như trở lại mười bảy, mười tám tuổi.
Khi đó, mọi người đều rất đơn giản. Không giống như bây giờ, tất cả đều vì lợi ích riêng.
Có đôi khi, vì lợi ích, thậm chí ngay cả người nằm bên gối cũng có thể xuống tay.
Mà khi đó, nắm tay một cái, tưởng chừng như cả đời.
Khương Phán vẫn rất đẹp, trường học cũng vẫn là trường học đó, chỉ là sửa lại một chút, không có nhiều thay đổi.
Tuy nhiên, tuổi trẻ… đã mãi mãi đi xa.
Lâm Hiên gật gật đầu, đi theo Khương Phán, cùng nhau đi về phía trường học.
Nhưng cả hai bị bảo vệ chặn lại.
“Chú, chúng cháu đều là học sinh của trường, muốn đi thăm trường.” Lâm Hiên nói với bảo vệ.
"Học sinh? Lấy thẻ học sinh ra cho tôi xem?" Chú bảo vệ híp mắt nói.
"Chúng tôi là cựu học sinh.”
“Không có thẻ học sinh không được vào!” Bác bảo vệ kiên quyết.
“Vậy… Chú đi nói với lãnh đạo nhà trường là chúng tôi muốn quyên góp cho trường cũ một triệu.” Lâm Hiên suy nghĩ một chút nói.
Nghĩ thầm, quyên góp tiền thì có thể vào được rồi chứ?
"Cho dù cậu quyên góp 10 triệu, cũng không liên quan gì đến tôi, vẫn là câu nói đó, muốn vào trường cần có thẻ học sinh hoặc thẻ giáo viên!"
Người bảo vệ nói xong nhắm hai mắt lại, không để ý tới hai người.
"Không sao, tôi có biện pháp."
Khương Phán kéo Lâm Hiên đến dưới một bức tường, sau đó quay đầu lại nói với Lâm Hiên:
"Lâm Hiên, chúng ta trèo tường vào đi! "
“Cái này… không tốt lắm." Lâm Hiên nuốt nước miếng nói.
"Hiện tại biết không tốt rồi? Lúc đi học cậu và Lý Thiết Trụ trèo tường trốn học, tôi nói thế nào, các cậu đều không nghe!" Khương Phán cười nói.
"Khi đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện." Lâm Hiên xấu hổ gãi gãi đầu.
"Lâm Hiên, lại đây." Khương Phán vỗ vỗ lên tường.
"Làm gì?"
“Đương nhiên là cậu đưa tôi lên, tôi là con gái, làm sao có thể trèo qua bức tường cao như vậy chứ?”
Từ khi còn là học sinh, cô đã là một cô gái ngoan, có phẩm chất và học tập xuất sắc, chưa bao giờ làm điều gì xấu.
Nhưng khi vào xã hội cô mới biết được, thế giới này, cũng không đơn thuần như cô nghĩ.
Ví dụ như đối tác kia, rõ ràng là người mà cô rất tin tưởng, cuối cùng lại phản bội cô ấy.
"Lớp trưởng, cậu thật sự muốn trèo tường à?" Nhìn bộ dáng Khương Phán nóng lòng muốn thử, Lâm Hiên có chút ngây người.
“Ừ, Lâm Hiên mau tới đây đỡ tôi!”
Lâm Hiên đành chủ động ngồi xổm xuống, để Khương Phán giẫm lên bả vai mình.
“Cao một chút, cao hơn một chút, được rồi, tôi lên được rồi.”
“Lâm Hiên, cậu cũng lên đây đi.”
"Được."
Lâm Hiên vừa mới trèo qua tường, liền nhìn thấy chú bảo vệ cầm gậy cao su hướng hai người chạy tới.
"Các ngươi làm gì vậy?"
"Không được rồi, bảo vệ tới rồi, chạy đi!”
Khương Phán nắm lấy tay Lâm Hiên, hai người điên cuồng chạy.
Khung cảnh quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, đầy kỉ niệm.
Hai người chạy mệt, trốn dưới gốc cây.
Thể lực Khương Phán tương đối kém, thở hổn hển nặng nề, trên mặt còn hiện lên mồ hôi dày đặc.
Nhưng lại tràn đầy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cô làm điều gì đó được coi xấu xa từ nhỏ đến lớn.
Không nghĩ tới, còn rất kích thích.
"Lâm Hiên, cậu còn nhớ không, khi đó mỗi ngày tan học, cậu và Lý Thiết Trụ đều sẽ tới tiễn tôi, còn nói hai người sẽ là kỵ sỹ của tôi, ai dám đánh chủ ý với tôi, sẽ đánh người ta."
"Tôi tưởng là nói giỡn, không nghĩ tới là đánh thật. Còn bị trường học ghi sổ. Thế nhưng sau lần đó, thật đúng là không còn người dám viết thư tình cho tôi, làm tôi được thanh tĩnh không ít.”
"Tình cảm của cậu và Lý Thiết Trụ thật tốt. Nhưng mà Lâm Hiên, cậu nói thử xem, nếu lúc ấy tôi thật sự đáp ứng làm bạn gái của một trong hai. Hai anh em các cậu, có thể trở mặt thành thù hay không?"
"A, cái này... Lúc ấy hai chúng tôi đều là theo đuổi chơi thôi. Không có nghĩ đến thật sự thành công thì sẽ như thế nào.” Lâm Hiên gãi gãi đầu.
“Thì ra lúc đó hai người theo đuổi tôi không phải vì thích tôi, mà chỉ là chơi đùa?” Khương Phán ra vẻ tức giận nói.
"Thích, đương nhiên thích, khi đó hầu như tất cả nam sinh đều thích cậu mà." Lâm Hiên nói.
"Còn bây giờ thì sao?" Khương Phán nghiêng đầu lại, dùng đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Lâm Hiên.