Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 33: 33





Là Vương thúc!
Lâm Hạ thấy rõ ràng, bên con đường nhỏ cạnh bờ hồ có cái xe máy điện quen mắt xe máy cùng người đứng bên cạnh là Vương thúc.

Vương thúc ngồi xổm trên mặt đất tựa hồ là đang đốt tiền giấy, khói bốc lên khiến Lâm Hạ xác định phỏng đoán của mình.

Lâm Hạ nhớ tới, hôm nay là ngày giỗ con gái Vương thúc, nếu cậu nhớ không lầm, con gái Vương thúc xảy ra chuyện chính là ở chỗ này.

Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ! Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, Lâm Hạ ảm đạm, đem tốc độ xe giảm đến thấp nhất, không nghĩ làm thanh âm ô tô quấy rầy đến Vương thúc.

Lâm Hạ đang muốn rời đi, lại đột nhiên phát hiện không biết Vương thúc nhảy vào trong nước khi nào, ra sức mà bơi trong nước nhìn như còn một đồ vật lông xù xù đang bơi đi.

Giang Thành Tết Âm Lịch qua đi, nhiệt độ không khí cũng chưa có tăng trở lại.

Mọi người ra cửa vẫn phải mặc áo khoác, càng đừng nghĩ bên ngoài nước ấm.

Xuống nước liền sẽ lạnh đến cả người phát run.

Lâm Hạ chạy nhanh dừng xe vọt tới bờ hồ, đại lộ cùng đường nhỏ có một khoảng cách.

Chờ Lâm Hạ chạy đến thì Vương thúc đã ôm Tiểu Mỹ như gà rớt nồi canh gian nan bơi trở về bờ, trong miệng Tiểu Mỹ còn ngậm một tấm ảnh chụp.

Vương thúc đồng dạng cũng chật vật bất kham, hơn nữa bởi vì hắn mặc áo lông vũ, còn chưa có kịp cởi liền vội vàng nhảy vào trong nước.

Áo lông vũ chất lượng không được tốt lắm thất đẫm nước, nặng trĩu làm người mặc phải cố hết sức.

Hơn nữa hắn một bàn tay vòng qua ôm lấy Tiểu Mỹ, chỉ có thể dùng một cái tay khác bơi, hành động này thực gian nan.

Khiến cho Lâm Hạ kinh ngạc chính là, Vương thúc biểu tình giống như đang khóc.

Trên mặt ướt dầm dề, có bọt nước từ khuôn mặt tang thương của hắn tang xẹt qua, không biết là nước hồ hay là nước mắt.

"Vương thúc bắt lấy gậy gỗ!" Lâm Hạ không có thời gian đi tìm tòi nghiên cứu trên mặt Vương thúc lưu chính lại là nước gì, cậu chỉ biết nếu không hỗ trợ đem người kéo đi lên liền nguy hiểm.

Lâm Hạ hướng bên cạnh tìm tìm, thực may mắn mà tìm được một cây gậy gỗ, có thể là tới nơi này nghịch nước hoặc là người câu cá lưu lại.

Vương thúc thực mau bắt lấy gậy gỗ Lâm Hạ với ra, có Lâm Hạ hỗ trợ, Vương thúc thực mau mang theo Tiểu Mỹ lên bờ.

"Tiểu mỹ sao rồi......" Sau khi vững vàng lên bờ, Vương thúc hai chân mềm nhũn "Bùm" một tiếng quỳ trên mặt đất, nước trên mặt còn chưa kịp lau đi, liền lập tức chú ý đến Tiểu Mỹ.

"Gâu......" Tiểu Mỹ tuy rằng lạnh đến run bần bật, nhưng như cũ vẻ mặt vui sướng.


Nó đem ảnh chụp đưa tới trên tay Vương thúc, cái đuôi vẫy a vẫy.

Thân là bác sĩ thú y nên Lâm Hạ biết, đó là tín hiệu tiểu cẩu cầu khen ngợi.

"Ô......" Vương thúc rốt cuộc nhịn không được ôm Tiểu Mỹ gào khóc lên, cũng mặc kệ sẽ mất mặt mũi trước mặt tiểu bối.

"Tôi cho rằng tôi cứu không được Tiểu Mỹ, khi Tiểu Mỹ rơi vào trong nước, tôi toàn thân từ đầu đến chân đều lạnh, tôi thấy Tiểu Mỹ ở trong nước bộ dáng thật giống như thấy được Nhã Nhã......"
Bất lực, hoảng hốt, không biết làm sao......!Điều này đối với một người đã từng đã có mười mấy năm kinh nghiệm phong phú làm lính cứu hoả sẽ không sẽ xuất hiện những cảm xúc phức tạp.

Bọn họ có kinh nghiệm phong phú sẽ làm cho đầu óc luôn lý trí làm ra phán đoán chuẩn xác, lựa chọn phương pháp tốt nhất để cứu người bị nạn.

Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Mỹ vì nhặt về tấm ảnh Nhã Nhã bị gió thổi bay mà rơi vào trong nước giãy giụa, Vương Hướng Dũng lại mất đi tố chất cần có của một lính cứu hoả, những cảm xúc không nên xuất hiện ở thời khắc cứu nạn lại giống như một dòng nước xiết nặng nề đè trong lòng hắn, ép hắn tới không thể thở nổi.

Hắn thậm chí quên mất, chó biết bơi lội.

Tiểu Mỹ ở trong nước giãy giụa, thật vất vả ngậm được tấm ảnh bị gió thổi bay trở về, hướng Hương Hướng Dũng khoe, nó đem ảnh chụp tìm trở về rồi!
Tiểu Mỹ tựa hồ không ý thức được nó làm chủ nhân lâm vào loại hoàn cảnh nào, nó cứ như cũ vui sướng mà đối với chủ nhân vẫy đuôi.

Trong lúc hoảng hốt, ở trong mắt Vương Hướng Dũng, đang trong nước giãy giụa không phải Tiểu Mỹ, mà là con gái Nhã Nhã mấy năm trước cùng bạn bè đi đến nơi này chơi.

Hắn phảng phất như nhìn thấy Nhã Nhã ở trong nước giãy giụa, như thế nào cũng bơi không nổi lên bờ, ở phía sau nàng như có ma quỷ bám trụ không cho nàng rời đi.

"Ba ba......!Ba ba......" Vương Hướng Dũng giống như nghe được thanh âm nữ nhi mỏng manh cầu cứu, yếu ớt đến bị gió thổi qua liền tiêu tán như yên.

"Nhã Nhã!" Vương Hướng Dũng nước mắt nhịn không được rơi ra, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

Vương Hướng Dũng tâm như đao cắt, trùy tâm đau đớn làm hắn trái tim trừu luyên.
Nhã Nhã ở trong nước khi nhất định đang kêu gọi hắn đi, kêu cái người luôn tận chức tận trách, được nàng coi là anh hùng phòng cháy viên ba ba tới cứu nàng.

Nhưng mà, hắn cứu được rất nhiều người cha, nhưng lại không thể cứu chính con gái của mình......!
Hắn là lính cứu hoả đã cứu được rất nhiều người cha nhưng lại không cứu nổi con gái mình.

Vô số đêm khó có thể đi vào giấc ngủ, hắn đã hối hận, thống hận qua, cũng cầu nguyện rất nhiều, nhưng hắn trước sau vô pháp tha thứ chính mình.

Chuyện xảy ra với Nhã Nhã, là điều hắn trong lòng vĩnh viễn bước không qua.
......
"Nhã Nhã, ba rốt cuộc cứu được con lên rồi......" Vương thúc gắt gao ôm Tiểu Mỹ, hắn đã phân không rõ hiện thực cùng ảo tưởng.

Trong lòng ngực ôm thân thể ấm áp, hắn phảng phất về tới cái ngày Nhã Nhã rời đi.

Cùng hiện thực bất đồng, lần này hắn đem Nhã Nhã cứu đi lên, con gái bảo bối của hắn đang nằm yên trong lòng hắn.


Thẳng đến khi Tiểu Mỹ dùng đầu lưỡi liếm khuôn mặt đầy nước mắt của chủ nhân, ấm áp, đầu lưỡi liếm mặt làm hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

Hắn trong lòng ngực ôm chính là Tiểu Mỹ mà không phải con gái Nhã Nhã, con gái hắn đã sớm mất tại mảnh hồ này rồi.

Tuy rằng trong lòng như cũ trát tâm khó chịu, nhưng Vương Hướng Dũng biết chính mình có chỗ nào đó trở nên khác rồi.

Đây là tiêu tan đi? Lâm Hạ nhìn thấy trong mắt Vương thúc một lần nữa khôi phục sinh khí, minh bạch lúc này Vương thúc có thể buông xuống đáy lòng bi thương.

"Vương thúc, toàn thân ướt trúng gió không tốt, tôi trên xe có khăn lông, ngài cùng Tiểu Mỹ đều đến lau khô đi." Lâm Hạ lo lắng hai người bọn họ trúng gió cảm mạo, nhẹ nhàng mà lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Hạ sợ nếu cậu không lên tiếng, một người một chó sẽ sinh bệnh.

"Đúng đúng đúng, cậu không nói tôi đều đã quên......" Vương thúc mới ý thức được Tiểu Mỹ còn ướt nhẹp, không lau khô ngay thực dễ dàng cảm lạnh.

Lâm Hạ mang theo Vương thúc vào trong xe, tìm ra khăn lông cho bọn hắn lau khô, thuận tiện nâng cao độ ấm bên trong xe.

Khăn lông là dự bị ngày mưa dùng, trong trường hợp này rất có tác dụng.

Chờ thân thể ấm áp lên, Vương thúc cưỡi lên xe máy điện, Tiểu Mỹ được hắn đặt ở trong xe Lâm Hạ.

"Gâu gâu gâu......" Tiểu Mỹ không nghĩ rời khỏi chủ nhân, nó ghé vào trên cửa kính xe nhìn theo xe chủ nhân.

Vương thúc hướng Tiểu Mỹ vẫy vẫy tay, trấn an Tiểu Mỹ ngoan ngoãn nghe lời.

Tiểu Mỹ nhìn thấy Vương thúc thủ thế sau đó liền an tĩnh ngồi xuống, nhưng trước sau ghé vào cửa kính nhìn chủ nhân thẳng đến khi về nhà.

"Tiểu Hạ, hôm nay thật là cảm ơn cậu!" Vương thúc bế lên Tiểu Mỹ hướng Lâm Hạ nói lời cảm tạ.

"Đừng khách khí." Lâm Hạ đem người đưa về nhà, từ chối lời mời lên nhà chơi của Vương thúc, đánh xe đi sủng vật cửa hàng.

"Ngao ô!" Lâm Hạ mới vừa đem xe đỗ xong, liền nghe thấy thanh âm Cục Bột Trắng.

Vừa xuống xe, liền nhìn thấy Cục Bột Trắng bước đi nhanh như bay chạy về hướng cậu.

Ba ba, An An vừa nghe liền biết là người đã đến rồi! Cục Bột Trắng giống như cái lò xo vững vàng mà nhảy vào trong lòng Lâm Hạ, dùng cái đầu lông mao mềm mại cọ cậu.

"Bảo bảo có nhớ ba ba hay không?" Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng bế lên, trong lòng mềm thành một vũng nước.

"Ngao ô!" Nhớ, An An rất nhớ ba ba! Cục Bột Trắng dùng sức dùng đầu cọ xát Lâm Hạ, dùng hành động thực tế chứng minh nhóc thật sự rất nhớ Lâm Hạ.


"Ngao ô?" Đường thúc thúc đi rồi sao? Cục Bột Trắng đôi mắt to chớp chớp hỏi.

"Đường thúc thúc lên máy bay rồi." Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, nghe nhóc nói xong cảm xúc trở nên có chút mất mát.

"Ngao ô......" Đường thúc thúc sẽ thực mau trở lại, An An sẽ ngoan ngoãn chờ Đường thúc thúc trở về ạ.

Đường thúc thúc để lại cho An An một hộp kẹo, ngài nói An An mỗi ngày ăn một viên, ăn xong Đường thúc thúc liền sẽ trở lại.

Cục Bột Trắng một bên giơ móng vuốt một bên nói.

"Ừm." Lâm Hạ nhớ tới Đường Ân Lãng để lại cho Cục Bột Trắng kẹo hộp, bị Cục Bột Trắng quý trọng mà ngậm lên giấu ở trong ngăn tủ, có rảnh hay không rảnh cũng lôi ra đếm đếm.

Kẹo trong hộp có 15 viên, không nhiều không ít vừa lúc một ngày một viên, có thể ăn nửa tháng.

"Lâm ca, anh đã đến rồi!" Vương Tử Ngọc cùng Trần Diệu Quang hướng cậu chào hỏi, hai thiếu niên lớn lên đẹp lại cười đến thực ngọt.

Đặc biệt là Trần Diệu Quang cười rộ lên còn mang theo má lúm đồng tiền, thoạt nhìn rực rỡ như ánh mặt trời.

"Pi pi!" Vương Tử Ngọc pi pi mà để sát vào Lâm Hạ, kết quả bị Lâm Hạ một tay đẩy ra.

"Làm gì?" Lâm Hạ cảm thấy mình không thể hiểu được.

"Trên người của anh có hương vị của nam nhân khác!" Vương Tử Ngọc hút hút cái mũi, khẳng định mà nói.

"......!Mũi chó." Không nghĩ tới cậu cùng Đường Ân Lãng ôm một hồi, Vương Tử Ngọc đã ngửi ra được, này chỉ sợ là mũi chó đi?
"Lâm ca, em cầm tinh con chó nha!" Vương Tử Ngọc vẻ mặt đắc ý mà nói.

"Em cầm tinh con chó cũng không có nghĩa em là chó nha!" Lâm Hạ dở khóc dở cười mà nói.

"Chính là em có cẩu thiên phú." Vương Tử Ngọc như cũ vẻ mặt tự hào thêm tự tin.

"Rồi rồi, nếu như vậy, Uy Phong liền giao cho em." Đang lúc hai người nói chuyện, Lý Hào mang theo Uy Phong lại đây.

"Phốc!" Vương Tử Ngọc trong lòng phun ra một ngụm máu, buồn bực mà đi ra cửa tiếp Uy Phong.

Nhìn thấy Uy Phong cùng chủ nhân mặt than của nó, Vương Tử Ngọc âm thầm phun tào Lý Hào như thế nào lại nhàn nhã như vậy, mỗi ngày không có việc gì làm cũng chỉ biết tới sủng vật cửa hàng......!Liêu hắn!
"Đây là bánh kem." Lý Hào đem bánh kem trên tay đưa cho Lâm Hạ bọn họ, dư lại một hộp lớn nhất kia là để lại cho Vương Tử Ngọc.

"Đây là ngày hôm qua cậu nói muốn ăn sầu riêng ngàn lớp cùng chuối cuốn." Lý Hào đem bánh kem đưa cho Vương Tử Ngọc.

"Wow!" Vương Tử Ngọc kinh hỉ, ngày hôm qua hắn chỉ là nói chơi vậy mà thôi, không nghĩ tới Lý Hào thật đúng là mua tới.

Vương Tử Ngọc một bên ăn bánh kem, một bên phức tạp mà nhìn Lý Hào.

Làm sao bây giờ? Còn như vậy đi xuống hắn thật sự sẽ luân hãm ở trong viên đạn bọc đường của Lý Hào, hu hu hu, thật là quá sa đọa!
"Anh có muốn ăn hay không!" Vương Tử Ngọc thập phần hưởng thụ mà ăn đến một nửa mới nhớ tới bên cạnh có người ngồi.


Đại ca thỉnh cự tuyệt! Để cho hắn còn độc hưởng mỹ vị bánh kem!
"Được." Lý Hào không có nghe được tiếng lòng chân thật của Vương Tử Ngọc, có thể cùng người mình thích ăn một cái bánh kem, hắn vui đến cực điểm.

Vương Tử Ngọc nhìn Lý Hào mở miệng ra, không tình nguyện mà xúc một khối bánh kem đút cho hắn.

"Ăn ngon." Lý Hào giống như đang thưởng thức tác phẩm của đầu bếp ba sao Michelin, tinh tế nhấm nuốt, tuy rằng không cần khoa trương như vậy.

"......" Không cho anh ăn, tôi tự mình ăn! Vương Tử Ngọc trong lòng yên lặng mà nghĩ, nhưng không thắng nổi lương tâm, vẫn là ngươi một ngụm ta một ngụm mà ăn một lần đút một lần.

"......" Lâm Hạ mới vừa uy xong Cục Bột Trắng bánh kem, đảo mắt liền thấy Lý Hào cùng Vương Tử Ngọc hai người lẫn nhau uy bánh, vừa mới cùng bạn trai chia ly khiến cậu chịu bạo kích.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng ăn xong bánh kem Lâm Hạ liền giúp nhóc lau miệng, tiểu chòm râu cũng muốn một cây một cây lau khô.

Tiểu chòm râu là chỗ mẫn cảm của Cục Bột Trắng, Lâm Hạ như vậy chạm vào, Cục Bột Trắng ngứa đến không chịu được.

"Ngao ô......" Rốt cuộc lau khô! Cục Bột Trắng ghé vào trên bàn một bộ thân thể bị đào trống không bộ dáng.

"Tích tích!" Di động Lâm Hạ vang lên thông báo có tin nhắn WeChat, Cục Bột Trắng tinh thần rung lên, lưu loát mà mở khóa mở ra WeChat.

"Ngao ô?" Có phải Đường thúc thúc hay không?
"Đường thúc thúc mới lên máy bay không đến một giờ, không nhanh như vậy." Lâm Hạ nói.

"Ngao ô!" Là Minh Tông thúc thúc cùng Hamster nhỏ ca ca! Mở ra WeChat, thấy được tin nhắn Trần Minh Tông gửi đến.

"Đây là cái gì?" Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng cùng nhau xem, nguyên lai là Trần Minh Tông hồi báo hành trình của họ.

"Đến Tam Á ngày hôm sau, tôi cùng Hamster nhỏ đi chân trời góc biển cùng á long loan Hồ Điệp Cốc, ăn bữa tiệc hải sản lớn.

Hamster nhỏ đối với hải sản không bị dị ứng, em ấy đặc biệt thích ăn mực, ngày mai tôi còn muốn dẫn em ấy đi ăn bữa tiệc mực." Ngắn gọn súc tích, phong cách điển hình Trần Minh Tông.

Trần Minh Tông còn gửi rất nhiều ảnh chụp bọn họ du ngoạn.

Đi ra ngoài chơi Hamster nhỏ mặc chính là áo sơ mi cùng quần hoa, quần áo hoa lá hoa mặc ở trên người hắn không chút nào quái dị, ngược lại càng tôn lên làn da trắng nõn.

Mà Trần Minh Tông như cũ mặc sơ mi trắng cùng quần tây, ăn mặc nhẹ nhàng so sánh với sự rực rỡ của hamster nhỏ có vẻ nghiêm túc cực kỳ.

Hai người đứng chung một chỗ, rõ ràng cảm thấy không hợp nhưng lại ngoài ý muốn hài hòa.

Lâm Hạ xem ảnh chụp nhịn không được cười ra tiếng, vừa lúc Trần Diệu Quang lại đây thấy cậu cười đến vui vẻ liền hỏi cậu cười cái gì.

"Tới, cho em nhìn xem.

Đây là người trong tiệm chúng ta, cùng người khác đi nghỉ phép." Lâm Hạ gọi Trần Diệu Quang lại đây, muốn hướng thằng bé giới thiệu hamster nhỏ.

"Ầm!" Ly nước trong tay Trần Diệu Quang khi cậu nhóc thất thần đã rơi xuống, còn may là ly nhựa không có quăng hỏng, nhưng như vậy vẫn là hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Làm sao vậy?".