Bao Tử Sủng Vật Điếm

Chương 4: 4





"Thật đáng yêu." Không biết vì cái gì, Lâm Hạ cũng không thấy ghét kẻ lang thang, ngược lại cảm thấy thực thân thiết.

Có thể vì lúc Lâm Hạ còn ở cô nhi viện, lão viện trưởng thường hay mang về những đứa trẻ lưu lạc dơ hề hề, Lâm Hạ lớn hơn nên cũng muốn chiếu cố bọn họ.

Kẻ lang thang gầy gầy nhược nhược lại bẩn hề hề, bộ dáng cực kỳ giống các em cậu ở cô nhi viện, không biết bọn họ sau khi lớn lên trông ra sao đây?
Lâm Hạ cười khổ, lắc đầu xua tan đi suy nghĩ vô cớ, ôm mèo con đi lên lầu hai.

Đến tầm giữa trưa, khách hàng đến cửa tiệm ngày càng đông, hai sinh viên nữa làm thêm cũng đã có mặt.

Lâm Hạ cùng ba nhân viên thiếu chút nữa xoay sở không kịp tay, thẳng đến chạng vạng, công việc bận rộn rốt cuộc cũng thư thả trở lại.

"Hôm nay vất vả cho mọi người rồi." Dọn dẹp cửa hàng xong xuôi, Lâm Hạ hướng mọi người nói.

"Không có việc gì!" Vất vả không quan hệ, đông khách có nghĩa là tiền thưởng cuối tháng của bọn họ tiền thưởng cũng càng nhiều.

Làm việc ở của hàng của Lâm Hạ, đãi ngộ thật sự không tồi.

Không chỉ có tiền lương so với nơi khác cao hơn, cuối tháng còn có tiền thưởng, mỗi ngày cuối tuần Lâm Hạ còn sẽ tự mình làm một bữa tiệc lớn khao mọi người.

"Bọn em đi trước nhé!" Mấy người Vương Tử Ngọc tạm biệt Lâm Hạ rồi ra về.

"Trên đường cẩn thận!" Lâm Hạ tiễn bọn họ, trở lại lầu hai nhìn mèo con, phát hiện không có vấn đề liền chuẩn bị đóng cửa cùng Cục Bột Trắng về nhà.

"A......" Lâm Hạ khóa cửa vừa định đi, kẻ lang thang không biết từ đâu lao tới, Lâm Hạ dừng lại bước chân chờ hắn.


"Tiền......!Mèo......" Kẻ lang thang từ trong túi lấy ra một đống tiền lẻ nhăn dúm cùng mấy đồng tiền xu, đưa cho Lâm Hạ.

Hắn tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết bất kể làm cái gì đều phải đưa tiền.

"Không cần đưa tôi tiền, đây là miễn phí." Lâm Hạ từ động tác cùng ngôn ngữ cửa kẻ lang thang đã minh bạch ý tứ của hắn, cậu nhanh miệng cự tuyệt.

Hành vi của kẻ lang thang làm Lâm Hạ vừa cảm động vừa buồn cười, cậu đoán tiền của kẻ lang thang hẳn là người khác cho.

Kẻ lang thang nguyện ý đem tiền gửi cho cậu để chi trả viện phí cho mèo con không tính nhiều cũng chỉ tầm hai ba mươi đồng tiền, thật sự là vừa ngốc lại thiện lương.

"Không......!Muốn......!( sao)" kẻ lang thang tức khắc ngây người, trong ánh mắt đều là nghi hoặc.

Lâm Hạ nhìn hắn lại mở lớn đôi mắt, quả thực bị manh hỏng rồi.

Hắn như vậy thực đáng yêu, tựa như một con hamster nhỏ.

Nói đến cũng là kỳ quái, kẻ lang thang bởi vì thật lâu không có tắm rửa, bị nước bùn che khuất gương mặt vốn, nhưng hai mắt hắn lại sạch sẽ trong suốt, làm người ta nhìn cũng không cảm thấy phản cảm.

Lâm Hạ trong lòng vừa động, hỏi: "Đêm nay anh ở nơi nào?"
"Ngoài......!Cửa......" Kẻ lưu lạc chỉ chỉ cửa lớn sủng vật cửa hàng.

Hắn không có nơi ngủ nghỉ gì cố định, dù sao nơi nào không có người hướng nơi đó nằm là được.

"Không bằng anh cùng tôi về nhà đi!" Lâm Hạ cảm giác chính mình đang dụ dỗ hamster nhỏ.


"Về......!Nhà......" Hamster nhỏ cho rằng chính mình nghe lầm, thật cẩn thận mà hỏi lại một lần.

"Đúng vậy, nhà tôi có rất nhiều đồ ăn ngon, còn có giường mềm mại." Lâm Hạ bắt đầu dụ dỗ.

"Được......" Kẻ lang thang cũng thực thích người bác sĩ thú y thiện lương không thu tiền này, hắn ngượng ngùng mà đáp ứng.

"Anh trước tiên ở nơi này chờ tôi chút, tôi đi mua vài thứ." Lâm Hạ còn muốn đi siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện mua cho kẻ lang thang chút vật dụng hàng ngày.

"Được......!Tôi......!Chờ......" Hamster nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Vì thế Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng siêu thị mua đồ ăn, thuận đường đi bách hoá mua cho kẻ lang thang quần áo cùng vật dụng hàng ngày.

"Bảo bảo, đêm nay ca ca lưu lạc tới nhà của chúng ta làm khách, bảo bảo thấy có được không?" Lâm Hạ hỏi Cục Bột Trắng.

"Ngao ô?" ca ca lưu lạc cũng giống Minh Kiệt thúc thúc tới trong nhà làm khách sao?
Nghe ba ba nói muốn dẫn ca ca lang thang tới làm khách trong nhà, Cục Bột Trắng liền nhớ tới Trần Minh Kiệt thúc thúc thường xuyên tới nhà bọn họ làm khách.

"Đúng vậy.

Bất quá ca ca là người lưu lạc, bảo bảo không nên ghét bỏ ca ca nhé." Lâm Hạ lo lắng Cục Bột Trắng sẽ ghét bỏ kẻ lang thang dơ hề hề.

"Ngao ô?" Người lưu lạc? Cục Bột Trắng nghi hoặc mà nghiêng đầu.

Người lưu lạc chính là ở người nhìn bẩn hề hề trên đường sao?

"Ngao ô!" Ba ba, ngài yên tâm, An An sẽ không ghét bỏ ca ca! Cục Bột Trắng nhớ tới bộ dáng bẩn hề hề của người lang thang, nhưng bé cũng không hề có suy nghĩ ghét bỏ nào.

"Bảo bảo ngoan nhất!" Lâm Hạ hôn Cục Bột Trắng một ngụm, con cậu thật đáng yêu lại thiện lương.

Lâm Hạ mang theo Cục Bột Trắng quay lại cửa hàng sủng vật, hamster nhỏ ngồi dưới đất, nhìn thấy Lâm Hạ, hắn vui vẻ mà đứng lên vẫy vẫy tay.

"Chúng ta đi thôi." Lâm Hạ cười đối hamster nhỏ nói.

Nhà Lâm Hạ cách cửa hàng thú cưng không xa, đi đường chỉ mất khoảng mười phút.

Rất nhanh, ba người đã về tới nhà.

Ở trên đường trở về, Lâm Hạ hỏi kẻ lưu lạc một ít tình huống cơ bản, đáng tiếc chính là kẻ lưu lạc cái gì cũng không biết, ngay cả chính mình tên là gì đều không nhớ rõ.

"Tôi có thể kêu anh là tiểu hamster không?" Lâm Hạ hỏi, cậu cảm thấy kẻ lưu lạc thực phù hợp với hình tượng nhỏ.

"Được......" Hamster nhỏ vui vẻ mà cười.

Về đến nhà, Lâm Hạ trước tiên mở phim hoạt hình Cục Bột Trắng xem, cậu mang theo hamster nhỏ đi tắm rửa.

Bởi vì lo lắng hamster nhỏ trên người khả năng có bệnh khuẩn, Lâm Hạ làm tốt phòng hộ mới dám giúp hắn tắm rửa, đeo lên bao tay, phòng tắm cũng là đơn, cậu cùng Cục Bột Trắng đều không dùng gian phòng tắm này.

Lâm Hạ mang hamster nhỏ tới phòng tắm, mở nước độ ấm vừa phải.

Hamster nhỏ đã thật lâu không có tắm rửa, trên người tích một tầng rất dày dơ bẩn, Lâm Hạ tự tay giúp hắn xoa một lần rồi lại giúp hắn rửa đi.

Đối với việc này, hamster nhỏ cảm thấy rất ngượng ngùng, nhưng Lâm Hạ cũng không có ghét bỏ hắn, ngược lại là cẩn thận mà giúp hắn xoa tẩy.

Những việc này đối với Lâm Hạ tới nói, cũng không là gì.


Lâm Hạ thường xuyên trị liệu cho những động vật lưu lạc, càng dơ càng khủng bố hơn cậu đều đã gặp qua chạm qua.

Này hắn chỉ là một con hamster nhỏ, không cần sợ.
Lâm Hạ tự mình thôi miên.

"Ai......!Nha......" Lâm Hạ càng tẩy càng đi xuống, hamster nhỏ không khỏi thẹn thùng mà trốn tránh, không dám để Lâm Hạ chạm vào hắn.

Lâm Hạ làm bộ sinh khí, hamster nhỏ vẻ mặt phạm vào sai lầm biểu tình ngoan ngoãn mà đứng lên, tùy ý Lâm Hạ động tay động chân, còn thường thường mà trộm ngắm Lâm Hạ xem cậu hết giận hay chưa.

Lâm Hạ nhịn không được cười to, vẻ mặt giận dữ tức khắc vỡ tan.

"Tôi không sinh khí, đùa anh thôi."
"Vậy......!Tốt......" Nguyên lai Lâm ca không có sinh khí, hamster nhỏ tức khắc mặt mày hớn hở.

Hamster nhỏ lâu lắm không tắm rồi, thế cho nên Lâm Hạ giúp hắn xoa mấy lần mới rửa sạch sẽ.
Tắm rửa sạch sẽ hamster nhỏ thành công khiến Lâm Hạ kinh diễm, làn da hắn thực trắng, hàng năm sinh hoạt ngoài đường cũng không có làm hắn bị phơi đen.

Ngũ quan của hắn rất đẹp, mặt mày thanh tú, một đôi mắt to giống như đá quý sáng lấp lánh.

"Trời ạ!" Lâm Hạ nhịn không được tán thưởng, này chuyển biến quá kinh người.

"Lâm......!Ca......" Lâm ca vì cái gì nhìn chằm chằm ta, là ta lại làm sai gì sao? Hamster nhỏ sợ hãi cực kỳ.

"Không có việc gì." Lâm Hạ lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình đem hamster nhỏ dọa tới rồi, "Cậu rất đẹp, khiến tôi kinh diễm."
"Cám......!Ơn......" Đây là khen hắn sao? Hamster nhỏ biệt nữu mà nói cảm ơn, thật là hảo thẹn thùng.
——-
2/4/2020.