Đường ra sân bay không xa lắm, nên chẳng mất quá nhiều thời gian, đoàn người đã được Tiểu Trần lái xe đưa đến tận nơi.
Lúc ở nhà Sở Nghĩa còn nói không buồn ngủ, thế mà vừa xem video cùng Tần Dĩ Hằng được một lúc, cậu đã thiếp đi rồi.
Sau khi xe dừng lại, Hứa Kính liền quay đầu, có vẻ định lên tiếng, nhưng Tần Dĩ Hằng lập tức giơ tay, “suỵt” một tiếng với anh ta.
Hứa Kính đành im lặng, quay sang dùng ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Trần. Chiếc xe phóng thẳng xuống tầng hầm. Kế đó, hai người bọn họ lặng lẽ xuống xe, vòng ra cốp sau lấy hành lý.
Xong xuôi, Hứa Kính liền trở lại xe, thấy Sở Nghĩa vẫn đang dựa lên vai Tần Dĩ Hằng thì nhỏ giọng gọi: “Giám đốc Tần.”
Video trên máy tính của Tần Dĩ Hằng còn đang chạy. Thực ra đoạn video đó không dài, nhưng vì người dẫn chương trình nói quá đều và chậm nên rất ru ngủ người nghe. Tần Dĩ Hằng vốn không có hứng thú với video này, ban đầu anh chỉ định xem thử mà thôi. Song hiện giờ, anh đã cho nó chạy lại đến mấy lần rồi.
Hứa Kính gọi “Giám đốc Tần”, thấy đối phương không hề nhúc nhích, nghĩ vẫn còn thời gian nên cũng không giục nữa. Anh nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, theo Tiểu Trần đi ra bên ngoài.
Sở Nghĩa ngủ cực kỳ ngon, ngả đầu đè nặng lên vai Tần Dĩ Hằng, vùi mặt vào cổ anh, khiến cho mái tóc rũ xuống che đi một bên mắt. Cậu vẫn cầm di động trên tay, nhưng nắm rất hờ, trông như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn tóc cậu, vươn tay sờ nhẹ, lướt tầm mắt xuống liền trông thấy bàn tay đang sắp sửa buông lơi của đối phương.
Khi đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tay anh đã tự có quyết định của mình, nó nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại của Sở Nghĩa ra, sau đó, tự áp mình vào lòng bàn tay cậu.
Chắc vì cảm nhận được tác động bên ngoài nên Sở Nghĩa đột nhiên tỉnh giấc. Sau vài giây hoảng hốt, cậu lập tức ngẩng đầu lên, đồng thời rụt tay về theo bản năng.
“Đến rồi ạ?” Sở Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tần Dĩ Hằng gật đầu, đưa điện thoại di động cho cậu: “Ừ.”
Sở Nghĩa nhận lấy, nhìn lên hàng ghế trước: “Bọn họ đâu hết rồi anh?”
Tần Dĩ Hằng: “Ở ngoài.”
Sở Nghĩa vừa thức giấc, đầu óc không tỉnh táo lắm: “Sao cơ? Sao chúng ta vẫn còn trong xe? Máy bay đi mất rồi ạ?”
Tần Dĩ Hằng cười rộ lên: “Máy bay đi sao được?”
Sở Nghĩa không hiểu Tần Dĩ Hằng đang cười gì. Cậu vẫn đang kích động vì tưởng tượng của mình. Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, cậu lại hoảng hốt ngẩng đầu, nói: “Tám giờ mười rồi, anh?”
Trái ngược với sự cuống quýt của Sở Nghĩa, Tần Dĩ Hằng vô cùng bình tĩnh. Anh cười với cậu, lại bình tĩnh xoa đầu cậu, bảo “kịp” rồi bổ sung: “Em không cần xuống xe đâu, anh sẽ vào cùng Hứa Kính.”
Nghĩ cũng chẳng còn nhiều thời gian, Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng.”
Tần Dĩ Hằng lại hỏi: “Anh đi công tác, mỗi ngày em phải làm gì?”
Sở Nghĩa: “Gọi điện cho anh ạ.”
Tần Dĩ Hằng rất hài lòng: “Ừ.” Sau đó, anh chủ động nói: “Đến nơi anh sẽ nhắn cho em.”
Sở Nghĩa liền vui vẻ: “Dạ.”
Cuối cùng Tần Dĩ Hằng cũng xuống xe. Hứa Kính đứng nhìn đồng hồ từ nãy đến giờ liền thở phào nhẹ nhõm.
Sở Nghĩa hạ thấp cửa kính xe chào tạm biệt anh, nhìn theo anh đi vào sân bay. Đến khi bóng Tần Dĩ Hằng toàn toàn biến mất, Tiểu Trần mới khởi động xe rồi lái đi.
“Ngài Sở.” Sau khi lên đường cao tốc trên không, Tiểu Trần mới lên tiếng hỏi: “Tôi đưa ngài tới văn phòng ạ?”
Sở Nghĩa gật đầu: “Vâng.”
Tiểu Trần còn nói: “Giám đốc Tần có dặn, trong khoảng thời gian ngài ấy không ở thành phố A, tôi sẽ là tài xế của ngài, sau này ngài muốn đi đâu, tôi sẽ đưa ngài đi.”
Sở Nghĩa định từ chối, nhưng lại nghĩ Tần Dĩ Hằng đã quyết như vậy, nếu cậu không nghe theo, có thể anh sẽ không vui. Được đưa đón cũng chẳng có gì không tốt, nên cậu liền đồng ý: “Vâng, làm phiền anh rồi.”
Tiểu Trần cười: “Ngài Sở khách sáo quá.”
Tiểu Trần chẳng những đưa Sở Nghĩa đến văn phòng mà còn tiện đường thả cậu về qua nhà nữa. Điều này khiến Sở Nghĩa không khỏi cảm thán, có tài xế riêng thật tốt.
Dù buổi sáng đã làm khá nhiều việc, song Sở Nghĩa vẫn có mặt ở văn phòng trước chín giờ. Ông chủ lười biếng mỗi khi đông đến đã thành quen, hôm nay lại đột nhiên đi làm sớm khiến Dung Dung và Tiểu Triển giật mình tưởng cậu đến kiểm tra bất ngờ.
Nhưng sau khi Sở Nghĩa nói không phải, Dung Dung liền nhạy bén đưa ra một suy đoán: “Ông chủ, có phải hôm nay chồng anh lại đi công tác rồi không?”
Sở Nghĩa nhướn mày: “Làm sao cô biết?”
Dung Dung cười rộ lên, lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là thế”, nói: “Lần trước ông chủ đi làm sớm cũng vì chồng phải đi công tác, nếu không anh sẽ chẳng đến văn phòng vào giờ này đâu.”
Tiểu Triển cũng cười theo: “Dung Dung, cô nói vậy khác gì bảo buổi sáng ông chủ và chồng anh ấy bận làm gì đó ở nhà.”
“Ấy ấy ấy.” Dung Dung che mặt: “Tôi đâu có ý này.”
Sở Nghĩa: “…”
Đoán khá là chuẩn đấy.
Cuộc nói chuyện vòng tới phương diện này khiến Sở Nghĩa nhớ đến “nỗi kinh hoàng” mẹ chồng mang tới sáng nay. Không tám thêm nữa, cậu bỏ lại một câu “làm việc chăm chỉ” rồi lập tức đi vào phòng làm việc của mình.
Chín giờ ba mươi bốn phút, Sở Nghĩa nhận được tin nhắn WeChat của Tần Dĩ Hằng: Anh lên máy bay rồi. Cậu bỗng có cảm giác Tần Dĩ Hằng đang lớn dần. Giờ ngay cả khi xuất phát anh cũng nhắn tin báo về nữa đấy.
Sở Nghĩa: Dạ.
Vốn tưởng việc thông báo sẽ kết thúc ở đây, nhưng cậu không ngờ, bên kia lại gửi tin nhắn đến.
Tần Dĩ Hằng: Hình nền khung chat của anh là gì?
Tần Dĩ Hằng: Dùng cho riêng anh à?
Sở Nghĩa hít vào một ngụm khí lạnh. Không ngờ Giám đốc Tần bận trăm công ngàn việc còn có thời gian để ý đến vấn đề nhỏ nhặt này. Do dự trong giây lát, cuối cùng cậu đành trả lời “vâng” rồi bổ sung: Anh khác với mọi người mà.
Có lẽ vì cảm thấy mình đang tán tỉnh Tần Dĩ Hằng, nên sau khi gửi tin đi, Sở Nghĩa liền không khống chế được hơi run run một chút. Cậu rất chờ mong phản ứng kế tiếp của đối phương.
Bên kia đang soạn tin…
Sau đó…
Tần Dĩ Hằng: Anh biết anh khác với mọi người.
Tần Dĩ Hằng: Anh đã thấy khung chat của Triệu Tín rồi.
Tần Dĩ Hằng: Hình nền bên nó không giống cái của anh.
Sở Nghĩa lập tức nhận ra hướng suy nghĩ của đối phương không hề giống với suy đoán của mình. Không phải đâu anh giai, ý em không phải như vậy.
Nghĩ thì nghĩ thế, song cậu vẫn nhắn: Vâng.
Tần Dĩ Hằng: Gửi cho anh.
Tần Dĩ Hằng: Anh cũng để nó làm hình nền khung chat với em.
Sau đó anh liền phát huy tinh thần bắt chước Sở Nghĩa đến cùng.
Chỉ là cái hình này thực sự… Sở Nghĩa mở album, nghiêm túc nhìn file gốc của nó, vẫn cảm thấy không ổn lắm. Vì thế, cậu dành chút thời gian cắt dòng chữ ở góc dưới cùng bên phải, bổ sung phần nền bị thiếu, gửi đi.
Khi Sở Nghĩa nghĩ động tác của mình hoàn hảo không hề sơ hở, Tần Dĩ Hằng đột nhiên nhắn đến một câu: Còn nhớ anh ghét nhất điều gì không?
Điều Tần Dĩ Hằng ghét nhất chính là: Lừa dối.
Sở Nghĩa nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng vang vọng hai tiếng “nguy rồi”.
Tần Dĩ Hằng lại nhắn tới: Hình của em có chữ.
Tần Dĩ Hằng: Định lừa anh?
Sở Nghĩa cảm thấy đáy lòng chợt lạnh, vội vàng gõ chữ.
Sở Nghĩa: Không không không
Sở Nghĩa: Em xin lỗi, em xin lỗi.
Sở Nghĩa: Em không cố ý đâu.
Sở Nghĩa nắm chặt tay, khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định gửi ảnh gốc cho Tần Dĩ Hằng. Cậu muốn khóc lắm nhưng không khóc được, vì còn bận giải thích với anh: Vì mấy chữ đó, nên em xấu hổ.
Nhắn xong, cậu lập tức bỏ điện thoại xuống mặt bàn, tinh thần trở nên ủ rũ. Tần Dĩ Hằng là cái quỷ gì chứ, sao cậu lại phải trải qua những trận thót tim này.
Không lâu sau, di động của Sở Nghĩa kêu lên một tiếng, là Tần Dĩ Hằng nhắn tin.
Tần Dĩ Hằng: Rất sáng tạo
Tần Dĩ Hằng: Nhưng anh dùng thì không hợp lắm.
Sự cân nhắc đầy nghiêm túc của anh khiến Sở Nghĩa chẳng biết nên khóc hay cười.
Sở Nghĩa: Anh dùng cái không có chữ làm hình nền cũng được ạ.
Sở Nghĩa: Nhìn qua cũng rất giống nhau.
Tần Dĩ Hằng: Không.
Tần Dĩ Hằng: Em làm cho anh một cái.
Ông xã bỗng chốc biến thành khách hàng, Sở Nghĩa lập tức tác nghiệp vô cùng thành thạo.
Sở Nghĩa: Anh muốn chữ gì ạ?
Sở Nghĩa: Hình nền vẫn thế hả anh?
Sở Nghĩa: Còn vị trí đặt chữ nữa ạ?
Tần Dĩ Hằng: Nền giống vậy, vị trí cũng tương tự.
Tần Dĩ Hằng:【 Hình ảnh 】
Tần Dĩ Hằng: Chữ này.
Sở Nghĩa mở hình ra, hình Tần Dĩ Hằng gửi là ảnh chụp tờ giấy ghi sở thích của cậu. Không ngờ anh cũng âm thầm chụp lại!
Sở Nghĩa: Chèn tất cả chữ vào ạ?
Sở Nghĩa: Hơi nhiều đấy anh.
Tần Dĩ Hằng: Không cần.
Tần Dĩ Hằng:【 Hình ảnh 】
Tần Dĩ Hằng: Chỉ cần đoạn này thôi.
Đúng là bắt chước đến cùng, hình nền của Sở Nghĩa giữ lại một dòng sở thích của Tần Dĩ Hằng, mà hình ảnh thứ hai anh gửi đến cũng khoanh tròn đúng một sở thích của cậu.
Trong những thứ Sở Nghĩa yêu thích, Tần Dĩ Hằng chọn ra một cái: Thích đồ ngọt.
Sở Nghĩa: Em nhận được rồi.
Sở Nghĩa: Khoảng mười phút nữa sẽ xong ạ.
Tần Dĩ Hằng: Anh phải tắt máy bây giờ.
Sở Nghĩa: Xuống máy bay anh sẽ nhận được.
Tần Dĩ Hằng: Ừ.
Tần Dĩ Hằng: Bao nhiêu tiền?
Nhìn thấy dòng tin nhắn này của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa cười lăn cười bò, anh coi mình là khách hàng thật đấy à?
Sở Nghĩa: Không cần ạ.
Tần Dĩ Hằng: Cần chứ.
Sở Nghĩa suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định không từ chối Tần Dĩ Hằng, tùy tiện gửi đi một con số: 20.
Tần Dĩ Hằng: Rẻ quá.
Nhắn xong, anh trực tiếp chuyển cho cậu 2000.
Sở Nghĩa giật mình, 20 đúng là rất rẻ, nhưng làm gì đến 2000 chứ. Khi cậu đang do dự, Tần Dĩ Hằng đã nhắn tin qua: Nhận đi.
Sở Nghĩa lập tức nhận lấy.
Tần Dĩ Hằng: Ngoan
Tần Dĩ Hằng: Hạ cánh sẽ báo cho em.
Sở Nghĩa: Dạ.
Sau câu này, Tần Dĩ Hằng không nhắn tin nữa, có lẽ đã mở chế độ máy bay rồi. Sở Nghĩa uống một ngụm nước, chuyển hình ảnh nhận được từ anh vào máy tính.
Nhưng sự tình không đơn giản như cậu tưởng. Tấm ảnh này được chụp dưới ánh sáng đèn bàn trong phòng đọc sách, độ sáng rất kém, độ nét không cao. Có lẽ lúc chụp, Tần Dĩ Hằng cũng chỉ cần thấy chữ là được. Hơn nữa, đây là ảnh toàn cảnh, nên một khi phóng lên rồi cắt ra, dòng chữ kia sẽ rất mờ.
Ban đầu, Sở Nghĩa tính toán sẽ hoàn thành tấm hình trong vòng mười phút, nhưng thực tế lại không nhanh như vậy, chỉ riêng việc cắt dòng chữ kia thôi đã lấy đi của cậu không ít thời gian. Thậm chí cậu còn nghĩ, hay là tự viết lại một dòng khác cho rồi. Nhưng cuối cùng cậu cũng không làm vậy mà vô cùng kiên nhẫn hoàn thiện yêu cầu của ông chủ Tần.
Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, Sở Nghĩa liền gửi cho anh.
Tần Dĩ Hằng đang trên máy bay. Sở Nghĩa mở trang web của hãng hàng không kiểm tra thông tin chuyến bay một chút, còn khoảng bốn mươi phút nữa anh sẽ tới thành phố W.
Cậu tắt giao diện web đi, bắt đầu giải quyết công việc của mình. Hôm nay là một ngày ít việc hiếm có, cậu quyết định hoàn thành yêu cầu của vị khách đầu tiên trước khi Tần Dĩ Hằng tới nơi.
Xong việc, Sở Nghĩa thu nhỏ giao diện phần mềm, rót cho mình một cốc nước, ngồi ngắm dòng chữ “chồng nhỏ ngủ ngon” trên màn hình, đợi Tần Dĩ Hằng trả lời.
Trang web đăng thông tin máy bay sẽ hạ cánh lúc mười một giờ. Cũng vào khoảng thời gian đó, Tần Dĩ Hằng nhắn tin cho Sở Nghĩa: Anh đến nơi rồi.
Tần Dĩ Hằng: Đã nhận được ảnh.
Tần Dĩ Hằng: Khá lắm.
Khách hàng đặc biệt lên tiếng, suýt nữa Sở Nghĩa đã trả lời “cảm ơn ngài” theo bản năng.
Tần Dĩ Hằng đã đến nơi rồi. Nghĩ tới yêu thương chưa thể bày tỏ khi nãy, cậu bèn gửi tin nhắn cho anh: Tại sao anh chỉ lấy câu thích ăn đồ ngọt của em?
Sở Nghĩa: Anh thích em ăn đồ ngọt ạ?
Tần Dĩ Hằng: Rất thích.
Sở Nghĩa tiếp tục: Vì sao ạ?
Tần Dĩ Hằng: Không biết.
Tần Dĩ Hằng: Đơn giản là thích thôi.
Nghe thế, Sở Nghĩa bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Còn đang nghĩ sẽ tiếp tục tán tỉnh thế nào, cậu đã nhận được tin nhắn của anh.
Tần Dĩ Hằng: Nói vậy
Tần Dĩ Hằng: Em cắt dòng sở thích kia của anh
Tần Dĩ Hằng: Cũng vì em thích làm tình với anh à?
Vừa mới cầm cốc nước lên uống, còn chưa kịp nuốt, Sở Nghĩa đã phun “phì” ra một tiếng. Cậu vội vàng rút khăn giấy lau khô nước bắn trên bàn, sau đó run rẩy trả lời anh: Vâng.
Tin nhắn được gửi đi, rất nhanh sau đó, Tần Dĩ Hằng đã nhắn lại: Thích sao không viết vào?