Chap 16 Đêm động phòng
Hạo Thiên không thể khống chế được lí trí của mình, trước đó...
Ông nội anh là Dương Hạo Khánh đã ngước nhìn bầu trời, rồi ngồi vào bàn làm việc, xoay đầu của bức tượng hình đầu rồng trên bàn. Rầm, cách cửa phòng bí mật bị mở ra, ông dẫn Hạo Thiên đi vào.
Lối đi càng lúc càng dẫn vào sâu hơn, cầu thang xây kiểu xoắn ốc, tưởng như mình đang lạc vào thế giới của bóng đêm ngự trị, một màu u tối rợn người, mỗi một lần anh đi đến một đoạn là lại giật mình nhìn các đèn cầy chiếu sáng đầu rồng mắt quỷ...
Cuối cùng họ cũng lên đến sân thượng, ông nội anh dùng bàn tay che mặt trăng và xoay, tin nổi không anh đang thấy mặt trăng như bị bóp méo, rồi bỗng chốc mây đen che khuất hết ánh sáng, có một thứ ánh sáng hay làn khói ảo đỏ nhập vào người anh. Hạo Thiên bỗng dựng đứng người, đôi mắt anh như tối sầm lại.
- Cụ tổ!
Ông nội anh cung kính, giọng anh khàn khàn như những ông già:
- Đi thôi!
Đêm động phòng.
Lí trí mạnh mẽ của Hạo Thiên trong thân xác anh bộc phát khi chạm vào nước mắt của cô, anh cũng khóc, khoé mắt trái chảy ra một giọt, hai giọt, và nhiều hơn.
- Hạo Nhiên!
Hai anh em bắt đầu nói chuyện trong tiềm thức.
Anh hai cứu em với.
Anh không thể anh không điều khiển tay mình, thân mình.
Cứu em.
Búp bê Hạo Nhiên càng lúc càng khóc nhiều hơn, Hạo Thiên ôm đầu mình ngã lăn xuống đất, cụ tổ đang điều khiển hành vi của anh. Ông ta bắt Hạo Thiên phải tiếp tục cởi áo choàng của cô, một bên người dần mở ra.
Nếu ngươi không làm thì ba mẹ ngươi sẽ chết (linh hồn anh bắt đầu lùi bước).
Nhưng tôi không thể vấy bẩn em ấy.
Ngươi phải làm!
Hạo Thiên dùng ít ý trí lẻ loi cuối cùng anh cố gắng đi tới bên bàn lấy ly rượu độc, rồi hướng tới chỗ Hạo Nhiên.
Anh không làm được, anh xin lỗi, anh không cứu được em, anh không thể có lỗi với ba mẹ, anh sẽ không chạm vào em, anh sẽ giữ cho em trong sạch, anh yêu em.
Rồi bàn tay run run đưa ly rượu độc vào miệng cô, Hạo Nhiên cố gắng gọi anh lần cuối không anh Thiên.Ly rượu đã chạm vào môi cô, thứ nước màu xanh trôi vào miệng cô, ngấm vào lưỡi, ngấm vào trái tim, huyết mạch, thân thể cô trắng nhợt, búp bê vô hồn Hạo Nhiên chảy khoé mắt trái giọt nước mắt cuối trước khi chết, mắt nhắm lại. Cuối cùng hồn ông cụ tổ cũng thoát ra, mây đen kéo đi hết, Hạo Thiên bàng hoàng ôm thân thể cô, anh khóc và hét lên.
HẠO NHIÊN.