Cứ tưởng chuyện Nguyên Thủ Văn ở rể trôi qua như vậy , nhưng ai biết Liễu thị vốn đưa lể 5 lượng bạc cứ tưởngNguyên gia sẽ vui vẻ chấp nhận mối hôn sự này ,bà vốn cũngkhinh thường gia cảnh nghèo mạt của Nguyên gia , nhưng con gái bà Triệu Ngọc Dung xảy ra chuyện tai tiếng với quản lý bến cảng , e là không thể kiếm được mối nào vừa ýtrên trấn ,còn làm dâu nhà nôngkhông bằng bà bỏ tiền chiêu con rể về nhà , nữ nhi của bà cũng không phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống
Liễu thị là một người khôn khéo thủ đoạn , dù chồng bà mất một mình bà vẩn chống đở bênnhà cha mẹ chồng ra riêng nuôi nữ nhi và giử nguyên tài sản của chồng để lại dù không có con trai , Triệu Ngọc Dung là nữ nhi duy nhất của bà nên được Liễu thịrất chiều chuộng dù ở nhà nông nhưng Liễu thịkhông cho nữ nhi xuống ruộng làm việc, Liễu thị một lòng nuôi dưỡng nàng ta thành khuê nữ mong gả vào môn hộ nhà giàu có kẻ hầu người hạ , bà ta đâu nở cho nữ nhi mình chịu khổ .
Lý do bà chọn Nguyên thủ Văn là một phần bà biết Nguyên gia đang nôn nóng kiếm nàng dâu cho nhi tử , nhưng ai cũng chê gia cãnh bần cùng của Nguyên gia nên chưa ai đáp ứng , một phần Nguyên gia còn cưu mang đứa cháu gái ngốc nhếch nhà đại nhi tử , cho dù bây giờ đã tỉnh trí nhưng lại bị người hại mang thai, nhà nông luôn mẩn cảm với những chuyện tai tiếng , dù biết nữ nhi nhà đó bị hại nhưng thông cảm thì ít lời đồn không hay thì nhiều
Nguyên gia cònkhông có ở riêng ai lại nở để nữ nhi nhà mình về nhà ấy chăm lo cho cục nợ đó , Liễu thị tự tin Nghiêm gia đang lúc khó khăn này mà bà ta đề cập đế chuyên hôn sự nàycũng như đưa than trong ngày tuyết , phải biết 5 lượng bạc nhà nông ai nở bỏ ra huống chi nhà bà cũng có gia sảnso với mọi người làm nông quanh đây còn tốt hơn. Bà nhịn đau bỏ tiền vì nhìn trúng Nguyên Thủ Văn là cái thành thật chịu khó , người lại cao ráo sovới mấy thanh niên ở đây thì nổi bật hơn , nên rất vừa lòng , chỉ cần hắn ta về đây làm việc vài năm thì lo gì không lấy lại được 5 lượng bạc đóai ngờ bên Nguyên gia lại cự tuyệt ,Liêuc thị không ngờ đến , bà không hiểu điều kiện tốt như vậy không ly do gì lại từ chối , dù sao chuyện Nguyên gia cự tuyệt làm cho bà mất hết mặt mủi , làm sao cũng không khiến Liễu thị cam lòng nuốt trôi cục tức này
Mấy ngày nay trong thôn Trường Xuânnổi lên lời đồn đãi , ở Triệu gia bà goá Liễu thị bỏ ra 5 lượng để chiêu con rể con nữ nhi nhà mình , mà nhà trai lại Nguyên thủ Văn củaNguyên gia
Nhưng Nguyên gia chê sính lễ ít không chấp nhận , phải đòi 10 lượng mới đồng ý , trời ạ nhìn nhà đó muốn tiền đếnđiên rồi , 10 lượng ở nông thôn này cũng dám mở miệng , thật là sư tử ngoạm mà , chỉ tội cho nhà Liễu thị vì đau con gái mới muốn chiêu con rể về nhà ,ai ngờ lại gặp phải nhà như vậy , Nguyên gia vì nhà gần sát chân núi cũng ít qua lại với người trong thôn .cũng phải thôi mấy năm nay nhà ấy vẩn chưa cưới được nàng dâu cho nhi tử mà .cháu gái hết ngốc nhưng lại như vậy , dù khó khăn cũng không nên như vậy nha , có khác nào bán nhi tử đâu , Thủ Văn nhà ấy cũng hiền lành chịu khó ôi đúng là bị nhà đại ca mình liên lụy mà .
Tin đồn càng ngày càng nhiều càng ác ý , vô tình không ai tìm hiểu sự thật nữa , mà cố tình xa lánh Nguyên gia , ở trong mắt của họ , Nguyên gia đả nghèo nhân phẩm lại có vấn đề , nên không ai muốn giao tiếp .
Vương thị mấy ngày nay khóc hết nước mắt , đả nhiều lần bà muốn tìm Triệu gia , Hoa nương tử làmcho ra lẽ nhưng đều bị Nguyên lão giử lại , ông biết nhà ấy là không cam lòng nhà họ cự tuyệt nên gieo tiếng xấu cho nhà ông , biết là vậy nhưng nữa đời khổ cực bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm một ngày hai bữa cơm cho gia đình , Nguyên lão từ lâu đả không thường giao tiếp với người trong thôn , Trưởng thôn thấy nhà ông thành thật sống mấy chục năm ở đây cũng không làm gì mích lòng ai ,khiNguyên Tranh xảy ra chuyện Nguyên lão lần đầu tiên múi mặt xin Trưởng thôn thông cảm mà bỏ qua cho , vì một phần ngốc nghếch của Nguyên Tranh vô tình giử lại cho nàng một cái mạng , chứ trong thôn nữ tử chưa có chồng mà có thai thế nào cũng bị dìm lồng heo hay trục xuất ra khỏi thôn rồi .
Mà lần này Trưởng thôn tự động tìm đến Nguyên gia , Trưởng thôn làTrương Sâm một người tiếng nói rất có quyền lực trong thôn , Trương Sâm hơn 50 tuổi vóc dáng không mập không ốm người nhanh nhen rắn rỏi , gương mặt chử điền chân mày rậm nhìn người chính trực và khôn khéo , sau vài lời hỏi thăm khách sáo Trường Sâm đề cập tới chuyện đồn đãi .
" Trương Sâm huynh , Huynh là Trưởng Thôn của Thôn Trường Xuân này , xưa nay làm việc dựa theo lương tâm và lẽ phải , chuyện của cháu gái ngốc nhà ta cũng là Huynh cho Nguyên gia tamột nhân tình , ta luôn khắc ghi trong lòng , Nguyên Bính ta đây mặc dù nghèo khổ nhưng ta tự nhủ chưa bao giờ làm chuyện gì thẹn với lòng , càng không bán nhi tử mình cầu bạc , Hôm nay Huynh ở đây xin huynh làm chứng dùm cho ta ,Ta cũng già rồi chỉ lo chonhà lão đại còn nhi tử nhỏ bị ảnh hưởng cuộc sống lại càng khó khăn thêm, ?" Nguyên Lão nói tới đây thì nghẹn lại
Trương Sâm nhìn Nguyên Lão lại quan sát phòng Nguyên gia thì thở dài , ông tin cách làm người của Nguyên Lão , Triệu gia mẹ góa con côi , nếu ầm ĩ thì làm ảnh hưỡng danh dự khuê nữ nhà bọn họ , Nguyên gia là cái thành thật không ưa so đo , nhưng Liễu thị cũng quá đáng đi , Không ăn được nho thì bảo nho chua . có lý nào không kết thân gia được thì hủy danh dự của nhà người ta .
" Nguyên Bính ! Ngươi yên tâm , chuyện đồn đại ta sẽ giãi quyết , nhiều người trong thôn luôn thích hóng hớt chuyện mà hồ đồ , ngươi làm người ta đây luôn tin tưởng , còn chuyện nhà Triệu gia cứ cho qua đi , dù sao nhà họ cũng mẹ góa con côi , làm lớn chuyện cũng không tốt , " Trương Sâm tức giận
Nguyên Lão thở dài " Ta hiểu , Cám ơn Huynh , lần này lại ra mặt giúp ta "
Từ lúc Trưởng Thôn ra về mấy ngày sau trong thôn lời đồn biến mất không ít , dù vẩn còn nhưng không ai dám ồn ào bàn tán nữa , Nguyên gia cũng trở lại cuộc sống bình thường , mùa đông đến , Nguyên thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn không lên thị trấn trên làm việc nữa , mỗi ngày lên núi nhặt củi trời càng lạnh tuyết rơi càng nhiều nênhai người không để cho cháu trai và nhi tử làm việc nữa .
" Thủ Mộc Thúc , thủ văn , hai người đi nhặt củi sao ? "