Tự do mậu dịch thành lấy thương mại làm chủ, lại suy xét đến chủng tộc ở các giới có khác biệt, nên tuyển chọn địa điểm vẫn rất chú trọng.
Đầu tiên, phải chiếu cố suy xét đến Thiên Cương, Âm Sát, Linh tộc và những bộ tộc khác có thích ứng được hay không, không thể để Thiên Cương chi khí quá nồng, làm chủng tộc thuộc Âm Sát và Linh tộc bị khó chịu và khó có thể sinh tồn.
Đây không phải là nơi sinh sống lâu dài hay sinh sản, càng không phải là nơi để tu luyện, đối với thổ nhưỡng có phì nhiêu hay không, trong không khí có tràn ngập linh khí hay không đầy đủ đều không quan trọng.
Liễu Vũ nghe được ý kiến khi mọi người nhắc tới, trước tiên suy xét đến chính là địa giới Nhân gian. Lúc trước các giới đều tiến vào địa giới Nhân gian, đại khái cũng vì duyên cớ này.
Trong số quỷ vương của Quỷ tộc tới tham dự lập tức đưa ra, “Có thể đem tự do mậu dịch thành xây ở địa giới nhân gian.”
Quỷ tộc thích ăn thịt người, để bọn chúng đi đến địa giới nhân gian có khác nào…
Trương Tịch Nhan lãnh đạm dỗi lại câu, “Ngươi là muốn đến Nhân gian để bắt cướp lấy huyết thực thì có.”
Ô Huyền ở địa giới Nhân gian luân hồi chuyển kiếp mấy chục thế, vài ngàn năm, tự mình đã trải qua Nhân tộc từ một bộ tộc nhỏ yếu sau đó phát triển ra cường đại khoa học kỹ thuật văn minh, có cảm tình, cũng biết được Nhân tộc tuy nhỏ yếu nhưng kỳ thực có đôi khi cũng không nhỏ yếu tới vậy.
Nàng ta hỏi Quỷ vương kia, “Đi đến địa giới Nhân gian, các ngươi là muốn đi vào phòng thí nghiệm sau đó bị cắt lát ra thành từng miếng à? Đừng nghĩ cùng bọn họ làm mậu dịch gì đó nhưng lọt lố của bọn họ lúc nào không hay tìm không được đường ra luôn chứ chả đùa.”
Lê Vị hỏi: “Quy mô lớn vậy đi vào địa giới Nhân gian, dị thứ nguyên xâm lấn, đây là muốn khai chiến hay gì?”
Du Thanh Vi khẽ cười một tiếng, thảnh thơi mà nói: “Đi địa giới Nhân gian cũng được thôi, nhưng ngươi thử nghĩ xem bản thân có thể vượt qua được sông Âm hay không rồi nói.”
Muốn từ Bất Chu Sơn đến Nhân giới bắt buộc phải đi qua sông Âm, sau khi người chết đi ở địa giới nhân gian, nếu có thể thành quỷ, liền bị đưa đến âm ty Thành Hoàng nơi đó, sau khi thanh toán ưu khuyết điểm một đời này, có một số được âm ty Thành Hoàng phái người bảo vệ đi để đi qua, vượt qua sông Âm, đến được Quỷ giới thuộc địa bàn Âm Dương Đạo Tông, một số ít tu luyện thành công, liền có thể rời khỏi Quỷ giới, đi đến Địa Linh giới và các chư giới khác. Nơi này xem như một cửa khẩu đi qua quan trọng thuộc về Âm Dương Đạo Tông, cũng là căn cơ duy nhất.
Cổ Đạo Tông bởi vì có thuật tiếp dẫn, không cần phải làm những việc nguy hiểm trèo đèo lội suối đi qua sông Âm, cho nên, con đường này Trương Tịch Nhan trực tiếp từ bỏ nhường cho Âm Dương Đạo Tông.
Ngay cả Trương Tịch Nhan cũng không nhúng tay vào yếu đạo như sông Âm, nếu Quỷ giới muốn chạm vào, thật sẽ bị Âm Dương Đạo Tông bạo đấm.
Quỷ vương bị mấy vị đại lão dỗi đến súc thành một đoàn, không dám nói thêm dù chỉ nửa câu.
Về vị trí thành lập mậu dịch thành, Trương Tịch Nhan sớm đã suy xét qua. Nàng nâng tay áo phất một cái, ở giữa đại điện xuất hiện một màn ảnh ảo, đó là không gian một mảnh hắc ấm hư vô, một tòa núi lớn từ xa bay tới, dừng ở trong bóng tối.
Một tòa núi lấy đá làm thành đại trận bao trùm, mang đến ngày đêm và bốn mùa thay đổi luân phiên.
Không trung trên tòa núi hiện cái các giới môn, cùng với cửa ra vào ở hải quan. Sau đó, dùng núi nón là chu vi chủ thể, trên bề mặt núi kiến tạo xây dựng mậu dịch thành, nếu như chỗ không đủ, còn có thể ở bốn phía không trung xung quanh đặt thêm cái đảo huyền phù, ở giữa các đảo nhỏ còn có các cầu nối liền lại chúng lại với nhau, hoặc có thể dùng pháp bảo phi hành và pháp thuật thần thông để đi lại.
Nơi được lựa chọn này không thuộc bất kỳ giới nào, hoàn toàn là dùng thần thông dọn sơn di hải mà di chuyển lại đây để dựng lên, hết thảy đều dựa vào nhân lực cùng thần lực đem nơi này từ không thành có, tất cả mọi người đều có thể dựa theo yêu cầu của mình mà xây dựng.
Phương án này đều được mọi người nhất trí đồng ý.
Kế tiếp đó là quy hoạch thành thị, muốn xây dựng được khu thương mậu như thế nào, quản lý ra sao, sẽ ở các giới xem xét cùng nhau làm thế nào để phối hợp cân bằng, mọi việc và mọi phương diện.
Tự do mậu dịch thành không có thuế quan, nhưng để duy trì thống trị thành trì, các loại chi tiêu xây dựng và thuế doanh thu là vẫn phải thu.
Việc xây dựng thành thuộc về Liễu Vũ, Kim Ô nữ đế, Du Thanh Vi ký hiệp nghị, thuộc về thế lực ba bên cùng nhau kiến tạo cộng đồng, sau đó do Lãnh Cốt bỏ ra rất nhiều vốn, nên Liễu Vũ cũng nhường ra một ít cổ phần cho Lãnh Cốt, vậy tổng thể bên trong từ thế lực bốn bên, chia lợi nhuận doanh thu cần trước tiên xác định rõ ràng.
Tự do mậu thành không lập thành chủ, từ hội trưởng lão tiến hành quản lý, chức vị cao nhất chính là đại trưởng lão, mặt khác lại lập thêm giám thị các bộ cùng với các bộ phận chức năng khác.
Chức vị đại trưởng lão nhiệm kỳ đầu tiên là Liễu Vũ đảm nhiệm, đồng thời cũng là từ cô phụ trách nắm toàn bộ công tác xây dựng tự do mậu dịch thành. Lãnh Cốt cũng vinh dự nhận được chức vị đại trưởng,nhưng không quản lý cụ thể việc gì, nhưng thấy được nơi nào không vừa mắt nắm tay vung lên khai chùy, cũng sẽ không còn ai có thể ý kiến gì với nàng ấy.
Sau khi các hạng mục đều bàn ổn thỏa, liền từ Thiên giới, Địa Linh giới và Vu Đạo giới cùng nhau ra người, lập thành các bộ tổ chức kiến tạo tự do mậu dịch thành. Ở các giới đều có sẵn nhân lực ở các bộ lại từ đó giữ nguyên chức vị điều qua, đều là có sẵn, lại có Lãnh Cốt là một tay nhà giàu chịu bỏ vốn, đều không cần phải đi điều phái vật tư, linh thạch, công tác xây dựng cũng vì vậy mà trực tiếp bắt đầu làm.
Trương Tịch Nhan ở nơi loạn lưu Thứ Nguyên Giới thành lập nên Cổ Đạo Tông, nên việc dọn sơn di hải là chuyện nàng làm đã quen đến không thể quen hơn, tùy tiện đi đến một giới nhỏ không có sinh mệnh ở đó, dịch một tòa núi trụi lủi không có Linh khí, Âm Sát khí hay Thiên Cương chi khí, sau đó dựa theo vị trí trận cơ, trận trụ đã luyện chế từ trước, dùng đại trận phủ lên ngọn núi đó, liền xem như có đất.
Nơi để làm mậu dịch, cho dù là phiến sa mạc, chỉ cần không có đường bằng phẳng để đi, hết thảy đều được. Tuy rằng nơi này các loại linh khí đều khô kiệt, người đi vào nơi này để buôn bán chỉ có thể dựa vào vật tư tự chuẩn bị tiến hành bổ sung, nhưng cũng không có thương tổn khắc chế. Cổ Đạo Tông, Địa Linh giới, Thiên giới là những cổ đông lớn, ngoài ra vị trí các giới môn đều gần với địa giới từng người bọn họ, như vậy có thể thông qua giới môn để dẫn tiến linh khí tương ứng vào khu mậu dịch, còn có thể vận chuyển các loại thực vật thích hợp với thổ nhưỡng ở đây để thay đổi hoàn cảnh khí hậu, đem nơi này xây dựng thành bộ dáng nghi cư.
Nhưng nói là nói như vậy, việc này hết thảy đều là do người mua tự thu xếp, cũng phải có người muốn tới đây để trồng trọt thì mới có được cảnh tượng đó.
Trương Tịch Nhan mới mặc kệ những loại chuyện này, nàng dựa theo bàn bạc trước đó đã thống nhất, đem giới môn của ba nơi Thiên giới, Địa Linh giới, Vu Đạo giới phóng lên từng vị trí tương ứng, liền xem như đã sáng lập thông đạo, còn lại đều là do chính người đầu tư đến tự quy hoạch và xây dựng.
Du Thanh Vi và Ô Huyền cảm giác được con đường nối thẳng tới giới môn, lập từ mang theo người của mình tới xem, khi thấy một mảnh đại địa trụi lủi có thể đem so với mặt trăng, hai nàng đều đồng thời nhìn phía Trương Tịch Nhan, ánh mắt kia chẳng khác gì đang nghìn một tên gian thương.
Một ngọn núi như vậy, Trương Tịch Nhan thế nhưng không biết xấu hổ mà dám đem đi bán như mặt bằng! Ai ở đây không có loại thần thông dọn sơn di hải chứ!
Bất quá, các nàng là chỉ ngại Trương Tịch Nhan đề ra tới rồi bán giá đắt, người ta đây chính là bán đoạn đường, chứ không phải là địa chất hay thổ nhưỡng. Lui một bước mà nói, đất như vậy, bọn họ dùng mới cảm thấy an tâm.
Trương Tịch Nhan nếu thật sự dời tới một tòa núi có linh thạch mạch khoáng sản vật phì nhiêu, bọn họ còn phải lo lắng có phải nàng ở bên trong chôn tàng đi sát khi hay không, không chừng một khi chúng tràn lên trên mặt đất lặng yên không một tiếng động đem tất cả tận diệt.
Tòa núi như hiện giờ nhưng vậy lại khá tốt, trừ bỏ nham thạch chính là cát đá phong hóa. Ngay cả một vũng nước cũng không có, dùng mắt liếc đảo qua một cái, vừa xem là biết ngay, liếc một cái là xem xong, ngay cả một con kiến cũng không trốn được, rốt cuộc một nơi tĩnh mịch như vậy, muốn giấu vật còn sống hoặc là thứ gì đó có mang một ít năng lượng dao động, là quá khó khăn.
Không tìm ra, mặc dù biết là Trương Tịch Nhan cũng không làm như vậy, nhưng vì tính tình cẩn thận, Du Thanh Vi và Ô huyền từng người cũng phái thân tín của mình đi tra xét qua một lần, xác định ngay cả Phệ Thần Trùng cũng không có giấu một con, lúc này từng người mới an tâm mang nhóm pháp trận sư vào bày trận, tước tiên bày ra pháp trận bao lấy địa bàn của chính mình, chờ về sau lại từ từ khai phá xây dựng.
Liễu Vũ nhìn thấy nơi so với sa mạc còn hoang vu hơn, kinh hỉ trong mắt giấu cũng giấu không được, giống như nhìn thấy hoàng kim châu báu ở khắp nơi.
Cô nhạc không thể chi mà nói với Trương Tịch Nhan, “Em thật sự rất thích nơi này.” Nói xong, lập tức quay đầu phân phó Liễu Thụ, “Cậu nhanh chóng đến Trương gia thôn gọi Hắc Hồ tới đây, để nàng ta mang thêm nhiều nước tới, các loại thực vật dễ sinh trưởng cũng mang tới luôn, trước tiên là thảm cỏ.” Địch bái cái gì quý nhất? Cây cối a!
Liễu Thụ lĩnh mệnh, lập tức phân phó tùy tùng bên cạnh đi làm. Nếu muốn các loại thực vật hoặc là thổ nhưỡng đều có thềm bất qua Cổ Đạo Tông thổ nhưỡng nhiều gieo trồng cũng nhiều, tùy tiện đào liền có.
Hắn từ trong giới tử thạch lấy ra một mô hình tiểu viện mini chỉ to bằng nửa bàn tay. Viện kia hơi giống một tòa đảo trên không co lại, có phòng ốc, hành lang, tiểu kiều, nước chảy, có có hoa cỏ, cây cối, núi giả lâm viên, tuy nhỏ nhưng lại phá lệ tinh mỹ.
Liễu Vũ đang muốn hỏi, cậu tính toán buôn bán vật trang trí sao? Liền thấy Liễu Thụ giơ tay vung lên, mô hình tiểu viện trong tay bay lên giữa không trung, đột nhiên biến lớn ra thành đảo treo trên không giống hệt với Vân Hải Ngọc Các.
Hắn mỉm cười nói: “Cô tổ tông, sớm đã an bài khi người muốn thành lập tự do mậu dịch thành, cháu liền bắt tay vào làm. Đây là trước chuẩn bị chỗ ở cho người, tuy rằng nó không xa hoa bằng Vân Hải Ngọc Các, nhưng cũng có thể xem như muốn cần cái gì cũng có.”
Liễu Vũ đối với Liễu Thụ làm việc rất vừa lòng, lập tức đón Trương Tịch Nhan, Lãnh Cốt và Lê Vị dọn đến ở.
Biểu tình của Lãnh Cốt thực lãnh đạm, nhưng nửa điểm do dự cũng không có liền đồng ý.
Lê Vị thấy Ô Huyền mang theo người của Thiên giới bay về phía giới môn của Thiên giới, liền đi theo cùng Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan về phía đảo huyền phù.
Du Thanh Vi dùng bảo thuyền của mình làm nơi dừng chân tạm thời ở tự do mậu dịch thành.
Bảo thuyền của nàng ấy tuy không thể so với cấp bậc của tàu sân bay, nhưng phòng ngự lại kiên cố, bố trí đầy đủ hết nơi ăn ở và nghị sự. Ngay cả nhân viên đi theo, mặc dù chỉ là một đệ tử tuần tra cùng có cho mình một phi thuyền nhỏ để làm nhà cửa đặt chân.
Mọi người đều đến đây làm mậu dịch, không phải đến để khai phá làm địa ốc mở khách sạn đón khách đến du lịch, có cái nơi để bày bán hàng hóa là được, không cần gióng trống khua chiêng xây dựng nhà cửa trước tiên gì đó. Bởi vì Trương Tịch Nhan đã bố trí xong trận pháp thời tiết, một khi có nước tiến vào là đại trận có thể kích hoạt, rất có thể sẽ có gió thổi và sau đó trời mới mưa, nói cách khác, ngay tại chỗ bày quán lộ thiên đều được.
Du Thanh Vi và Trương Tịch Nhan ở Bất Chu Sơn những năm này đều bị đuổi giết trên đường chạy trốn dưỡng ra được hiệu suất, cơ bản không có thời gian ướt át bẩn thỉu, luôn luôn coi trọng tốc chiến tốc thắng, cho nên quay lại phía Cổ Đạo Tông đã trao đổi trước đó, liền đã đem nhóm đầu tiên để chuẩn bị hàng hóa muốn xuất ra cho việc buôn bán.
Một đám này là do nàng ấy mang đến.
Nhóm thứ hai, còn lại là một ít thương gia dựa vào Âm Dương Đạo Tông, và đệ tử trong tông môn, bọn họ cần chờ đến khi giới môn được đặt tạm thời được tu sửa củng cố sau đó mới từ giới môn đến đây.
Có sạp bán trận bàn, bán lều trại, có phòng ở di động xách tay, các loại pháp bảo phi hành rất nhiều loại, đan dược, nước linh tuyền, các loại bùa chú, quầy hàng đủ loại kiểu dáng, cửa hàng liền vậy mà khai trương.
Có một số thương gia lớn còn mang cả phòng ốc và pháp bảo tới đây.
Một mô hình của cái viện to cỡ bàn tay, nhưng đó lại là một tòa viện to lớn có vài tầng lầu đan xen, bên trong muốn cái gì thì có cái đó, những thứ cần cho việc khai hoang, chỗ này cũng có đủ.
Khai trương liền tại chỗ, có tiếng rao hàng lớn, đơn tuyên truyền cũng được phát đi.
Liễu Vũ vừa mới bước vào đảo huyền phù, còn chưa kịp vào nhà, cơn gió trên trời mang theo một tờ giấy bay tới, từ không trung trên đầu thổi qua. Cô duỗi tay cuốn ra một luồng gió hút lại tờ giấy đó, vừa mở ra liền thấy là một tờ truyền đơn, sau đó buông ra cảm giác cảm ứng hướng truyền đơn bay tới nhìn lại liền thấy nguyên bản một vùng núi hoang vắng xuất hiện một chợ như một cái trấn nhỏ, vội đến kêu một cái khí thế ngất trời.
Liễu Vũ đương trường ngơ người.
Cô dại ra một lát, sau khi phục hồi lại tinh thần, nói: “Trương Tịch Nhan, em cảm giác…. Giống như em đã gặp được đối thủ cạnh tranh.”
Ô Huyền mang theo người của Thiên giới còn đang củng cố lại giới môn, đột nhiên mơ hồ nghe được tiếng ồn ào, nhìn về phía xa trên mặt phẳng lớn ở giữa sườn núi đột nhiên xuất hiện một lượng lớn đồ vật kiểu dáng như nhà cửa, ngẩng đầu nhìn lại, cả kinh đến đôi mắt liền trợn tròn: Này liền….. Mở cửa buôn bán rồi sao?
Nàng ta lập tức phái một con Kim Ô qua đó nhìn xem.
Qua đại khái cỡ 15 phút, Kim Ô đó trở lại, còn mang về toàn bộ vật liệu dùng để củng cố giới môn, nói với nàng, “Bệ hạ, tuy rằng đắt hơn 3 phần so với lúc trước, nhưng tính lộ trình thời gian qua lại thì mua ở đây vẫn tốt hơn có phải không?”
Ô Huyền: “.........” Du gian thương! Đây là sớm tính toán xong hết rồi.
Nàng ta rất hiểu lấy bản thân mình, làm quyền mưu đánh giặc cái kia một bộ, chính mình rất lành nghề, còn làm ăn buôn bán chưa chắc tính kế qua được Du Thanh Vi. Đến nỗi cả Thiên giới này cũng vừa mới chuyển mình từ chế độ nô lệ ra mà thôi, so với Nhân tộc kém hơn mấy ngàn năm tiến bộ. Điểm sinh ý này của nàng, nếu không tìm được một ai khôn khéo lại đây xử lý mậu dịch, sợ là mất cả công lẫn máu thịt a.
Ô Huyền do dự chốt lát, đưa tin cho Lê Vị, “Thân, em đang thiếu một CEO, đãi ngộ cấp ưu, có hứng thú không?” Tuy nói trong lúc này lại tìm đến Lê Vị thật rất mất mặt, nhưng Lê Vị làm ăn buôn án như vậy mà rất rành a. Vừa muốn kiếm tiền vừa muốn mặt, thế gian nào có chuyện tốt tới vậy nha.
Lê Vị nhận được tin của Ô Huyền, cũng sửng sốt. Cô ấy tuy biết là Trương Tịch Nhan khua chiêng gõ mõ mà thu xếp thành lập tự do mậu dịch thành, có một phần rất lớn là do muốn hòa hoãn lại quan hệ của cô ấy và Ô Huyền, nhưng hòa hoãn đến nhanh như vậy, cũng không tránh khỏi việc Lê Vị lo lắng có phải….. Có hố hay không.
Bất quá, có hố cô cũng nhận.
Lê Vị trả lời Ô Huyền một câu: “Có a. Làm CEO của em có yêu cầu gì?”
Ô Huyền: “Một điều kiện duy nhất, làm qua được Du Thanh Vi và Liễu Vũ là được.”
Lê Vị: “......” Bản thân mình có bao nhiêu năm đã không chơi cái trò chơi tâm nhãn này. Nếu chỉ muốn trên sinh ý cạnh tranh với Liễu Vũ, trước mắt thì không thành vấn đề, rốt cuộc Liễu Vũ vẫn đang trong giai đoạn thích nghi với hoàn cảnh ở đây, đối với Bất Chu Sơn chưa hiểu biết quá nhiều, còn cần một thời gian rất dài để thích ứng. Còn Du Thanh Vi, cái người này chính xác là tên gian thương số một ở các giới đã đem sinh ý làm ăn ở Bất Chu Sơn làm tới biến. Cô ấy trả lời Ô Huyền câu: “Em đúng là để mắt chị a.”
Ô Huyền cũng biết được Du Thanh Vi lợi hại, quyết định cũng không làm khó Lê Vị, “Có thể duy trì thị trường là được.”
Lê Vị chào hỏi một tiếng với Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ, “Em có chút việc, đi trước.” Ra khỏi đảo huyền phù liền đi đến tìm Ô Huyền, trước tiên nên nói chuyện kỹ càng tỉ mỉ quy hoạch thương nghiệp, nhìn xem rốt cuộc có thể làm được hay không, nếu Ô Huyền tiếp thu, cô ấy có thể làm được cái CEO này.
Liễu Vũ nhìn thấy Lê Vị chạy tới bên kia Thiên giới, mặt đầy buồn bực hỏi Trương Tịch Nhan: “Lê Vị đi qua đó là gì? Cô ấy cùng Ô Huyền đã làm lành rồi sao?” Sao một đám này đều giống như có điểm không đúng vậy.
Trương Tịch Nhan trả lời, nói: “Chắc là vậy đi.”
Lãnh Cốt ở một bên sâu kín mà đáp một câu, “Ô Huyền nhờ Lê Vị đến làm CEO cho cô ấy.”
Liễu Vũ hỏi: “Cái này cũng được nữa hả?” Vu thần Vu tộc chạy tới làm công cho Thiên đế? Cô lại nghĩ tới quan hệ của hai người họ, trong đầu thế nhưng lại bay ra tới cảnh một cái giường rồi…., đột nhiên cảm thấy ý nghĩ của bản thân không được thuần khiết, có điểm quá cái gì đó…, nhanh chóng chém đứt từ trong đầu.
Liễu Vũ thấy sinh ý của Du Thanh Vi đã được thu xếp và bắt đầu xôn xao, lại thấy Ô Huyền đào đi Lê Vị, trong lòng vẫn có thể hiểu rõ.
Sinh ý làm ăn của Du Thanh Vi trải rộng ở các giới, tương đương như một cái bách hóa hình ngôi cao lớn, đủ tất cả các loại hàng hóa, còn có một ít pháp bảo phi hành, đan dược, bùa chú và những nhãn hiệu độc nhất vô nhị làm chống đỡ. Còn phần Thiên tộc thì, Liễu Vũ quyết định tạm thời không suy xét tới bọn họ, trên cơ bản trước mắt họ không có lực cạnh tranh. Cô phải tìm lộ tuyến sinh ý của mình, chính là tránh đi những mặt mà Du Thanh Vi mạnh, sáng lập một các thị trường khác còn trống, cùng với nhu cầu thị trường trước mắt.
Tỷ như, vận chuyển hàng hóa! Bất Chu Sơn có nhiều giới lớn bé như vậy, còn có một ít giới nhỏ bên ngoài còn thỉnh thoảng xuất hiện loạn lưu Thứ Nguyên Giới quấy nhiễu hành đạo, chính mình ở phương diện này trời cao ưu ái cho ưu thế, thành lập nghiệp vụ chuyên chở hẳn là không có vấn đề, cũng có danh dự để đảm bảo.
Liễu Vũ kêu Liễu Thụ và quản sự thuộc hạ của hắn lại đây, để bọn họ xây dựng bến tàu, cùng với đội ngũ vận chuyển, sau đó chính là nhân viên khuếch trương vận chuyển hàng hóa, đem những người đã tới huyền bí cảnh thi quái Cổ Đạo Tông điều ra một nữa tới đây, người lâu năm mang theo người mới, bồi dưỡng thêm người mới.
Pháp bảo phi hành, đặc biệt là bảo thuyền cần nhập về số lượng lớn nếu tìm đến Du Thanh Vi mua thật sự quá đắt. Âm Dương Đạo Tông đều đi theo con đường cơ bản là đổi tay từ thấp đến cao hơn, cùng với kiếm tiền từ việc gia công trung gian, Liễu Vũ liền quyết định đi khống chế lộ tuyến của nguyên vật liệu, điểm này chỉ có thể đánh vào những vật liệu thuộc tính Âm Sát, cái này Cổ Đạo Tông và Vu tộc có lợi thế tuyệt đối, phương diện này cắn chặt không buông, phòng thủ kỹ, để ngừa Du Thanh Vi thông qua quỷ tu cùng với Quỷ Đạo Tông ở dưới nàng ấy đoạt đến sinh ý của Vu Đạo giới và Vu tộc.
Ở địa giới Nhân gian sinh ý làm về lương thực đó là sinh ý hãn úng bảo thủ, ở Bất Chu Sơn, đan dược, bùa chú, nuôi dưỡng cũng coi như vậy. Liễu Vũ quyết định, phát triển mạnh sản nghiệp gieo trồng, nuôi dưỡng, về mặt nguyên vật liệu sinh sản chiếm cứ thị trường một khối này.
Từng hạng mục lớn mà cô bày ra từng phương hướng, an bài xuống dưới.
Trương Tịch Nhan nhàn nhàn mà ngồi ở bên cạnh, tùy vào bọn họ đi lăn lộn. Vô luận là sinh ý của Liễu Vũ hay sinh ý của Cổ Đạo Tông, nàng đều không có dự định nhúng tay vào, tùy vào bọn họ chính mình đi kinh doanh. Cho dù là có thất bại đi nữa, tổng có thể học hỏi được kinh nghiệm, từ từ cũng có thể luyện ra được, lại không phải vì thất bại mà không chống đỡ nổi.
Liễu Vũ còn chưa kịp bận việc gì, những tưởng lão mới nhậm chức và những người phụ trách các bộ ở tự do mậu dịch thành đã tìm cửa, một đám bày ra một đống lớn sự tình, cái nào cũng muốn làm gấp. Bọn họ tổng không thể làm quang côn tư lệnh nha, nào là đến nhận người, còn có địa điểm đến làm việc, yêu cầu ngân sách để chi, còn có vật tư cần muốn mua a.
Liễu Vũ lập tức bận bận rộn rộn, hận không thể đem chính mình phân làm hai để chia bớt công việc, nhưng liếc mắt một cái thấy Lãnh Cốt ở bên cạnh, nhanh chóng từ bỏ đi cái ý niệm này. Cô cũng không phải là Trương Tịch Nhan, bản thể có Thiên Nhãn không lo sợ bị phản phệ. Vạn nhất bản thân mình lộng ra một cái phân thân, về sau mạnh hơn chính mình, khác nào từ tìm đường chết a.
Liễu Vũ bận thì có bận, nhưng trong đó có thể tìm được vui sướng phong phú ngoài ra còn có một loại cảm giác quen thuộc trong lòng phi thường kiên định, thật giống như cô đã từng luôn là như vậy, đây mới chính là mình.
Cô nhớ, tuy rằng bản thân đã biến thành Hoa Thần Cổ, quên đi những chuyện trước kia, nhưng là ký ức ở nơi sâu nhất trong linh hồn, vẫn là giữ lại được thói quen trước kia khi làm người.
Liễu Vũ quen việc bận rộn, quen với chuyện làm ăn sinh ý mà lăn lộn, cũng sẽ trong lúc bận rộn đột nhiên nghĩ đến Trương Tịch Nhan, sẽ có một loại cảm giác nhớ nhung, nhưng mỗi khi ngẩng đầu, cô liền có thể nhìn thấy Trương Tịch Nhan nhàn hạ ngồi bên cạnh uống trà, đọc sách, hoặc là biên soạn tài liệu giảng dạy cho đệ tử Cổ Đạo Tông. Việc này làm cho cô cảm thấy yên tâm, cùng thực thỏa mãn.