Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 10: 10





Kết thúc một ngày làm việc, Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng cùng hamster nhỏ về nhà.

Cậu mua một đống lớn đồ ăn, muốn thông qua nấu nướng để phát tiết khó chịu trong lòng.

"Tiểu Hạ Hạ, đại ca nhà ta nói tối nay muốn đến nhà chú làm khách." Trần Minh Kiệt gọi điện thoại cho Lâm Hạ, "Nè anh nói cho chú biết điều này, hôm nay đại ca ta cứ quái quái, thật đáng sợ!"
"Minh Tông ca muốn tới?" Lâm Hạ cũng thực luống cuống, đừng nhìn cậu luôn vui sướng khi người gặp họa, kỳ thật cậu cũng có chút sợ Trần Minh Tông.

Bởi vì Trần Minh Tông thật sự là quá nghiêm túc, Lâm Hạ cùng y ở chung thực không được tự nhiên.

Biết được Trần Minh Tông muốn tới, Lâm Hạ không rảnh lo thương cảm, cậu lấy ra toàn bộ kỹ năng của bản thân làm một bàn đồ ăn, chỉ sợ vị đại gia kia không hài lòng.

Buổi tối 19:00 giờ không lệch một giây.

"Cốc cốc!" Tiếng đập cửa nghiêm cẩn mà có quy luật.

"Tới đây!" Lâm Hạ mở cửa.

Trần Minh Tông đi ở phía trước, trong tay cầm theo ba túi lễ vật.

Trần Minh Kiệt đi theo phía sau hắn, một bộ dáng e thẹn của tiểu tức phụ.

"Lễ vật." Trần Minh Tông nhàn nhạt mà nói.

"Đại ca quá khách khí, bất quá vẫn là cảm ơn anh." Lâm Hạ nhận lấy trong đó một phần lễ vật, bởi vì Trần Minh Tông chỉ đưa cho cậu một phần.

Trần Minh Tông thay đổi giày, đi nhanh hướng vào trong đi.

"Sao lại thế này?" Lâm Hạ nhỏ giọng hỏi Trần Minh Kiệt.

"Anh đây cũng không biết, hôm nay anh cho đại ca mượn di động dùng, kết quả đại ca yêu cầu anh với đại ca tới nhà chú ăn cơm." Trần Minh Kiệt bất đắc dĩ nhún vai, "Hơn nữa đại ca hôm nay không có nghiêm nghị nhắc nhở hành vi của anh, anh đây đều cảm thấy không quen."
Trần Minh Tông đang bị hai người thảo luận đã đi đến phòng khách, gặp được Cục Bột Trắng cùng hamster nhỏ.

Hắn đem một phần lễ vật trong đó cho Cục Bột Trắng, "An An, đây là quà thúc thúc tặng con."

Trần Minh Tông biết thân phận Cục Bột Trắng, cho nên hắn vẫn luôn đem Cục Bột Trắng trở thành tiểu hài tử bình thường đối đãi.

"Ngao ô!" Cảm ơn Minh Tông thúc thúc! Cục Bột Trắng nhận lấy.

Ba ba nói qua, chỉ cần là Minh Tông thúc thúc đưa lễ vật đều phải nhận lấy, bằng không thúc thúc sẽ không cao hứng.

Vì không để Minh Tông thúc thúc mất hứng, Cục Bột Trắng tỏ vẻ nhóc nhất định sẽ nhận lấy lễ vật!
Đưa xong quà cho Cục Bột Trắng, Trần Minh Tông đi đến trước mặt tiểu hamster.

"Chào cậu, tôi là Trần Minh Tông, năm nay 28 tuổi, cao 1m86, cân nặng 75 kg......!Đây là quà tặng cho cậu, mong cậu nhận lấy."
Hamster nhỏ vẻ mặt mông lung mà nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, y đang nói cái gì vậy?
Bị hamster nhỏ dùng ánh mắt ngốc manh vô tội thẳng lăng lăng mà nhìn, Trần Minh Tông sống lưng căng đến càng thẳng.

Đây là biểu hiện hắn khẩn trương, nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện Trần · nghiêm túc · Minh Tông lỗ tai hơi hơi phiếm đỏ.

"Ngao ô." Hamster nhỏ ca ca, Minh Tông thúc thúc cho anh lễ vật, anh mau nhận lấy đi.

Cục Bột Trắng ở một bên cấp hamster nhỏ phiên dịch, tuy rằng hamster nhỏ cũng nghe không hiểu.

"Cám......!Ơn......" Trải qua động tác nhắc nhở của Cục Bột Trắng, hamster nhỏ nhận lấy lễ vật của Trần Minh Tông.

Kỳ thật hắn không biết lễ vật là cái gì, Cục Bột Trắng bảo hắn nhận nên hắn liền cầm lấy.

Được người mình thích tiếp nhận quà tặng khiến Trần Minh Tông có một chút vui vẻ không muốn đứng dậy, bởi vì thân là bác sĩ hàng đầu khoa thần kinh tại Hoa Quốc, chức nghiệp khiến nhạy bén phát hiện: Người mà y thích tinh thần không được bình thường!
Trong nháy mắt, Trần Minh Tông trong lòng bị một loại tên là đau lòng cảm xúc tràn đầy vây quanh.
Hamster nhỏ tò mò mà nhìn nam nhân đang bất động trước mắt, y vì cái gì muốn vẫn luôn nhìn mình, chẳng lẽ y muốn ăn mình sao?
"Ăn cơm thôi!" Lâm Hạ cùng Trần Minh Kiệt từ ngoài cửa đi vào, đánh vỡ Trần Minh Tông cùng hamster nhỏ "trao nhau ánh mắt thâm tình".

"Ăn......!Cơm............" Hamster nhỏ vui vẻ kết thúc trận chiến so ánh mắt với nhau, hắn vui vẻ mà chạy đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Trần Minh Tông cảm thấy không vui, khí áp trên người y thấp xuống vài phần.

Y không có ngồi ở vị trí mà Lâm Hạ riêng cho mình, mà là nghiêm trang ngồi ở giữa Lâm Hạ cùng hamster nhỏ.


"......" Mọi người cúi đầu ăn cơm, Lâm Hạ cấp Cục Bột Trắng cùng hamster nhỏ gắp đồ ăn, lại phát hiện hamster nhỏ trong chén đã thả không ít đồ ăn, Trần Minh Tông chiếc đũa còn không dừng mà hướng bên trong gắp đồ cho.

Thấy vậy, Lâm Hạ yên lặng thu hồi chiếc đũa của mình, chuyển hướng đặt đồ ăn vào trong chén Trần Minh Kiệt.

"Tiểu Hạ Hạ, anh không thích ăn thịt vịt." Đang gặm xương sườn Trần Minh Kiệt trong chén không hiểu sao nhiều thêm miếng thịt vịt, mà miếng thịt vịt này là do Lâm Hạ luôn biết rõ khẩu vị của hắn gắp cho.

"Phải không? Tớ quên mất, ha ha....." Trên bàn cơm không khí xấu hổ cực kỳ.

Sau khi ăn uống no đủ, Trần Minh Tông hướng Trần Minh Kiệt nói: "Em dọn dẹp đi, anh có chuyện muốn nói cùng Lâm Hả."
Vì Trần Minh Tông đã nói vậy, Lâm Hạ liền đi theo ý ra ngoài ban công.

Trần Minh Tông là một người trực tiếp, chờ hai người tìm được chỗ đứng, y liền hỏi: "Cái nam hài kia tên là gì, hai người các cậu có quan hệ gì với nhau."
Trần Minh Tông hôm nay sở dĩ tới nhà Lâm Hạ chính là vì hamster nhỏ.

Điện thoại di động của y hết pin, vì thế mượn di động của Trần Minh Kiệt gọi điện thoại.

Khi vừa cầm vào di động, Trần Minh Tông liền bị màn hình điện thoại hấp dẫn.

Hình nền di động của Trần Minh Kiệt là một cậu trai xinh đẹp trong tay cầm chân gà, đôi mắt đẹp mị thành trăng non, cả người đều tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Trần Minh Tông phát hiện chính mình tim đập thật nhanh, lỗ tai đỏ lên.

Từ trong bụng mẹ ra tới bây giờ y vẫn luôn là người đàn ông độc thân nên không hiểu nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này là gì, nhưng y biết rằng y đã luân hãm vì cậu trai này rồi.

Trần Minh Tông ý đồ dùng tri thức y khoa chuyên nghiệp của mình tới phân tích.

Đến tột cùng là điều gì khiến thần kinh y xúc động đến vậy, khiến cho đại não của y có loại hưng phấn cùng cảm giác hạnh phúc khó tả.

Trần Minh Tông lại nghĩ tới hormone, vì cái gì hổmne của y lại vì nhìn thấy nam hài mà hưng phấn? Này có lẽ cùng Dopamine có quan hệ, Dopamine nhanh chóng phân bố làm y hưng phấn kích động?
Cuối cùng, Trần Minh Tông đưa ra một kết luận, này về bởi vì nhất kiến chung tình.

Đây là không thể dùng sở học tri thức của y để lý giải, đây là mị lực tình yêu, tình yêu chính là điều khoa học vô pháp giải thích sự tồn tại.


Suy nghĩ cẩn thận Trần Minh Tông bắt đầu ở trong điện thoại em trai tìm kiếm hình ảnh của cậu trai kia, mà khiến y ngạc nhiên phát hiện, ảnh chụp nam hài không phải Trần Minh Kiệt từ trên mạng download, mà là một tuần trước chụp tại nhà Lâm Hạ!
Trần Minh Tông che lại trái tim kích động không thôi, chờ cả người bình tĩnh lại, y bất động thanh sắc mà xúi giục Trần Minh Kiệt đến nhà Lâm Hạ làm khách, để cho mình có thể nhìn thấy nam hài đáng yêu kia.

"Hắn là tiểu hamster, lúc trước từng là người lang thang, hiện tại được em thu lưu." Lâm Hạ trả lời, "Minh tông ca, anh hỏi cái này làm cái gì?"
"Trước kia từng có cuộc sống lang thang ý là......" Tưởng tượng đến nam hài gầy yếu như thế trước kia vậy mà phải lưu lạc khắp nơi, Trần Minh Tông đau lòng cực kỳ.

"Đem những điều mà em biết đến đều nói cho anh nghe đi." Trần Minh Tông vội vàng muốn biết hết thảy sự tình có liên quan đến hamster nhỏ.

"Nếu anh là nghiêm túc, em có thể nói cho anh biêtd......" Lâm Hạ đại khái đoán được Trần Minh Tông tâm tư, suy xét một hồi, Lâm Hạ quyết định đem toàn bộ sự tình nói cho Trần Minh Tông.

Lâm Hạ cảm thấy, Trần Minh Tông là một người nghiêm túc, nếu y thật sự thích hamster nhỏ, vậy Lâm Hạ sẽ không để ý việc y theo đuổi hamster nhỏ.

Lâm Hạ không xác định cậu có thể bảo hộ hamster nhỏ hộ bao lâu, tốt nhất kết quả chính là hamster nhỏ tìm được người yêu thương hắn, Trần Minh Tông thoạt nhìn chính là một lựa chọn không tồi.

Đương nhiên, Lâm Hạ sẽ không bức bách hamster nhỏ tiếp thu Trần Minh Tông, mặc dù hamster nhỏ tinh thần có vấn đề, cậu cũng sẽ tôn trọng ý kiến của hamster nhỏ.

"Anh rất nghiêm túc!" Trần Minh Tông lời nói cũng giống như người của mình đều nghiêm túc khiến người ta tin phục.

Ánh mắt y kiên định hữu lực, cho thấy y không phải nói giỡn.

Y không ngoài ý muốn khi Lâm Hạ nhìn ra tâm tư của mình, bởi vì từ lúc bắt đầu y liền không có che dấu cảm tình của y đối hamster nhỏ.

"Anh sẽ tôn trọng lựa chọn hamster nhỏ, sẽ không cưỡng bách em ấy!"
Được Trần Minh Tông hứa hẹn, Lâm Hạ cũng liền an tâm rồi.

Trần Minh Tông tin được là người đáng tin, nếu hai người có thể hoà hợp, này cũng coi như việc vui mừng lớn.
......
"Đại khái chính là như vậy." Lâm Hạ nói xong, lại một lần bởi vì hoàn cảnh hamster nhỏ gặp phải mà cảm thấy phẫn nộ cùng chua xót.

Trần Minh Tông nghe xong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói: "Từ giờ trở đi, anh sẽ đảm nhiệm việc trị liệu cho hamster nhỏ."
Trần Minh Tông là bác sĩ trẻ tuổi đầy triển vọng nhất của khoa thần kinh tại Hoa Quốc, rất nhiều người tìm y trị liệu đều không thể hẹn được.

Nhưng lần này, y chủ động nói muốn trị liệu cho hamster nhỏ.

Này cũng không phải bởi vì y đồng tình hamster nhỏ, mà là bởi vì tiếc hận.

Trần Minh Tông ôm chút mong đợi, nếu là hamster nhỏ được chữa khỏi, nam hài thông minh đầy cõi lòng mộng tưởng trước kia liền trở lại đi.


Y không kịp tham dự quá khứ của hamster nhỏ, nhưng tương lai sau này, y sẽ khiến cho hamster nhỏ sống càng tốt hơn.

"Hamster nhỏ liền phải nhờ anh." Lâm Hạ không có cự tuyệt, đây là đối hamster nhỏ có lợi, hơn nữa Trần Minh Tông năng lực cùng nhân phẩm cậu rất tin tưởng.

Hai người trải qua một phen nói chuyện sau đó trở lại phòng khách, Trần Minh Kiệt bị sai đi rửa chén u oán mà nhìn hai người.

Hừ! Hai người kia chẳng những làm chính hắn một mình rửa chén, còn có việc gạt hắn.

"Minh Kiệt, chúng ta phải về rồi." Ở trước mặt Trần Minh Kiệt, Trần Minh Tông vẫn là một bộ dạng anh cả nghiệm nghị.

" Em biết rồi." Trần Minh Kiệt uể oải mà trả lời.

"Anh về đây, ngày mai gặp lại." Trần Minh Tông hướng hamster nhỏ nói.

Bất đồng với đối đãi nghiêm khắc như Trần Minh Kiệt, khi đối mặt hamster nhỏ, Trần Minh Tông ánh mắt ôn nhu đến mức làm người ta chìm sâu vào.

"Gặp......!Lại......" Hamster nhỏ rất có lễ phép mà cáo biệt.

Hai anh em đi rồi, Lâm Hạ, Cục Bột Trắng cùng hamster nhỏ bắt đầu khám phá quà tặng Trần Minh Tông mang đế.

"Ngao ô!" Transformers! Cục Bột Trắng cao hứng mà đùa nghịch.

"Của ba chính là một quyển sách." Trần Minh Tông đưa cho Lâm Hạ chính là 《 sách thiết kế》.

"Ngao ô?" Hamster nhỏ ca ca, mau xem quà của anh là cái gì? Ba phần lễ vật chỉ còn hamster nhỏ chưa mở ra.

"Là......!Cái......!Khăn......" Hamster nhỏ mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một cái khăn quàng cổ.

"Một cái khăn quàng cổ thực đáng yêu." Trần Minh Tông đưa cho hamster nhỏ chính là một cái khăn quàng cổ có hoạ tiết động vật nhỏ, chiếc khăn quàng cổ vừa nhìn liền biết không hề rẻ, quàng ở trên cổ khẳng định vừa ấm áp lại thoải mái.
"Khăn quàng cổ dùng quàng ở trên cổ để giữ ấm, tôi giúp cậu mang lên." Lâm Hạ giúp hamster nhỏ mang lên khăn quàng cổ.

"Rất đẹp."
Không thể không nói, Trần Minh Tông người tuy rằng nghiêm cẩn khô khan, nhưng ánh mắt thẩm mỹ vẫn là không tồi, ít nhất y đưa cho hamster nhỏ khăn quàng cổ rất thích hợp với hamster nhỏ.

"Yêu......!Thích......" Hamster nhỏ thực thích khăn quàng cổ mà Trần Minh Tông tặng hắn.
。。。。。。。。
6:4:2020
Bắt đầu lười rồi đấy =]]]]].