Chap 6 Bánh gạo! Bỏ đi là việc làm cậu trả ơn với tôi hả?
Cái chân đau rồi cũng khỏi nhưng sự lạnh lùng với ai đó lại được nạp vào danh sánh một người là Trần Hoàng Tiến.
Mấy ngày nay cũng chẳng thấy Tiến đi học, Nhiên cũng không bận tâm lắm.
Cô xuống căng tin một mình, ‘’bạn bè’’ là khái niệm không có cũng như không cần đối với Nhiên. Cô không tự động làm quen, cô đã quen trong thế bị động vậy nên khi Tiến bắt chuyện trước, cô nghĩ rằng mình sẽ có một người bạn… nhưng có lẽ không phải, Nhiên tí quên Tiến không phải là một cậu trai bình thường.
Khi vừa lấy được mộc cốc coca, quay ra lại đụng trúng phải một người khiến người đó ướt hết thân áo.
Lại đúng chị hai của trường Trình Thuỷ Tiên.
Cô ả đỏng đảnh hét lên ‘’OH MY GOD’’. Thuỷ Tiên chau mày mắt tỏ ra sự giận dữ:
- Mày không có mắt à!
- Xin lỗi bạn!
- Xin lỗi là xong à! Mày làm dơ chiếc áo tao yêu thích đó.
Nói chưa hết lời, cô ả xô Nhiên một cái khiến Nhiên ngã ngồi trên sàn.
Nhiên ít nói, tuy không phải là quá hiền nhưng chỉ là từ nhỏ quen bị xa lánh như con bọ ở nhà, cô thường không đụng vào ai cả, bị mắng cũng im lặng.
Nhiên định đứng dậy bỏ đi mặc cho những tiếng xì xào xung quanh kẻ cười người cười. Một ai đó đã tiến tới nắm tay Nhiên kéo cô đến trước mặt Thuỷ Tiên.
Đứa con trai có mái tóc đỏ, tai đeo khuyên tròn đen nhánh, hất mặt lên nhìn cái đứa con gái hổ cái kia.
- Sao nào! Bạn đây xin lỗi rồi! Còn muốn gì!
Hình như nhận ra người quen, ả thôi bộ mặt đanh đá, rồi hậm hực:
- Thì thôi! Coi như không có gì! Bạn đừng bận tâm nhé!
Cô ả ra vẻ thân thiện rồi vội vàng bỏ đi. Học sinh xung quanh chẳng hiểu sao cái tên vừa rồi có uy lực với chị hai của trường như thế. Tất nhiên là tên tuổi của cậu chẳng ai biết bởi vì ở cái nơi bóng tối tồn tại trên thế giới.. nơi đó biết đến cậu là đủ, phải tạo ra một lí lịch bình thường khi đến trường đó là nhiệm vụ của cậu. Nên khi thấy Nhiên nhìn cảnh mình chém nhau, cậu phải làm ra cái màn giải thích lúc đó hòng che mắt. Thuỷ Tiên biết cậu nên đành câm nín mà bỏ đi. Tiến kéo Nhiên đi mặc cho những tiến xì xào sau lưng.
- Nè! Buông ra đi.
- Cậu mạnh mồm quát tôi mà lúc nãy thụt vòi lại là sao?
- Đâu! Tôi không muốn cãi nhau nhau thôi!
- Có mà sợ ấy!
- Tuỳ! Dù sao cảm ơn cậu! Mà sao cậu ở đây.
- Tôi ở trường lạ lắm à!
Nhiên nhớ là đầu buổi đâu thấy cậu ta đi học, trèo tường là cái chắc rồi.
- Đã muốn đi học sao cậu không đi sớm lên! Bỏ cái kiểu trèo tường đi.
- Tôi không có rảnh! Tôi đi bằng cổng chính.
- Chém mạnh!
- Thật!
Như chợt nhớ ra mình nói quá nhiều với kẻ bị liệt vào danh sánh ‘’bơ’’ của bản thân, Nhiên bỏ đi. Tiến gọi to đằng sau:
- Bánh gạo! Bỏ đi là việc làm cậu trả ơn với tôi hả?