- Có chuyện gì vậy thiếu chủ? - Dịch lão đang ngồi trên kiệu nghi hoặc hỏi. Nhưng khi thấy nét mặt nghiêm trọng của Lục Thanh, lão nghĩ ra gì đó liền cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh. Mặc dù không phát hiện ra gì khác lạ nhưng lão vẫn phất tay cho sơn phu dừng lại.
Dẫm nhẹ chân một cái, hắn nhẹ nhàng vọt lên cao ba trượng, lướt qua cái kiệu mà hạ xuống phía trước mọi người. Ánh mắt Lục Thanh nhìn chằm chằm về đám loạn thạch phía trước mà nói một cách lạnh lùng:
- Nếu đã tới thì hiện thân đi.
- Cái gì? Có người? - Dịch lão kinh ngạc hỏi. Vừa hỏi Lục Thanh, ánh mắt của lão vừa nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Ánh mắt chợt trở nên sắc bén. Sự thay đổi đột ngột của lão khiến cho Lục Thanh sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy yên tâm. Hắn vẫn biết Dịch lão không phải người bình thường. Vào lúc này, thần thức của Lục Thanh thoáng đảo qua liền phát hiện, thực lực của Dịch lão cũng là Kiếm Giả tiểu thiên vị.
- Không ngờ lại bị ngươi phát hiện. - Lúc này, từ hai tảng đá lớn trong đám loạn thạch có ba gã mặc đồ đen nhảy xuống. Trong tay cả ba người đều cầm trường kiếm màu đen, bên trên thi thoảng lại lóe lên ánh sáng sắc lẹm. Mũi kiếm sáng loáng hiển nhiên là giết người rất ngọt.
Lục Thanh nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay ba người. Với ánh mắt của hắn, mấy thanh kiếm này do Hắc Thiết trộn lẫn với một chút hàn thiết mà chú tạo thành. Nếu xét về phẩm chất thì nhiều lắm cũng chỉ đạt tới tứ phẩm. Nhưng hàn thiết có tác dụng làm đông máu huyết. Loại kiếm này chính là thứ mà sát thủ thích dùng nhất.
- Mặc dù ta cảm thấy ngạc nhiên không biết tại sao một tên Kiếm Thị như ngươi lại có thể phát hiện ra hành tung của chúng ta. Nhưng cho dù thế nào thì kết quả của các ngươi cũng đã định.
- Khụ khụ! - Lúc này, Dịch lão cũng từ trong kiệu chui ra. Lão lấy ra một cái túi gấm màu tím, vất cho người áo đen cầm đầu, nói:
- Các vị anh hùng xin hãy nhận lấy chút lễ mọn. Đây là tất cả những gì chúng ta có. Hy vọng các vị có thể chấp nhận.
Lúc này, bốn gã sơn phu phía sau cũng thở phào một cái. Bọn họ chỉ là kiệu phu tạm thời mà thôi. Bình thường vốn vẫn là nông dân, đã bao giờ gặp qua cảnh tượng như thế này. Vì vậy mà sau khi thấy Dịch lão đưa tiền ra liền thở phào một cái.
Nhưng tình huống lại không được như nguyện. Cầm cái túi nhấc nhấc mấy cái, bên trong có những tiếng va chạm leng keng vang lên. Gã áo đen thủ lĩnh mỉm cười, nói:
- Đáng tiếc thật! Chúng ta cũng vui vì ngọc tệ của các ngươi, nhưng đồng thời cũng muốn lấy mạng sống của các ngươi nữa.
Nhếch mép cười khổ, Dịch lão mở miệng nói:
- Quả nhiên, các ngươi là sát thủ. Nói cho chúng ta biết là bên nào ra giá, chúng ta chấp nhận trả gấp đôi.
Lúc này, một gã mặc áo đen đứng bên cạnh nói:
- Nếu ngươi biết chúng ta là sát thủ vậy thì ngươi cũng có thể biết quy định của chúng ta. Không cần nói linh tinh nữa. Bọn ta biết ngươi có tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị. Đến đây, đánh với bọn ta một trận cho khỏi phí công ngươi Trúc Cơ tụ nguyên bước vào cảnh giới Kiếm Giả. Lúc chết, bọn ta hứa sẽ để cho ngươi được toàn thây mà xuống mồ.
Trầm mặt xuống, Dịch lão biết không thể đàm phán được nữa bèn nói:
- Thiếu chủ! Đợi một lát lão nô sẽ cố gắng ngăn cản bọn họ. Ngươi cố gắng chạy trốn về trấn. Với tu vi Kiếm Thị của ngươi chắc chắn là có thể về đến nơi. Ở đó có trấn vệ của Lục gia chúng ta, ngươi sẽ được an toàn. Chỉ cần....
Dịch lão còn chưa nói hết câu, Lục Thanh đã khoát tay áo ngăn lại, nói:
- Dịch lão yên tâm! Chỉ với ba người này không thể ngăn cản được chúng ta. Chưa kể.... - Lục Thanh vừa nói, trong mắt thể hiện rõ một sự quyết tâm:
- Lục gia ta không có kẻ nào là người nhu nhược.
- Thiếu chủ! - Nghe Lục Thanh nói vậy, đôi mắt của Dịch lão có chút ươn ướt. Lão vội lấy tay lau đi, thân thể hơi còng xuống liền đứng lên thẳng tắp. Lão đưa tay vỗ về phía sau một cái, nhất thời, tay vịn bên phải của kiệu trúc liền vỡ nát. Dịch lão rút từ đó ra một thanh trường kiếm màu đen rộng một tấc. Thanh kiếm dài gần bốn thước, bên trên thoáng tỏa ra một chút hơi nóng.
- Ha ha! Cuối cùng thì cũng có một chút hình dáng. - Gã thủ lĩnh mặc áo đen cất giọng khàn khàn. Đồng thời, từ ba người cũng tỏa ra sát khí lạnh toát. Bước chân ba người đan vào với nhau khiến cho ba luồng sát khí dung hợp lại một chỗ theo một cách thức quái dị làm bốc lên một đám bụi đất mù mịt cuốn về phía Dịch lão.
Sắc mặt hết sức nghiêm trọng, Dịch lão vừa mới có động tác đã thấy Lục Thanh nhấc chân lên chắn trước mặt.
- Thiếu chủ! Cẩn thận! - Dịch lão kinh hãi kêu lên một tiếng. Vừa dứt lời đã cảm thấy trên người Lục Thanh chợt xuất hiện một luồng khí thế hùng hậu. Thanh kiếm sau lưng vừa mới rút ra nửa tấc đã phát ra một tiếng ngân trong trẻo.
- Đây là...
Dịch lão cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cảm thấy phấn chấn. Nét mặt của lão vào lúc này đã rất nhiều năm chưa hề thấy. Bởi lão có thể cảm nhận được khí thế trên người Lục Thanh còn mạnh hơn bản thân rất nhiều. Khí thế đó hiển nhiên cũng thuộc về Kiếm Giả.
Khí thế hai bên va chạm với nhau khiến cho trong không trung phát ra những tiếng rít. Đồng thời, xuất hiện hai luồng khí thổi về hai bên.
- Hây!
Trên người Lục Thanh đột nhiên xuất hiện những tia kiếm khí dài tới ba tấc. Hắn cũng chẳng thèm lùi lại cứ thế mà bước đi trong luồng khí đang khuếch tán. Dưới chân hắn, đá vụn bị dẫm thành bột phấn. Khí thế trên người hắn càng lúc càng mạnh. Luận kiếm lúc nãy, hắn chủ động bỏ qua không tiếp tục khiêu chiến. Do chưa hề thất bại nên khí thế mà hắn tích lũy được cũng vẫn chưa biến mất. Lúc này, nhân theo khí thế đó, Lục Thanh lại đẩy cho nó lên tới đỉnh điểm.
Ba gã áo đen cứng đờ người. Kể cả gã thủ lĩnh cũng bị khí thế của Lục Thanh làm cho phải chùn bước.
- Tiểu tử này không ngờ lại có tu vi Kiếm Giả tiểu thiên vị đỉnh. Đúng là quái lạ.
- Ghê thật! Ta muốn giết chết cái tên cung cấp tin tức kia.
Hai gã mặc áo đen bên cạnh tức giận mở miệng mắng. Lúc này, Lục Thanh nhân theo khí thế mà tinh thần càng thêm hăng hái. Luyện Tâm kiếm hóa thành một luồng điện quang màu tím. Tử điện kiếm khí dài ba tấc không hề che giấu mang theo lôi điện bá đạo chém về phía ba người.
Nhìn thanh cự kiếm đang ầm ầm chém xuống, gã thủ lĩnh áo đen lùi lại một bước. Thanh trường kiếm xuất ra kiếm khí dài năm tấc màu lam nhạt. Kiếm khí tỏa ra một luồng hơi lạnh lẽo. Đồng thời, hai người bên cạnh cũng ra tay. Cả hai tu vi giống nhau cũng phát ra kiếm khí dài hai tấc.
- Kiếm Giả trung thiên vị! - Dịch lão thấy gã mặc áo đen thủ lĩnh phát ra kiếm khí liền hô lên một tiếng. Đồng thời, lão đang định chuẩn bị dịch người lên để đón tiếp. Hai tay phát lực, Lục Thanh chẳng thèm để ý tới sự ba người liên thủ. Luyện tâm kiếm chém thành một một đường vòng cung.
- Bình…bình….
Dịch lão thừ người ra khi nhìn thấy cự kiếm của Lục Thanh bẻ gẫy kiếm khí của ba người.
- Tránh mau! - Gã thủ linh mặc áo đeo kinh sợ rống lên một tiếng. Hắn nhanh chóng lui lại. Nhưng hai người còn lại thì không nhanh được như thế. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- A! - Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cổ tay của hai gã áo đen bị chặt đến tận gốc rơi trên mặt đất. Cơn đau thấu tim khiến cho hai người kêu lên thảm thiết. Lục Thanh nhân cơ hội, xoay người đá ra hai cước khiến cho hai gã bắt ra ngoài.
- Dịch lão tiếp lấy! - Lục Thanh cũng chẳng quay đầu lại mà nói. Sau đó, hắn nhanh chóng đuổi theo tên thủ lĩnh áo đen.
- Khốn kiếp! - Gã thủ lĩnh áo đen hô lên một tiếng, nhưng cũng chẳng trốn tránh. Trường kiếm trong tay giống như một con độc xà điểm vào ngực Lục Thanh. Lục Thanh giơ ngang kiếm cản lại.
- Không hay! - Nguyên bản thanh trường kiếm sắp sửa va chạm với Luyện Tâm kiếm chợt đảo theo một đường vòng cung, vọt lên trên thân của Luyện Tâm kiếm. Mũi kiếm vẫn như trước điểm vào ngực Lục Thanh.
Trong lòng cả kĩnh, Lục Thanh vội vàng xoay ngược cổ tay. Luyện Tâm kiếm đang dính với thân trường kiếm của đối phương nhanh chóng chuyển động. Tử Điện kiếm khí phá vỡ kiếm khí trên thân kiếm của đối phương. Cự kiếm miết trên thanh trường kiếm bắn ra những tia lửa. Đồng thời, hắn nhanh chóng thi triển Húc Nhật thập tam kiếm. Tinh thần hết sức bình tĩnh mà thi triển cảnh giới Cử nhược trọng khinh.
Gã thủ lĩnh áo đen chợt cảm thấy áp lực từ phía đối diện tăng lên rất nhiều. Kiếm khí của đối phương quá sức quỷ dị, bên trong lại ẩn chứa cả lôi điện bá đạo khiến cho hắn mặc dù có tu vi cao hơn một thiên vị cũng không có cách nào ngăn cản. Hơn nữa, sau khi giao thủ hai chiêu, hắn cảm nhận được kiếm pháp của đối phương hết sức chuẩn xác, không ngờ lại còn đạt tới cả cảnh giới Cử nhược trọng khinh. Thậm chí, kiếm pháp của đối phương còn áp chế cả Huyết Sát thập thức của hắn. Tên tiểu tử này có phải là một thiếu niên chưa tới mười ba tuổi hay không? Nhất thời, gã thủ lĩnh áo đen có chút do dự.
Tuy nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Lục Thanh gặp phải một đối thủ như thế này. Mặc dù, cảnh giới kiếm pháp của đối phương không bằng hắn, nhưng bộ kiếm pháp đó lại hết sức quỷ dị. Mỗi một lần đánh tới vào lúc cuối cùng lại biến hóa một cách quỷ dị chỉ chực dồn người ta vào chỗ chết. Loại kiếm pháp này hiển nhiên là được sáng tạo ra bởi một người có lòng dạ độc ác. Mỗi chiêu gần như là lấy mạng đổi mạng, ngay vào lúc hắn giơ kiếm ngăn cản lại đột ngột biến chiêu.
Phía bên kia, hai gã áo đen bị cụt tay phải nhanh chóng bị Dịch lão chế trụ, phong bế kinh mạch rồi giao cho sơn phu. Lúc này, Dịch lão chăm chú quan sát cuộc chiến đấu giữa hai người trên sơn đạo. Kiếm khí trong cuộc chiến bay rợp trời thi thoảng lại có một tảng đã bị vỡ vụn. Nét mặt Dịch lão điểm một nụ cười tươi. Tay lão nắm chặt trường kiếm trong tay, sẵn sàng tiến lên hỗ trợ.
Trong nháy mắt, Lục Thanh và gã thủ lĩnh mặc áo đen đã giao thủ hơn hai mươi chiêu. Nhất thời cũng chẳng có người nào áp chế được đối phương. Lúc này, gã thủ lĩnh cũng chỉ muốn nhanh chóng thoát thân bởi tình thế đối với hắn đã hết sức bất lợi. Tên tiếu niên quái dị trước mắt hắn không thể chiến thắng được một cách dễ dàng.
Mà Lục Thanh sau khi chiến đấu một thời gian dài vẫn chưa đánh bại được đối thủ, khí thế của hắn cũng từ từ giảm đi. Nhìn tia sáng lóe lên trong mắt đối phương, Lục Thanh biết gã thủ lĩnh cũng bắt đầu có ý muốn chạy. Nếu như không hạ gục hắn sớm thì chỉ sợ hắn sẽ nhân cơ hội mà chạy thoát.