Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 420: Kiếm Tông, trận chiến mở màn (trung)



Lục Thanh nhướng mày, nói: "Nếu các hạ không hài lòng, vậy thì hai thanh."

"Hai thanh!" Người trung niên kia cười lạnh một tiếng: "Hai thanh Thần Kiếm cấp Thanh Phàm có thể bù lại tổn thất cảnh giới của ta sao!"

"Các hạ đến tột cũng là muốn như thế nào?" Lục Thanh trầm giọng nói.

"Muốn như thế nào, ta không nghĩ bồi thường cái gì, ta chỉ muốn sinh mệnh của súc sinh dưới chân ngươi!" Trong mắt người trung niên lạo ra vẻ tàn khốc nói: "Ta muốn xé nó ra làm từng mảnh, lấy linh huyết của nó cô đọng Huyết Sát Kiếm Cương của ta!"

Không hổ là Đại Sư Nhân Đạo tu luyện Huyết Sát Kiếm Khí, tâm ngoan thủ lạt thật sự làm người ta không rét mà run. Trong lòng Lục Thanh hiện giờ lại muốn bừng lên sát khí. Tuy rằng Phong Lôi đã quấy rầy đối phương lĩnh ngộ, nhưng sáu người bọn họ cưỡi trên Phong Lôi, nói đến thì phải là sai lầm của bọn họ mới đúng. Đối phương cứ như vậy không buông tha, cũng chạm tới điểm mấu chốt trong lòng Lục Thanh.

Trong mắt Lục Thanh lại tràn ngập sát khí:

"Các hạ cứ nhất quyết như thế, không để một đường thương lượng sao?"

Người trung niên cười lạnh nhìn Lục Thanh nói: "Tiểu bối, ngươi tốt nhất đừng có cò kè mặc cả với ra. Nếu không phải các ngươi là Kim Thiên sứ giả, hôm nay ta đã đem toàn bộ các ngươi giết chết. Đừng tưởng rằng tính tình của bổn tọa rất tốt, Kiếm Thần chủ điện có truyền tin, Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn không được ra tay với các ngươi. Nhưng nếu chọc giận ta, ta cũng không ra tay với các ngươi, mà ngăn các ngươi lại ở đây nửa năm, đến lúc đó các ngươi xem bổn tọa như thế nào đòi lại công đạo."

Dừng một chút, người trung niên liếc mắt nhìn Lục Thanh một cái, khinh thường nói: "Còn có, ngươi một tên tiểu bối, cũng dám ở trước mặt bổn tọa xưng các hạ, thật dõng dạc a! Cảnh giới Giả Hồn, ở trước mặt bổn tọa cũng chỉ là một con kiến!"

Lục Thanh hít sâu một hơi, nói: "Một khi đã không có đường thương lượng, tại hạ, Tử Hà tông Lục Thanh, yêu cầu các hạ một trận chiến!"

Tại hạ, Tử Hà tông Lục Thanh, yêu cầu các hạ một trận chiến!

Cho dù lấy tâm cảnh của lão nhân, nghe được lời của Lục Thanh cũng phải sửng sốt.

"Tiểu bối, ta không nghe lầm chứ, một cái cảnh giới Giả Hồn mà còn muốn chỉ ta khiêu chiến sao. Ngươi có biết, ngươi đã khiêu chiến, cho dù bổn tọa có đem ngươi giết chết tại đương trường, Kiếm Thần chủ điện cũng không tìm chúng ta phiền toái nửa điểm không? Ngoài ra, Linh Thú này của ngươi, cũng đồng dạng không trốn thoát!"

Trong mắt lộ ra hàn quang, Lục Thanh nói: "Vậy nếu ta thắng?"

"Nếu ngươi thắng!" Người trung niên ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, trong mắt bắn ra sát khí lạnh thấu xương: "Nếu ngươi thắng, chẳng những bổn tọa bỏ qua hết, mà về sau thấy ngươi, bổn tọa liền gọi một tiếng tiền bối! Phá Sát tông chúng ta cũng lấy lễ mà đón tiếp ngươi."

"Tốt! Các hạ là Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, mong rằng các hạ nói chuyện giữ lời!" Lục Thanh lạnh lùng nói.

"Nói chuyện giữ lời!" Người trung niên quả thực bị Lục Thanh chọc giận, Thần Kiếm sau lưng lập tức ra khỏi vỏ: "Kiếm Thần tại thượng, Phá Quân ta nếu hôm nay bại trong trận chiến công bình với tiểu bối này, ngày sau gặp mặt sẽ lấy sư lễ đối đãi, Phá Sát tông ta cũng lấy lễ mà cung nghênh!"

Nói xong, ngón trở của người trung niên nhất thời có một giọt máu tươi lăng không hiện ra, tản ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Giọt máu này trong nháy mặt phân thành hai, một nửa bắn vào mi tâm người trung niên, một nửa còn lại sưu một tiếng, bắn vào trong hư không, ra sau mấy trượng. Giống như có một tầng gợn sóng vô hình, không khí chung quanh hơi vặn vẹo một chút, giọt máu liền biến mất không thấy đâu.

Kiếm Thần thệ ước! Lục Thanh không khỏi âm thầm gật đầu. Người này tuy rằng tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng là một hán tử nói một không hai. Giờ phút này sát ý trong lòng Lục Thanh không khỏi thu liễm một phần.

"Tiểu bối, bổn tọa đã lập Kiếm Thần thệ ước, nếu ngươi sợ bây giờ vẫn còn kịp, miễn lại tặng không cho ta tính mạng. Tứ giai Linh Thú tuy rằng trân quý, nhưng ngươi là nhân tài như vậy, bổn tọa tuy giết người vô số, nhưng cũng thấy đáng tiếc. Giờ cho ngươi lựa chọn lại!" Phát ra Kiếm Thần thệ ước xong, lửa giận cảu người trung niên như giảm bớt một phần. Đồng thời đối với tâm cảnh của chính mình cũng thấy kinh ngạc, bởi vì đối mặt với Lục Thanh, hắn cảm thấy có một chút kiêng kỵ, khiến hắn cảm thấy phiền toái.

Ở bên cạnh, ba người còn lại đều sửng sốt, không có nghĩ đến người trung niên có thể quyết đoán phát ra Kiếm Thần thệ ước như vậy.

Lão nhân nhìn lại Lục Thanh, mở miệng nói: "Tiểu tử, ngươi đã muốn chết vậy trách không được sư đệ của ta. Ngươi hiện tại tốt nhất mau chóng mang theo năm người phía sau rời đi, nếu không có muốn đổi ý cũng không được."

Lục Thanh không nói gì, nhẹ nhàng vuốt ve cặp sừng của Phong Lôi, thấp giọng nói: "Phong Lôi, ngươi có tin tưởng ta không?"

"Ô ô, cha, đánh hắn, hung hăng đánh hắn, hắn muốn khi dễ ta!" Thanh âm non nớt của tiểu tử kia lập tức vang lên trong đầu Lục Thanh, giọng nói tràn ngập ủy khuất.

Nghe lời nói của con vật nhỏ, Lục Thanh không khỏi sửng sốt, trong lòng có chút dở khóc dở cười. Con vật nhỏ này tuy rằng trải qua mười năm thống khổ, tâm tí kiên định vô cùng, nhưng là linh trí lại không đến ba tuổi, tâm tư đơn thuần non nớt. Người khác muốn giết chết nó rút da lột gân, nó lại nghĩ chính mình hung hăng đánh lại một lần.

Không cùng vật nhỏ trao đổi nữa, Lục Thanh bước lên từng bước, đứng trong hư không. Ở phía sau, Phong Lôi chở năm người Niếp Thanh Thiên rời khỏi ngoài trăm trượng.

"Ta không lựa chọn lại gì cả, chiến đi!" Trong phút chốc, chiến ý của Lục Thanh mang theo ý chí cường đại thẳng tắp hướng về Phá Quân.

Kể cả lão nhân ở bên trong, bốn người Phá Quân đều chấn động trong lòng. Ý chí Kiếm Đạo thật mạnh mẽ!

Ý chí Kiếm Đạo của Lục Thanh theo Kiếm Ý mà đồng loạt đột phá. Lúc này theo chiến ý bốc lên, đúng là làm không khí chung quanh vặn vẹo kịch liệt. Mà tu vi khí thế của Lục Thanh cũng không có nửa điểm hiển lộ.

"Quả nhiên có chút bất phàm!" Phá Quân gật gật đầu, lập tức cả người tản mát ra Huyết Sát khí mãnh liệt: "Sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, tiểu bối, ta sẽ không lưu tình đâu!"

Ở bên cạnh, khí thế của Lục Thanh vừa bốc lên một khắc, lão nhân cùng hai người trung niên kia đã thối lui ra sau mười trượng. Trong mắt bọn họ, Lấy tu vi Kiếm Vương đại thiên vị của Phá Quân, đánh chết một gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, căn bản không cần dùng đến kiếm thứ hai, tuy rằng Lục Thanh trước mặt nhìn qua có chút bất phàm.

Lão nhân thấy, Lục Thanh chính là bởi vì con Linh Thú của mình có cảm tình sâu đậm, nên mới làm ra quyết định ngu xuẩn này. Tuy rằng phân chia Thiên, Nhân hai đạo, nhưng thấy Lục Thanh một nhân tài như vậy ngã xuống, trong lòng lão cũng không khỏi cảm khái. Đồng thời trong mắt lão lóe ra lệ mang, trong lòng quyết định, đợi việc này qua, trở về nhất định hảo hảo tôi luyện đám đệ tử tiểu bối. Như thế nào cũng phải đem người kế thừa đời tiếp theo đào móc ra.

"Các hạ ra tay đi!" Lục Thanh lạnh nhạt nói, không hề bị Huyết Sát khí trên người Phá Quân dọa lui. Huyết Sát khí di động quanh người Phá Quân nồng đậm vô cùng, không biết là đã giết bao nhiêu người cùng Linh Thú mới dành dụm ra được.

Trong mắt chợt lóe huyết quang, Phá Quân không hề khách khí, thi triển Huyết Sát bộ, cả người hóa thành một luồng sáng màu hồng, khoảng cách năm mươi trượng trong giây lát vượt qua. Thần Kiếm trong tay hắn bắn ra Huyết Sát Kiếm Cương dài mười trượng, đồng thời Huyết Sát khí mênh mông tràn ra, trong hư không vẽ lên một đường huyết tuyến kỳ dị.

Thuộc tính nhất thể, kiếm xuất liền hiện, cảnh giới kiếm pháp của Kiếm Vương địa thiên vị hiển lộ khí thế cường đại, chân không dập nát. Huyết Sát Kiếm Cương giống như xuyên qua không gian, trong nháy mắt đã đi tới đỉnh đầu Lục Thanh.

Khí thế cường đại tập trung cả vào hư không chung quanh Lục Thanh. Uy áp đến từ Kiếm Vương đại thiên vị nối gót tới, lực trời đất phạm vi tám dặm cũng dẫn động lên, trong nháy mắt trấn áp tới trên người Lục Thanh.

Bên trong thức hải của Lục Thanh, hồn thức chi kiếm nhất thời tản ra một luồng sáng nhu hòa, uy áp đến từ Kiếm Vương đại thiên vị lập tức tan thành mây khói. Tâm cảnh bình thản, Lục Thanh cảm ứng biến hóa trời đất chung quanh, ngay sau đó, khí tức toàn thân hắn liền sinh ra biến hóa.

"Di!" Cách đó không xa, lão nhân đột nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lục Thanh.

Lát sau, chỉ thấy Lục Thanh lấy ngón tay thay kiếm, chậm rãi đánh lên đỉnh đầu. Lần này, trời đất chung quanh giống như đều thay đổi, Phá Quân bỗng nhiên cảm thấy trời đất xung quanh Lục Thanh trở lên rất quỷ dị. Nguyên bản lực tời đất đang trấn áp Lục Thanh theo ngón tay hắn vươn tới mà tự động tách ra. Phá Quân mơ hồ cảm giác được các loại khí thuộc tính chung quanh tự động toán loạn mở ra, giống như đối mặt với uy thế của đất trời, không dám có chút ngăn cản.

Hư không giống như ngưng trệ lại. Phá Quân phát hiện, thời gian giống như cũng trôi chậm lại, coi như là hắn xuất hiện ảo giác, nhưng hắn rõ ràng thấy được ngón tay Lục Thanh đang chậm rãi điểm ra.

Đồng thời, ở trên đầu ngón tay Lục Thanh đúng là hiện lên một tia khí màu xanh, giống hết Thần Kiếm cấp Thanh Phàm. Cỗ tia khí này, thậm chí so với thần Kiếp cấp Thanh Phàm trung phẩm: Huyết Vân của hắn còn muốn thuần túy cùng sắc bén hơn.

Không hề có tiếng dộng gì vang lên. Ngay sau đó, Phá Quân tận mắt thấy lực trời đất dung hợp Huyết Sát Kiếm Cương trên Thần Kiếm Huyết Vân của mình lập tức tán loạn mở ra. Trong lòng hắn bỗng sinh ra nguy cơ to lớn, trong nháy mắt Kiếm Cương thoát phá, cả người Phá Quân bạo lui về phía sau. Huyết Sát bộ thi triển tới cực chí, cả người hóa thành một đoạn huyết quang, trực tiếp phá mở một đường chân không.

Bước lên một bước, bàn chân Lục Thanh như dẫm lên một cơn lốc đầy lôi quang, lực trời đất trấn áp xung quanh cùng các loại khí thuộc tính tự động tách ra. Chỉ là một bước, thân ảnh Lục Thanh trong nháy mắt vượt qua khoảng cách hai trăm trượng, tới trước mặt Phá Quân.

"Kiếm xuất pháp tùy, qua phá căn nguyên! Điều này sao có thể?" Lão nhân đứng ở đằng xa kinh hãi nói: "Hắn cư nhiên còn có thẩn thể mạnh mẽ có thể thừa nhận chênh lệch tu vi. Từ từ, cư nhiên còn có tia khí phát ra."

Nhìn kỹ đích xác trên ngón tay Lục Thanh có một tia khí màu xanh lưu động động.

"Phá Quân thua rồi!" Lão nhân có chút không thể tin nói.

"Sư huynh!" Ở bên cạnh, hai gã trung niên kinh ngạc nói.

"Kiếm xuất pháp tùy, qua phá căn nguyên! Ài, nếu từ đầu Phá Quân liền vận dụng Huyết Sát kiếm quyết, còn có bảy thành cơ hội, nhưng lúc này thì...!" Ý tứ của lão nhân không cần nói cũng biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com