Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 35: Chương 35





"Tại sao?" Trần Diệu Quang khiếp sợ mà nhìn người phụ nữ cả nửa đời đều sống theo lời người khác, không có một chút chủ kiến.

Bà sống vất vả nửa đời người làm khuôn mặt xinh đẹp không còn trẻ trung nữa, khuôn mặt chưa từng dùng qua mỹ phẩm dưỡng đã xuất hiện nếp nhăn, đôi mắt trũng sâu xuống không còn tinh thần.

Bà vì cái gì muốn làm như vậy, chẳng lẽ bà không biết anh hai nếu không có ai trông coi sẽ chạy đi sao?
Nhưng lúc này, người phụ nữ tính cách mềm mại thế nhưng trong mắt xuất hiện ý vị điên cuồng, hoàn toàn không giống thứ có thể xuất hiện ở trong mắt bà.

Trần Diệu Minh cảm thấy người phụ nữ trước mắt này không phải mẹ của cậu, bà khiến cậu thấy lạ lẫm không thể tưởng nổi.

"Vì cái gì à? Mẹ vì cái gì muốn làm như vậy sao? Thằng hai cũng là miếng thịt từ trên người mẹ rơi xuống, ta cũng đau lòng nó a!"
Trần mẫu bộ dáng gào khóc điên cuồng khiến cho cả người run rẩy.

"Vậy tại sao mẹ còn làm như vậy......" Trần Diệu Quang khóc không thành tiếng.

Nếu đau lòng anh hai, vì cái gì còn muốn hại hắn?
"Mẹ cũng không nghĩ gì, nhưng mẹ có biện pháp nào khác sao.

Nhị Cẩu Tử ở thôn Đông cùng cha ngươi nói muốn gả cô ba ngốc nhà hắn cho thằng hai rồi để nó ở rể cho hắn, của hồi môn ba vạn, cha ngươi đồng ý......"
Cô ba ngốc khi còn nhỏ ngã hỏng đầu, trở nên si ngốc, đến khi hơn hai mươi tuổi, tuy rằng lớn lên xinh đẹp nhưng không ai dám lấy.

Trần Diệu Quang tê liệt quỳ xuống đất, trong lòng một mảnh buồn bã.

Sự tôn trọng cuối cùng dành cho cha đã bị xé rách như xé trang giấy sau đó tùy tay vứt đi, trang giấy rách nát bay hướng phương xa, một chút mảnh vụn cũng không dư thừa.

"Mẹ tin tưởng thằng hai sẽ khá lên, chờ nó thanh tỉnh lại nhìn thấy mình đã cưới một người vợ ngốc nghếch thì nó sẽ khổ sở đến mức nào, mẹ không muốn cha con làm tổn thương nó một lần nữa, nhưng mẹ có thể làm gì bây giờ, cha con chưa bao giờ nghe ta nói.

Lòng ta đau lắm, đơn giản không đem cửa đóng lại, anh hai con có thể hay không đi ra ngoài đều là tạo hoá của nó, nó đi rồi mới tốt, nếu là gặp được người tốt bụng thu lưu cũng so với ở nhà tốt hơn rất nhiều......"
Nếu mà không gặp được người thiện lương thu lưu, thằng hai phải làm sao bây giờ? Điểm này Trần mẫu không nghĩ tới cũng không dám suy nghĩ, bà chỉ có thể mỗi ngày khẩn cầu cho nó bình bình an an, ăn no mặc ấm.

"Mẹ!" Trần Diệu Quang chủ động ôm lấy Trần mẫu, cậu biết mẹ làm ra quyết định kia trong lòng cũng thống khổ không phải ít.

Hai người ôm đầu khóc rống, trong lòng một mảnh bi thương.
......
Trở về từ những kí ức trong quá khứ, Trần Diệu Quang phát hiện chính mình rúc vào trong lồng ngực Lâm Hạ, nước mắt thấm ướt quần áo anh.


"Thực xin lỗi......" Lớn như vậy rồi còn khóc khiến Trần Diệu Quang ngượng ngùng mà nói.

"Không sao đâu." Lâm Hạ cho cậu khăn giấy, thuận tiện hỏi.

"Em vẫn luôn tìm kiếm anh trai?"
"Đúng vậy, em chưa từng đình chỉ tìm kiếm anh ấy, em cho rằng mình không thể tìm thấy, nhưng may mắn hiện tại em tìm được anh ấy rồi......" Trần Diệu Quang một hơi nói thật nhiều.

"Vậy em định làm thế nào khi tìm thấy anh hai mình rồi?" Còn có một người có lương tâm, Lâm Hạ nghĩ cha mẹ như vậy có thể dưỡng ra một hài tử tính cách tốt như vậy thật là không dễ dàng.

Bất quá tìm được Hamster nhỏ rồi bọn họ cũng có thể làm gì được, Lâm Hạ không muốn để Hamster nhỏ trở về chịu khổ.

Ngoài ra còn có Trần Minh Tông, hắn càng sẽ không buông tay Hamster nhỏ.

"Anh hai em......!Sống có tốt không?" Trần Diệu Quang thật cẩn thận hỏi.

"Hắn......!rất tốt." Lâm Hạ vốn định nói Hamster nhỏ lưu lạc ba năm, nhưng nghĩ lại thì chuyện quá khứ nhắc lại bao nhiêu cũng chẳng giúp ích gì được, nói ra ngược lại làm Trần Diệu Quang thêm khó chịu, hà tất phải làm thế.

"Vậy là tốt rồi." Trần Diệu Quang nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

"Hiện tại hắn đang tiếp thu trị liệu miễn phí, và có người rất yêu thích hắn, hắn đang ngày càng trở lên tốt hơn, mỗi ngày đều trải qua thật sự vui vẻ." Lâm Hạ nhắc tới Hamster nhỏ, nghĩ về những việc làm và hành động của cậu nhóc khóe miệng nhịn không được nhếch lên.

Lâm Hạ nói như vậy còn có ý tứ khác, chính là làm Trần Diệu Quang đánh mất ý niệm mang Hamster nhỏ trở về.

"Em sẽ không nói cho ba mẹ là em tìm được anh hai rồi." Trần Diệu Quang thông minh đã nghe ra hàm ý trong lời Lâm Hạ, này cũng không có gì, vốn dĩ cậu tính toán tìm được anh rồi cũng sẽ không nói cho ba mẹ.

"Nếu cuộc sống của anh hai đang tốt như vậy, em sẽ không quấy rầy, nếu anh ấy sống không tốt, em liền bỏ học làm công nuôi anh ấy, sẽ không dẫn anh ấy về nhà."
Thật vất vả thoát ly ma trảo, vì cái gì phải đem hắn đưa về nhà giam? Trần Diệu Quang không có ngốc như vậy, cậu sẽ không đem anh hai đẩy vào hố lửa.

Lấy tình huống trước xem ra anh hai sống rất tốt.

Như vậy cậu sẽ không quấy rầy, biết anh hai mạnh khỏe cậu cũng liền an tâm.

"Tiểu hài tử không nên hơi một tí liền nói bỏ học, hảo hảo học tập đi, hoàn thành tâm nguyện vào đại học của anh trai em." Lâm Hạ vỗ nhẹ đầu Trần Diệu Quang,
nghĩ thầm sao hiện tại bọn trẻ luôn có suy nghĩ bỏ học.

"Anh trai em......!Còn nhớ rõ sự tình trước kia không?" Trần Diệu Quang đã hy vọng anh hai nhớ rõ cậu, nhưng lại không muốn hắn nhớ rõ sự tình trước kia làm hắn thống khổ.


"Không nhớ rõ." Lâm Hạ trả lời, liền thấy Trần Diệu Quang vẻ mặt mất mát.

"Không nhớ rõ cũng tốt, như vậy liền sẽ không bị tổn thương......"
Trần Diệu Quang thanh âm rất thấp, thấp đến mức Lâm Hạ cơ hồ nghe không thấy.

"Chờ Hamster nhỏ trở lại, hai người một lần nữa nhận thức chút đi, nhớ rõ gọi hắn là anh."
Lâm Hạ nói như vậy, xem như thừa nhận thân phận em trai Hamster nhỏ của Trần Diệu Quang.

Nhìn ra được Trần Diệu Quang thật sự yêu mến người anh trai này, cũng nghĩ sẽ luôn bảo hộ hắn, tin tưởng Trần Diệu Quang sẽ xử lý tốt mọi việc.

Bất quá câu kia "Nếu anh ấy sống không tốt, em liền bỏ học làm công nuôi anh ấy" phải nói sao nhỉ? Rõ ràng thực trung nhị, nhưng Lâm Hạ chính là cảm thấy thực ấm lòng!
"Dạ!" Trần Diệu Quang ngơ ngác mà suy nghĩ một hồi Hamster nhỏ là ai, chờ phản ứng lại Hamster nhỏ chính là anh hai mình, cậu nở một nụ cười rạng rỡ.

"Oa!" "Ngao!" Vương Tử Ngọc cùng Cục Bột Trắng vẫn luộ đứng cạnh vây xem đột nhiên oa oa / ngao ngao khóc lớn, khiến cho những người khác không thể hiểu được.

"Làm sao vậy?" / "Làm sao vậy?" Lý Hào cùng Lâm Hạ chạy nhanh an ủi bọn họ.

"Thật cảm động!" Vương Tử Ngọc chán ghét chính mình động chút liền khóc tu tu, nhưng không có biện pháp, nước mắt của hắn chính là ngăn không được.

"Ngao ô!" Thực cảm động! Cục Bột Trắng nội tâm mềm mại cũng bị cảm động tới rồi, oa ở trong lồng ngực ba ba ngao ngao mà khóc.

"Anh không biết đâu, tôi vừa nhìn liền nghĩ đến đến《 phì miêu tìm thân ký 》......" Vương Tử Ngọc thanh âm nức nở mà nói, Lý Hào vỗ nhẹ phía sau lưng hắn.

"Ngao ô!" An An cũng nhớ tới bộ phim nhóc cùng Tử Ngọc ca ca cùng nhau xem 《 phì miêu tìm thân ký 》!
Lâm Hạ khóe miệng giật giật, hạ quyết tâm để Cục Bột Trắng rời xa Vương Tử Ngọc, tiểu hài tử rất dễ bị dạy hư!
Được hai người vỗ về an ủi, Vương Tử Ngọc cùng Cục Bột Trắng không khóc nữa, mấy người lăn lộn một cái buổi sáng, đảo mắt lại đến thời gian ăn cơm trưa.

"Gọi cơm hộp!" Lâm Hạ vừa nói gọi cơm, Vương Tử Ngọc liền kích động.

Cầm lấy danh thiếp nhà hàng, Vương Tử Ngọc đọc từng cái một.

"Cơm súp của chị Phạm, thức ăn nhanh nhà ông chủ Dương, món xào nông gia......!Nên gọi nhà ai?"

"Ngao ô!" Cơm súp, An An muốn ăn thịt viên!
"Hai phần cơm súp canh, muốn cá viên, bò viên, tiểu ngưu hoàn......" Lâm Hạ thuần thục mà báo ra thực đơn.

"Vâng thưa khách quan!" Vương tiểu nhị dẫn theo giọng nói lưu loát mà ghi nhớ, "Lý khách quan cùng Trần khách quan thì sao?"
"Khách quan?" Lý Hào thích cái xưng hô này, giống như Vương Tử Ngọc đang đứng ở Thiên Hương Các, vẫy khăn tay xoắn eo nhỏ hướng hắn tiếp đón, "Tới nha khách quan ~"
"Tới nha, vui vẻ nha ~" "Tới nha, sung sướng nha ~"
"Lý khách quan?" Vương Tử Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Hào một cái, khó chịu mà ân hừ một tiếng, ở thời khắc gọi cơm thần thánh này, thế nhưng dám ngẩn người.

"Đều có thể, em muốn ăn cái gì thì tôi cũng muốn." Lý Hào không kén ăn, Vương Tử Ngọc ăn cái gì hắn liền đi theo ăn cái đó.

"Ừm ừm! Diệu Quang đâu?"
Vương Tử Ngọc thực hài lòng với sự giản dị của Lý Hào, như vậy hắn liền có thể từ trong chén của Lý Hào gắp được đồ hắn muốn ăn.

"Em cùng Lâm ca giống nhau đi." Trần Diệu Quang vẫn là có chút câu nệ.

"Tốt, vậy chúng ta gọi năm phân món súp!" Vương Tử Ngọc gọi điện thoại cho chị Phạm đặt cơm súp.

Nửa giờ sau, "Hưu" một tiếng, một chiếc xe máy điện ngừng trước cửa hàng sủng vật.

"Cơm súp chị Phạm đâyy!" Một thanh âm nhuyễn manh ở ngoài cửa vang lên.

"Tiểu Bảo mời vào." Lâm Hạ vừa nói vừa ra cửa, liền thấy một đứa bé tầm sáu tuổi đang từ trên yên xe máy điện bò xuống, sau đó từ tay ba ba nhận hai hộp cơm hướng bên trong đi vào.

Ngay sau đó người lái xe lấy ra ba hộp cơm đi theo ngay phía sau tiểu hài tử.

"Cảm ơn Tiểu Bảo!" Lâm Hạ nhận hộp cơm trong tay Tiểu Bảo.

"Không có gì ạ!" Tiểu Bảo lễ phép mà trả lời, thuận tay lau mồ hôi.

Bé con theo ba ba đi giao cơm hộp giữa trưa, nóng toát mồ hôi rồi.

"Chào tiểu Lâm!" Hà Trần cười cùng Lâm Hạ chào hỏi, một giọt mồ hôi từ trán hắn rơi xuống.

"A Trần cùng Tiểu Bảo đều tiến vào uống miếng nước đi." Lâm Hạ nói.

Bởi vì thường xuyên gọi cơm hộp nhà hắn, thường xuyên qua lại, hai người đều quen thân.

"Được." Hà Trần nhìn đến con trai đứng lau mồ hôi, không chút do dự liền đáp ứng.

"Còn có đơn hàng nào phải giao không?" Kỳ nghỉ tết Âm Lịch còn chưa có kết thúc, học sinh chưa quay lại học, hẳn là không bận rộn lắm.


"Còn có hai đơn mà thôi." Hà Trần thoải mái mà nói.

"Nước chanh được không?" Lâm Hạ lấy ra nước chanh, thấy một lớn một nhỏ đều gật đầu, Lâm Hạ liền rót nước chanh cho bọn hắn.

"Chiều nay Trứng Cuộn lưu lại nơi này chơi, phiền toái cậu rồi!" Hà Trần một ngụm uống xong, nói xong lại vội vàng rời đi đi đưa cơm hộp.

"Thật là không có biện pháp, con nói giúp ba đưa xong lại qua đây nhưng ba không đồng ý." Hà Tiểu Bảo ông cụ non mà thở dài, bộ dáng nhỏ mà lanh làm người buồn cười.

Bởi vì quen biết Lâm Hạ, cho nên Hà Trần thường xuyên để Hà Tiểu Bảo đến sủng vật cửa hàng chơi.

Khi bọn Lâm Hạ gọi cơm súp nhà hắn, không chỉ có thể thu được cơm hộp, còn đính kèm một nhóc con Trứng Cuộn.

"Ngao ô!" Tiểu Bảo ca ca! Cục Bột Trắng nhìn thấy tiểu đồng bọn của mình thì thực vui vẻ.

Ở vô số lần ngốc ở sủng vật cửa hàng qua ngày, Trứng Cuộn cùng Cục Bột Trắng đã bồi dưỡng nên tình hữu nghị thâm hậu.

"An An!" Hồi lâu không gặp tiểu đồng bọn vui sướng mà ôm nhau, Lâm Hạ lấy ra trái cây cùng điểm tâm chiêu đãi Trứng Cuộn.

"Cảm ơn Lâm thúc thúc." Trứng Cuộn cảm ơn Lâm Hạ, sau đó ngoan ngoãn mà ngồi ở một bên ăn, Cục Bột Trắng cũng đi theo Lâm Hạ ăn cơm trưa.

Ăn xong cơm trưa, Cục Bột Trắng gấp không chờ nổi mà kéo Trứng Cuộn lên lầu hai.

"Ngao ô!" Tiểu Bảo ca ca, mau biến thân!
"Hảo." Trứng Cuộn lập tức biến thân, ngắn ngủn vài giây, một con tiểu cẩu cẩu từ trong đống quần áo rơi rụng trên mặt đất chui ra.

"Gâu?" Hôm nay chúng ta chơi cái gì? Một con chó săn nhỏ uy phong lẫm liệt vui sướng mà kêu.

"Ngao ô!" Đều có thể! Nhìn thấy tiểu đồng bọn biến thân thành hình thái giống mình, Cục Bột Trắng liền hưng phấn không thôi.

Không sai, Trứng Cuộn cũng là một con tiểu dị tộc.

Hà Trần ánh mắt đầu tiên khi thấy Cục Bột Trắng khi liền biết thân phận Cục Bột Trắng.

Hắn thân thiện hướng về phía Lâm Hạ cho cậu thấy thân phận của Trứng Cuộn, chính là vì để sau hai đứa nhỏ có thể cùng nhau chơi.

Sự thật chứng minh hắn là đúng, Cục Bột Trắng cùng Trứng Cuộn nhất kiến như cố chơi rất khá.

Một cẩu một hổ cũng không sợ bị quấy rầy, lầu hai nhân viên không thể thuận tiện đi lên, không cần lo lắng Trứng Cuộn bị phát hiện thân phận.

Lâm Hạ cầm nước trái cây đi lên cho bọn nhóc, sau đó xuống lầu tiếp tục công tác..