"Lâm Hiên, em biết Âu Dương Băng Tình bị người của Ẩn tộc bắt đi. Bây giờ anh khẳng định rất tức giận, rất phẫn nộ. Nhưng Ẩn tộc không phải thế lực mà anh có thể trêu chọc, không có Âu Dương Băng Tình thì anh ngươi còn có em nha. Chuyện nàng ta làm được, em cũng có thể làm!"
Không nghĩ tới, Thẩm Ngạo Tuyết còn biết sự tồn tại của Ẩn tộc.
Trước đây Thẩm Ngạo Tuyết không biết. Nhưng từ sau khi Lâm Hiên nghịch thiên trở về. Cô ta đã bắt đầu nghiên cứu và điều tra.
Hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết cũng biết được sự tồn tại của Ẩn tộc bên trên võ giả thế tục.
Bọn họ mới là võ lực đỉnh phong chân chính.
Chỉ là bọn họ bình thường sẽ không tiếp xúc với thế tục mà thôi.
Nghe được Thẩm Ngạo Tuyết đề cập đến Âu Dương Băng Tình, Lâm Hiên ngay lập tức nổi giận.
Nhưng hắn vốn cũng không muốn đánh Thẩm Ngạo Tuyết.
"Thẩm Ngạo Tuyết, cô tốt nhất câm miệng lại, nếu không, tôi không dám cam đoan có thể khống chế được mình!" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Tại sao phải khống chế? Lâm Hiên, không phải em đã nói rồi sao? Nếu anh không hạnh phúc, anh có thể đến tìm em bất cứ lúc nào. Anh muốn đánh em, muốn làm bất cứ điều gì với em cũng được!”
“Nào, lại đây trút giận đi, anh không nên tức giận như vậy!" Thẩm Ngạo Tuyết đi tới trước mặt Lâm Hiên, kề sát mặt vào.
Lúc này, quần chúng vây cách tương đối xa, cũng không thể nghe được nội dung cụ thể hai người nói chuyện.