Bắt Cóc Tiểu Bảo ký

Chương 6: Kết thúc🍜



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Cá Voi Xanh

Ngày edit: 5/9/2021

Số từ: từ

——————————————————

K

hoảnh khắc Thu Ngư ôm con trai vào lòng, nàng đã bật khóc, sau đó liên tục hôn lên má con, sợ lại không thấy con mình đâu.

Hôn đủ rồi, Thu Ngư vừa khóc vừa kiểm tra cẩn thận toàn bộ cơ thể Tiểu Bảo, thấy con không hề hấn gì ngoại trừ mất chiếc túi chống muỗi. Lúc này, nàng mới hoàn toàn yên lòng.

Nếu con trai thật sự có chuyện, Thu Ngư cảm thấy chính mình cũng không sống nổi nữa.

Trên đường về nhà, Thu Ngư ôm con trai, không nói một lời nào với Thẩm Uyên.

Sự trầm mặc trên đường về của Thu Ngư khiến Thẩm Uyên kinh sợ, chàng không quen Thu Ngư thờ ơ như vậy, nàng chưa không bao giờ làm ngơ với chàng như thế này.

Thu Ngư vẫn như vậy cho đến sáng hôm sau.

Điều đầu tiên Thẩm Uyên làm khi thức dậy vào sáng hôm sau chính là đi tìm Thu Ngư.

Lúc đó, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo cũng vừa mới tỉnh giấc.

Thẩm Tiểu Bảo đã ngủ gật trên vai mẹ trên đường về nhà vào tối qua. Ngay cả khi mẹ tắm cho bé, bé cũng không thức giấc, ngủ một mạch đến rạng sáng ngày hôm sau, cho nên câu đầu tiên bé nói khi thức dậy chính là: "Mẹ ơi! Tiểu Bảo đói rồi!"

Không phải nên đói rồi sao? Đã gần một ngày kể từ lúc bé được cho ăn bánh nhân thịt rồi.

Thu Ngư cười cười nhìn con trai, ánh mắt tràn đầy yêu thương và cưng chiều, sau đó đưa tay ra bóp cái mũi nhỏ của con, hỏi: "Con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con."

Tiểu Bảo nghiêng người suy nghĩ: "Con muốn ăn hoành thánh nhỏ!"

"Con chờ được không nào?"

Tiểu Bảo gật gật đầu: "Con có thể ớ ~!"

Thu Ngư cười cười, vươn tay búng nhẹ trán Tiểu Bảo: "Bé ham ăn này! "

Tiểu Bảo cười hí hí, liếc qua đột nhiên nhìn thấy Thẩm Uyên đã đứng ở cửa từ lâu, bé rất ngạc nhiên với người cha thân thiết với mình hai ngày qua: "Cha."

Thẩm Uyên đang ngây người nhìn chằm chằm vào Thu Ngư nháy mắt hoàn hồn, rồi nói một cách bối rối: "Ta tới ôm Tiểu Bảo gặp mẹ."

Sáng nay Thẩm lão phu nhân mới biết hôm qua Tiểu Bảo bị bắt cóc, bà sợ đến mức trợn mắt, thiết chút nữa ngất xỉu. Tín niệm duy nhất chống đỡ bà chính là được nhìn thấy cháu trai cục cưng bình an vô sự!

Thu Ngư sửng sốt một chút, mới nói với Tiểu Bảo: "Mẹ đi làm hoành thánh nhỏ cho con." Nói xong, Thu Ngư đứng dậy rời đi, vẫn không nhìn Thẩm Uyên một cái.

Thẩm Uyên thở dài, sau đó đi đến mép giường Tiểu Bảo.

Cái này khiến Tiểu Bảo không biết theo ai, bắt đầu rụt rè cúi đầu nắm tay.

Biểu hiện của Tiểu Bảo khiến nội tâm Thẩm Uyên lại bắt đầu tự trách và áy náy, âm thầm thề về sau nhất định phải gần gũi con nhiều hơn.

Sau đó Thẩm Uyên cẩn thận giúp Tiểu Bảo mặc quần áo, rồi ôm bé đưa đến chỗ Thẩm lão phu nhân.

... Thẩm lão phu nhân vừa thấy Tiểu Bảo cái là bật dậy khỏi giường ngay. Vừa rồi trông còn rất yếu, nhưng ngay lúc ôm Tiểu Bảo vào lòng, bà lập tức kêu rên khiến trời kinh quỷ hết hồn: "Ai ui, cháu trai đáng thương của bà! Ai ui ~ còn bé vậy mà đã phải chịu khổ rồi! Cháu bà đã trêu chọc ai chứ!"

Kêu rên đã đời, Thẩm lão phu nhân bắt đầu kéo ống tay của Tiểu Bảo để kiểm tra tay chân nhỏ của Tiểu Bảo, xem kẻ bắt cóc có ngược đãi bé không.

Khi thấy chỗ để túi chống mũi biến thành nốt đỏ, cơ bản không có gì nghiêm trọng, nhưng bà lại ảo tưởng thành kim đâm......

Bà chịu không nổi, bắt đầu kêu rên lần nữa: "Ai ui, đồ hèn đáng chém ngàn đao mà! Đứa nhỏ như vậy mà còn không tha, sao có thể xuống tay vậy chứ! Cháu trai đáng thương của bà! "

Thẩm Uyên thật sự không muốn mẹ mình tiếp tục, vì vậy nói:" Mẹ, Tiểu Bảo thật sự không sao đâu.... "

Nhưng ngay khi lời nói này bình thường, Thẩm lão phu nhân vẫn tức giận ngăn lại: "Con câm miệng! Con còn mặt mũi để nói à? Lớn vậy mà còn không trông được đứa bé nữa? Mắt dài để làm gì hả?"

Thẩm Uyên chưa từng thấy thân mẫu tức giận đến như vậy, chỉ có thể thành thật đứng đó ăn mắng.

Thẩm lão phu nhân định mắng tiếp, nhưng vào lúc này, bụng của Tiểu Bảo bắt đầu ùng ục.

"Nội ơi ~, con đói rồi! Tiểu Bảo đói rồi!" Bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo đói đến mức quên béng việc mẹ đang gói những chiếc hoành thánh nhỏ cho bé.

Sự chú ý của Thẩm lão phu nhân ngay lập tức bị chuyển hướng, sau đó bà lại bắt đầu ảo tưởng đến việc tên bắt cóc đáng chém ngàn đao vừa bỏ đói lại vừa dùng kim đâm cháu mình.

Vành mắt Thẩm lão phu nhân lập tức đỏ hoe, bà không ngừng tự trách mình vì sao không đi theo, để đứa cháu bé bỏng bị bắt cóc trong nỗi cô đơn và bất lực

Thẩm Uyên định mở miệng khuyên nhủ bà, Thẩm lão phu nhân đã trừng lại.

Sau đó, Thẩm lão phu nhân vội vàng an bài người nấu cơm cho đứa cháu cục vàng, cuối cùng hận sắt không thép mắng Thẩm Uyên: "Con ở đó làm gì? Sao không đi xem nàng dâu con thế nào? Đầu toàn đá à?!"

Thẩm Uyên như được đại xá, thở dài một hơi liền chạy đi tìm Thu Ngư.

Sau khi Thẩm Uyên rời đi, Tiểu Bảo mới ngẩng đầu tò mò hỏi bà nội: "Bà ơi, có phải cha chọc bà tức giận không ạ?"

Thẩm lão phu nhân nói lời thâm thúy với Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, sau này cháu đừng học theo cha, nếu không mai mốt không kiếm được nàng dâu đâu!"

Tiểu Bảo: "Vậy sao cha tìm được mẹ vậy ạ?"

Thẩm lão phu nhân nghĩ rồi: "Bánh có nhân rớt từ trên trời xuống nhỉ ... "

Sau đó, bụng bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo lại bắt đầu ùng ục: "Bà ơi, cháu cũng muốn ăn bánh có nhân!"

...

Khi Thẩm Uyên tìm thấy Thu Ngư, nàng đang gói hoành thánh cho Tiểu Bảo.

Nàng nghe thấy Thẩm Uyên đến, nhưng nàng vẫn không nói một lời.

Thu Ngư không nói, Thẩm Uyên cũng không dám nói, chân tay luống cuống đứng ở bên cạnh, giống như một đứa trẻ mắc lỗi đang chờ bị phạt.

Hai người im lặng một lúc lâu, cuối cùng Thu Ngư cũng lên tiếng.

Nàng cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Thẩm Uyên, em biết chàng không thích em, cũng không thích Tiểu Bảo. Hay là, chúng ta hòa ly đi ..."

Thẩm Uyên lập tức hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao nhìn Thu Ngư.

Nhìn dáng vẻ của chàng, Thu Ngư nghĩ mình đang xúc phạm chàng, với thân phận của mình, trăm triệu lần cũng không đến phiên nàng hòa ly với chàng. Nàng lập tức hoảng sợ thay đổi lời nói: "Ta, ý ta là, chàng hưu ta đi."

"Không phải, Tiểu Ngư, không phải ..." Thẩm Uyên nói năng lộn xộn, hoàn toàn không nói được một câu.

Thu Ngư ngoảnh mặt làm ngơ, nói tiếp: "Ta thật sự luyến tiếc Tiểu Bảo, ta biết mẹ ... Ưm ..."

Thu Ngư không nói được nữa, môi đã bị Thẩm Uyên chặn lại. Nụ hôn của Thẩm Uyên vội vàng lại cuồng nhiệt, thậm chí là tham luyến, dục vọng khắc chế ba năm bùng phát vào lúc này.

Nếu không thể nói gì, vậy dùng hành động thay thế đi!

Hôn một lúc lâu, Thẩm Uyên mới buông Thu Ngư ra, rồi ôm chặt nàng vào lòng: "Ta thích nàng và Tiểu Bảo, thật sự rất thích."

Thu Ngư lập tức dại ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Uyên với vẻ không thể tin được: "Cái gì, chàng nói cái gì?"

Thẩm Uyên nhìn thẳng vào Thu Ngư, nói từng chữ: "Ta thích nàng, rất thích, ta đã thích nàng rất lâu rồi, cũng đã quên đã bắt đầu thích từ bao giờ."

Tầm mắt của Thu Ngư thoáng chốc mờ đi, Thẩm Uyên nói chàng thích nàng, Thẩm Uyên vậy mà nói chàng thích nàng.

Sau đó, Thẩm Uyên áp trán mình vào trán Thu Ngư, xin lỗi: "Trước kia là ta sai, là ta xem nhẹ nàng với Tiểu Bảo, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng."

Thu Ngư sớm đã khóc không thành tiếng, giờ nàng có thể chỉ ôm chặt Thẩm Uyên, liên tục gật đầu.

Thu Ngư đã khóc trong vòng tay của Thẩm Uyên rất lâu, Thẩm Uyên cứ như vậy ôm chặt nàng, như thể chàng đang bảo vệ trân bảo quý hiếm.

Khi Thu Ngư bình tĩnh lại, mới ý thức rằng Tiểu Bảo vẫn còn đói, đang chờ món hoành thánh nhỏ của nàng!

Nàng lập tức đẩy Thẩm Uyên ra, vội vàng nói: "Em quên mất món hoành thánh nhỏ của Tiểu Bảo rồi."

Thẩm Uyên cười khúc khích rồi lại ôm nàng vào lòng: "Chắc giờ Tiểu Bảo đang ăn ở bên mẹ rồi."

Đúng, không sai, bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo không tim không phổi giờ đang ăn bánh nướng thơm ngon mới ra lò tại chỗ của bà nội, đã sớm quên béng hoành thánh nhỏ rồi.

"Ồ ~." Thu Ngư không vội vàng nữa, mặc kệ Tiểu Bảo ăn ở đâu, ăn gì, miễn bé không bị đói là được.

Ai biết tiếp theo, trong nháy mắt Thu Ngư cảm giác được một trận long trời lở đất, là Thẩm Uyên ôm nàng lên, sải bước đi về phía cửa.

Hai má Thu Ngư đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa la lên: "Chàng làm gì vậy?"

Thẩm Uyên mặt không chút thay đổi: "Thời gian còn sớm, chúng ta sinh thêm em gái cho Tiểu Bảo đi."

Mặt Thu Ngư nóng bừng: "Ban ngày ban mặt mà chàng nói hươu nói vượn cái gì?"

Thẩm Uyên: "Ta nói chuyện đứng đắn mà."

Sau đó, Thẩm Uyên nghiêm trang ôm nàng dâu của mình, đi vào phòng sinh thêm em gái cho con trai.

Bạn nhỏ Thẩm Tiểu Bảo đang ăn bánh có thể chưa biết, quà tặng kèm cho lần bắt cóc này là — 10 tháng sau, mẹ đã sinh cho bé một em gái trắng trẻo mềm mềm.

🍜 Đôi lời của editor: 🍜

#1 Em không có ý gì đâu nhưng anh Thẩm bách phát bách trúng nhể! Lần đầu ở Giang Nam có Tiểu Bảo, giờ lần hai thêm một thiên kim!!! (☞゚ヮ゚)☞

#2 Chạy đẹt lai ngày cuối – Edit muốn hộc máu luôn 🤪🤪 3 chương rưỡi một ngày ~ Xỉu up xỉu down

  🍜🍜 Lời cuối truyện 🍜🍜

Sau 4 ngày edit tới tấp, bộ "Bắt cóc Tiểu Bảo ký" đã hoàn thành rồi (。・∀・)ノ゙

Nếu bạn đã đọc đến đây, xin cảm ơn bạn đã yêu thích bộ truyện cũng như bản edit của mềnh ~ Moa Moa ~~

Bộ truyện này mình tình cờ thấy trên wikidith, đọc xong thấy truyện hợp gu với NGẮN, nên quyết định đặt gạch. Rồi nhân dịp sinh nhật thứ 20 và 500 follow wordpress, mềnh quyết định edit bộ này như một give away cho mọi người. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua ~

Về việc không xưng hô "Ca, Tỷ, muội muội...." thì trước khi edit, mình có tham khảo truyện "Hồng Lâu Mộng" với "Thượng Dương", phim "Huyền sử Thiên đô" và đoạn trích "Đêm hội Long Trì", thấy người ta vẫn xưng "tôi, ta, anh, chị, em......" nên mình để như thế, còn để chàng - nàng cho ngôi thứ ba thay vì hắn - nàng là sở thích thui ~

Lần nữa cảm ơn mọi người nhiều. Love all <3

Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích để lại cho mình một LIKE nha ( •̀ ω •́ )✧ [XONG][Cổ đại-Truyện ngắn] Bắt cóc Tiểu Bảo ký_ Trương Bất Nhất - 🍜Chương 6: Kết thúc🍜