Bất Dắc Dĩ Làm Mẹ!

Chương 1



Xuyên qua

Hộc! hộc .. hộc ..

Nguyên Tranh cơ thể mệt mõi 2 chân không còn cảm giác nhưng vẩn cố gắng chạy nhanh về phía trước, sợ hãi khiến cô bé không dám ngoảnh mặt về phía sau , Những gương mặt méo mó vì hưng phấn gầy gò vì thuốc kích thích đang đuổi theo cô bé , Cô càng cố sức chạy thoát khỏi những bàn tay chực chờ tóm lấy cô .
Cô bé không biết ra sao rơi vào tay bọn họ , cô cảm thấy thật bất an sơ hãi và cố gắng không bị tóm lấy , cô còn muốn tìm cha mẹ của mình , dù viện trưởng và mấy sơ rất tốt với bé , nhưng trong thâm tâm bé vẩn khát khao một tình thương ấm áp của một gia đình hoàn chỉnh

Bé không biết vì sao ba mẹ lại để bé trong cô nhi viện , nhưng chỉ cần gặp họ bé vui rồi không muốn biết nguyên nhân nữa , bé biết chắc ba mẹ có nổi khó xử nào đó , bây giờ bé đả 12 tuổi bé đả lớn và có thể giúp đở cha mẹ , bé sẽ làm cho họ chấp nhận mình , nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ trong tay như báu vật cố gắng chạy nhanh về phía trước .

Khi tiếng la hét từ phía sau càng lúc càng tới gần , hoảng sợ tuyệt vọng càng lớn , bổng nhìn tới cuối con hẽm một con đường lớn hiện ra , Nguyên Tranh mừng rỡcố sức chạy nhanh tới , chỉ cần ra khỏi con hẽm tăm tối này bé sẽ được an toàn , đám người xấu đósẽ không bắt bé được .

Một đám người phía sau hiển nhiên thấy được con đường lớn đông đúc xe cộ phía trước , mắng một tiếng

"mẹ kiếp , phải tóm nhanh con nhóc không thôi rắc rối "

Cả bọn liếc nhauhiểu ý gật đầu chân tăng tốc chạy nhanh về bóng dáng nhỏ bé phía trước ,Nguyên Tranh cảm thấy hơi thở bất hảo phía sau , bé hoảng sợ nhắm mắt dồn tất cả sức lực chạy nhanh tới đầu con hẽm băng qua khỏi con hẽm xuống tới lòng đường một tiếng " Kít " đau đớn ập đến bóng dáng bé bị đụng bay lên nặng nề rơi xuống trong tay vẩn còn xiệt chặt tờ giấy nhàu nát....

Một đám chạy tới cuối con hẽm mắt thấy sắp tóm được con mồinhìn thấy cảnh tượng đó khựng lại sắc mặt khó coi lui về phía con hẽm biến mất .

Nguyên Tranh nặng nề mở mắt ra , ánh sáng làm bé nhíu mắt lại , chớp vài cái quen dần với ánh sáng bé nhìn xung quanh , một mãnh mơ hồ từ từ rõ ràng nhưng xa lạ, bé đang nằm trong một căn nhà bằng tranh , không biết có thể gọi là nhà không vì bé thấy nó rất nhỏ , dựng đơn sơ từng ánh nắng có thể chiếu xiên qua mái nhà xuống gương mặt bé .

" Ở đây là nơi nào ? thật kìlạ , bé nhớ mình bị đám người xấu đuổi bắt và cuối cùng có gì đó đụng vào bé thật đau , đau đến bé không còn biết gì nữa "

Gượng ngồi dậy bé đứng lên đi ra cánh cữa , thật yên lặng , chỉ nghe tiếng chim hót và gió thổi , phía trước nhà một cây cổ thụ thật to ,xung quanh đầy cỏ dại , ngôi nhà nhỏ cô bé đang đứng được dựng trong rừng sâu , bé nhìn những khóm hoa dại vài con bướm bay xung quanh , bé ngơ ngẩn , đây là đâu nha ,chợt bụng sôi lên bé thấy thật đói , đưa bàn tay lên xoa bụng mình bé nhìn xuống
"trời sao bụng mình to thế ? có phải đả mất bệnh rồi không ,bé không muốn chết nha , còn chưa tìm được cha mẹ , bé còn không biết đây là đâu , không biết phải đi hướng nào "
Nuyên Tranh thấy thật sợ hãi mệt mõi , ngồi xổm xuống chôn mặt vào đầu gối của mình Nguyên Tranh cảm thấy thật ủy khuất bờ vai run rẩy khóc nấc lên ,

" Tranh nhi , tại sao con lại khóc , có phải đói rồi không , nương có đem đến đồ ăn cho con đây "

Đang khổ sở bổng nghe tiếng dịu dàng của một người phụ nữ bé ngẩng đầu lên gương mặtđẩm nước mắt nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình
Cô ấy mặt đồ rất kì lạ , giống như trên tivi ở viện mồ côi bé đả từng xem , có điều bộ váy của cô ấy rất nhiều mảnh vá lại củ kỉ không đẹp như trên phim , gương mặt trái xoan hơi sậm đen tóc búi gon gàng ở phía sau , ánh mắt nhìn bé rất dịu dàng môi nở nụ cười gọi bé

" Cô là ai ? " Nguyên Tranhnghi hoặc